Nhờ phúc của Trình Tân, Cố Tinh Thời không thể không giải thích thêm nửa giờ.
Hiện trường thật là một trận binh hoang mã loạn.
Cũng may Mạnh Viễn Sênh không có hiểu lầm, còn tưởng rằng Trình Tân đang đùa .
Cố Tinh Thời lau mồ hôi trên trán, giới thiệu lại cho hai người bọn họ một lần nữa.
Sau khi hai người bắt tay, Mạnh Viễn Sênh nhịn không được hỏi, “Bài hát này là anh chọn à?”
Trình Tân lắc đầu, nhìn về phía Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời thót tim, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra họ không có tiền, không mua nổi bài hát nổi tiếng nên đành chọn bài ít người biết đến này?
Mạnh Viễn Sênh đáp: “Tôi chỉ tò mò thôi, sao cậu lại chọn bài hát ít người biết đến như vậy?”
Cố Tinh Thời: “…”
À thì, tất nhiên là vì không mua nổi bài nổi tiếng rồi!
Nhưng nếu anh ta biết họ nghèo đến thế này, liệu có quay lưng bỏ đi không?
Cố Tinh Thời chỉ có thể kiên trì bịa chuyện: “Tôi chủ yếu là cảm thấy bài hát này rất phù hợp với khí chất của A Tân!”
Mạnh Viễn Sênh nghĩ đến sự gợi cảm và mị lực mà Trình Tân thể hiện trong vũ đạo, không khỏi âm thầm gật đầu.
Việc phát hiện và khai thác những đặc điểm của nghệ sĩ, rồi dựa vào đó để định hướng phát triển cho nghệ sĩ, là khả năng cần có của một người đại diện xuất sắc.
Nghĩ đến người đại diện tài giỏi như vậy, không quản ngại đường xa, đích thân đến Ninh Thành tìm anh ta ký hợp đồng, thậm chí còn tận tâm vạch trần tên tra nam Giang Mạch cho anh .
Mạnh Viễn Sênh chưa bao giờ được người coi trọng như vậy thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.
“Cái gọi là 'Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết,'* có lẽ chính là tâm trạng của anh ta lúc này.”
* Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết ( 士为知己者死 ): Câu thành ngữ này xuất phát từ câu nói nổi tiếng trong văn học Trung Quốc "Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, phụ nữ vì người yêu mà dung." Nghĩa là một người sẽ sẵn lòng hy sinh, cống hiến hết mình vì người hiểu, tin tưởng và trân trọng họ.
Cố Tinh Thời ở một bên thấy anh ta không hỏi nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật!
Thiếu chút nữa người ta chạy mất!
Nghĩ tới đây, Cố Tinh Thời không khỏi có cảm giác cấp bách.
Phải nhanh chóng giữ chân người lại rồi đi đăng ký cho sớm.
Thế là cậu dẫn Mạnh Viễn Sênh và Trình Tân đến văn phòng, rồi lấy ra một bản hợp đồng.
Mạnh Viễn Sênh tỉ mỉ nhìn một lần, có chút kinh ngạc phát hiện, điều khoản hợp đồng này ngoài ý muốn rộng rãi.
Thay vì nói là hợp đồng cho thực tập sinh, chẳng thà nói là hợp tác.
Lúc anh ta lật xem hợp đồng, Cố Tinh Thời đối diện cũng căng thẳng không kém.
Đây là bản hợp đồng duy nhất trong vô số mẫu hợp đồng trên máy tính công ty mà không cần trả lương.
Nuôi một Trình Tân đã khó khăn lắm rồi, cậu thực sự không có tiền để trả lương cho người thứ hai.
Cuối cùng, Mạnh Viễn Sênh đã xem xong hợp đồng.
Anh ta xem tới xem lui mấy lần, nhưng không phát hiện ra bất kỳ bẫy nào. Phải thừa nhận rằng đây là một bản hợp đồng rất có thành ý, thành ý đến mức anh ta cảm thấy không xứng đáng.
Mạnh Viễn Sênh nghiêm túc hỏi: “Muốn ký bản hợp đồng này, tôi cần phải làm gì?”
Ánh mắt Cố Tinh Thời sáng lên, lập tức lấy tờ đơn đăng ký tham gia "Trại Huấn Luyện Nam Đoàn" đã chuẩn bị sẵn ra: “Anh chỉ cần cùng A Tân tham gia đăng ký là được.”
Mạnh Viễn Sênh nghi hoặc nhận lấy, sau đó hai mắt nháy mắt mở to.
Mùa thứ hai của “Trại Huấn Luyện Nam Đoàn” ?!!
Phải biết rằng đây chính là chương trình giải trí tìm kiếm tài năng hot nhất hiện giờ!
Mùa thứ nhất năm ngoái vừa phát sóng đã dẫn tới thảo luận rộng rãi, cho dù là không ra mắt, cũng có thể ở trước mặt người xem nhìn quen mắt, có thể nói là một trong những cách tốt nhất để người bình thường bước chân vào giới giải trí.
Thực tập sinh Kim Ưu vì tranh giành suất tham gia chương trình này đến mức đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Hơn nữa, những thực tập sinh giành được súât tham gia còn phải ký thêm một bản hợp đồng khắt khe với công ty.
Nhưng anh ta thì sao, vừa vào công ty đã có cơ hội như vậy, hợp đồng còn thoải mái như vậy.
Chuyện này mà nói ra thì ai mà tin được!!
Mạnh Viễn Sênh càng cảm động, nhưng đúng lúc này, anh ta bỗng nhiên phản ứng lại: “Chờ một chút, hiện tại báo danh, có phải quá muộn hay không?”
Theo anh ta được biết, loại chương trình giải trí kiểu này, liên quan đến cạnh tranh và lợi ích giữa các công ty, thường ngay khi mùa trước kết thúc là đã bắt đầu chuẩn bị cho mùa sau, đến giờ có lẽ cả danh sách vào vòng tuyển chọn cũng đã định sẵn rồi.
Đây là kiến thức cơ bản mà Cố Tinh Thời chắc chắn phải biết.
Tuy nhiên, Cố Tinh Thời chỉ bình tĩnh đáp: “Muộn? Không đâu, giờ là vừa kịp.”
Mạnh Viễn Sênh sững người.
Ý của Cố Tinh Thời chẳng lẽ là, nhét người vào phút chót?
Nhưng bối cảnh này phải thâm hậu cỡ nào mới có thể làm được a!
Dù hiện giờ Lạc Thế không còn được như xưa, nhưng từng là một ông lớn trong giới, cái gọi là “Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa”, Cố Tinh Thời có mối quan hệ và tài nguyên như vậy cũng không có gì lạ.
Mạnh Viễn Sênh nghĩ đến việc Cố Tinh Thời biết được cả chuyện cơ mật như việc anh ta cung cấp ý tưởng cho Giang Mạch, càng chắc chắn rằng giải trí Lạc Thế sâu không lường được!
Ban đầu anh ta còn lo lắng Giang Mạch ở trong giới nhân mạch rộng, chính mình ký hợp đồng với Cố Tinh Thời sẽ cho cậu mang đến phiền toái, hiện tại xem như hoàn toàn yên tâm.
Hơn nữa người lợi hại như vậy chủ động ký hợp đồng với anh ta, chẳng lẽ điều này có nghĩa là bản thân anh cũng không tệ?
Mạnh Viễn Sênh nghĩ, ánh mắt dần dần sáng lên.
Mạnh Viễn Sênh nhiều năm như vậy vẫn bị Giang Mạch PUA, cả người vô cùng tự ti.
Ngay cả ngoại hình xinh đẹp cũng bị trừ đi bốn hoặc năm điểm vì thái độ rụt rè của anh ta.
Mà giờ đây, anh ta giống như một viên đá quý đã được phủi bụi, đang dần dần lộ ra ánh sáng thật sự của mình.
Cố Tinh Thời cầm hai tờ đơn đăng ký, ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.
Trụ sở của nhà sản xuất “Trại Huấn Luyện Nam Đoàn” - Điềm Chanh Video - nằm trong tòa nhà này.
Tòa nhà cao tầng này có tên là cao ốc Thiên Thành , thuộc Tập đoàn Văn Thị, bên trong ngoài Điềm Chanh Video còn có truyền thông Tinh Diệu , trò chơi Thiên Cơ và nhiều công ty khác.
Lễ tân nghe Cố Tinh Thời nói đến đăng ký “Trại Huấn Luyện Nam Đoàn” thì lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ai mà không biết, đăng ký tham gia “Trại Huấn Luyện Nam Đoàn” đã kết thúc từ lâu, thậm chí một số công ty quản lý thực tập sinh đã bắt đầu chuẩn bị cho việc tiếp thị rồi.
Thời gian đăng ký trên trang web chính thức chỉ là dùng để tuyên truyền mà thôi.
Cô đang muốn từ chối, lại bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay họp, lãnh đạo có nhắc nhở rằng gần đây các cơ quan liên quan đang siết chặt kiểm tra gian lận trong các chương trình, nhấn mạnh nhiều lần là phải cẩn trọng, đừng để bị tóm được bằng chứng.
Hơn nữa, chuyện đăng ký tham gia chương trình này đã trở thành “luật bất thành văn” trong giới, nhưng đối phương lại cố tình làm ra vẻ như thế, trông có hơi giống như đang cố tình “thả mồi câu”.
Lễ tân ngay lập tức liên lạc với nhân viên của Điềm Chanh Video, sau đó ngọt ngào nói với Cố Tinh Thời: “Xin ngài vui lòng chờ một chút.”
Cố Tinh Thời cũng không bận tâm, ngồi ở một bên sô pha chờ.
Lúc này, hệ thống đột nhiên xuất hiện:【Ký chủ! Dưa mới nè có nghe hay không!】
Cố Tinh Thời lập tức hứng thú: 【Nghe nghe nghe!】
Hệ thống: 【Cậu biết Văn gia chứ?】
Cố Tinh Thời lắc đầu.
Hệ thống bèn giới thiệu cho cậu một chút.
Văn gia là hào môn Kinh Thành, mấy năm trước bởi vì đấu tranh quyền lực nội bộ gia tộc, vốn có chút xuống dốc, lại ở trong tay đương nhiệm gia chủ Văn Việt trở lại đỉnh cao.
Văn Việt tướng mạo tuấn mỹ lại quyền cao chức trọng, cơ hồ hàng năm đều được bỏ phiếu đứng đầu bảng xếp hạng người đàn ông muốn gả nhất thành phố Bắc Kinh.
Hệ thống: 【 ngày hôm qua, Văn Việt dẫn người tới bên này thị sát, truyền thông Tinh Diệu có cái tiểu hoa muốn câu dẫn hắn, không ngờ anh ta chẳng chút động lòng, còn sai bảo vệ bắt cô ta lại, tiện thể tìm thấy bằng chứng cô này lén cử người chụp ảnh, định tạo scandal. 】
【 Tiểu hoa này đang được truyền thông Tinh Diệu trọng điểm nâng đỡ , gần đây nhiệt độ rất cao, vốn tưởng rằng coi như phát hiện thì vì cô ta có giá trị nên sẽ được bỏ qua, ai ngờ Văn Việt lại lập tức cho người phong sát luôn! 】
Cố Tinh Thời: 【Wow! Quả là ra tay tàn nhẫn!】
Hệ thống: 【Còn chuyện tàn nhẫn hơn nữa cơ…】
Cố Tinh Thời đang muốn tiếp tục nghe, một nhân viên công tác đi tới, cung kính nói: “Cố tiên sinh, tôi là Tiểu Lý trong Điềm Chanh video, rất xin lỗi vì đã để ngài chờ lâu.”
Cố Tinh Thời chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua bát quái đang nghe dở và đi theo Tiểu Lý lên phòng tiếp khách ở tầng trên.
Tiểu Lý rót nước cho cậu, rồi áy náy nói: “Phiền ngài chờ một chút, tôi sẽ đi gọi quản lý của chúng tôi tới.”
Cố Tinh Thời cảm thấy hơi khó hiểu.
Cậu chỉ tới đăng ký tham gia thôi, một nhân viên bình thường là đủ rồi, đâu cần tới mức phải có người quản lý ra mặt?
Nhưng Tiểu Lý nói xong liền vội vàng rời đi.
Cố Tinh Thời không nghĩ nhiều, còn đang ngóng chờ nghe tiếp dưa từ hệ thống.
Hệ thống: 【 ác nhất chính là không chỉ tiểu hoa tiền đồ không có, ngay cả truyền thông Tinh Diệu , Điềm Chanh video cùng một loạt người khác cũng bị liên lụy... 】
Cố Tinh Thời: 【Thật thảm.】
Hệ thống: 【 Còn nữa, hôm qua tiểu hoa đó giằng co với Văn Việt, không cẩn thận làm rơi mất một chiếc khuy tay của anh ta. Khuy đó làm bằng ngọc phỉ thúy, một đôi đáng giá năm mươi vạn đấy!】
Cố Tinh Thời lập tức bật dậy: 【Rơi ở đâu?!…Khụ ý của tôi là kỳ thật phỉ thúy hay không phỉ thúy không quan trọng chủ yếu là thay dì nhân viên vệ sinh giảm bớt gánh nặng!】
Hệ thống: 【…】
Cố Tinh Thời đẩy cửa phòng họp ra chỉ thấy trên hành lang im ắng, Tiểu Lý nói là đi gọi người nhưng không thấy đâu. Cậu liền lẻn ra ngoài.
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, cậu nhanh chóng tìm được chiếc khuy tay ở sau một chậu cây cảnh.
Viên ngọc phỉ thúy xanh biếc, trong suốt, không một chút tạp chất.
Dù Cố Tinh Thời không hiểu nhiều về ngọc phỉ thúy, cậu cũng cảm nhận được giá trị của chiếc khuy tay này.
Cái này nếu bán ít nhất có thể duy trì chi tiêu của công ty nửa năm đi...…
Ngay lúc Cố Tinh Thời mặc sức tưởng tượng, phía sau bỗng nhiên có người gọi cậu.
"Cố tiên sinh?"
Cố Tinh Thời hoảng sợ.
Quay lại thì thấy Tiểu Lý dẫn theo một người đàn ông trung niên, cả hai đều nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
Cố Tinh Thời vội vàng nhét chiếc khuy tay vào túi.
Người đàn ông trung niên không nhận ra hành động kỳ lạ của cậu, tự giới thiệu mình là Tôn Hồng Phi, giám đốc của Điềm Chanh Video, cũng là một trong những người phụ trách ‘Trại Huấn Luyện Nam Đoàn’.
Ông ta tỏ ra vô cùng nhiệt tình, đến mức Cố Tinh Thời có chút ái ngại.
Nhưng sau khi dò hỏi một lúc, Tôn Hồng Phi phát hiện ra có gì đó không đúng: “Ngài không phải đến để kiểm tra bí mật à?”
Cố Tinh Thời tỏ vẻ ngơ ngác: “Kiểm tra bí mật gì cơ? Tôi đến đăng ký tham gia thôi mà.”
Cậu vừa nói vừa đưa hai tờ đơn đăng ký và tài liệu ra.
Tôn Hồng Phi nhìn thấy, suýt chút nữa thì tức chết rồi. Đây là công ty nhỏ nào không hiểu chuyện hại ông ta phải vội vàng chạy hết tốc lực suốt chặng đường, kết quả lại chỉ là một sự nhầm lẫn?!
Ông tức giận, định đuổi Cố Tinh Thời ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng đúng lúc này, từ trong túi áo của Cố Tinh Thời có một thứ gì đó rơi xuống đất.
Cả hai người cùng nhìn vào thứ nhỏ bé nằm trên sàn.
Đôi mắt của Tôn Hồng Phi lập tức mở to.
Ông nhận ra chiếc khuy tay bằng ngọc phỉ thúy này!!
Chất ngọc, màu sắc, và thiết kế tinh xảo thế này, không sai được! Đây chính là chiếc khuy tay mà hôm qua Văn tổng đã đeo!
Nhưng tại sao chiếc khuy tay của Văn tổng lại rơi vào tay người khác?
Tôn Hồng Phi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Cố Tinh Thời: “Cái này là…”
Cố Tinh Thời cũng hết sức khó xử, tại sao lại vô ý để nó rơi ra như thế!
Giờ đã bị nhìn thấy rồi, chắc chắn không thể bán được nữa. Cậu đành đau lòng đưa chiếc khuy tay ra: “Đây… là khuy tay của Văn tổng nhà các anh.”
“Ông cầm về trả lại cho anh ấy đi!”
Tôn Hồng Phi càng thêm kinh ngạc.
Hóa ra đúng là chiếc khuy tay của Văn tổng !!
Phải biết rằng, Văn tổng nổi tiếng là người quyết đoán, không thích đụng chạm với người khác. Hôm qua, cảnh tượng tiểu hoa bị trừng phạt vẫn còn rõ mồn một. Bây giờ chiếc khuy tay của anh ấy lại nằm trong tay người khác.
Chẳng lẽ…!
Tôn Hồng Phi lại nghĩ đến việc Văn tổng bao năm qua không gần gũi với phụ nữ, phải chăng là vì anh ấy thích… con trai?!
Ông ta len lén quan sát Cố Tinh Thời.
Khuôn mặt thanh tú đáng yêu, lúc này đang cắn môi, trông có vẻ không vui.
Mang một vẻ ngây thơ chưa trải sự đời, như một cậu thiếu gia được che chở, chưa từng nếm qua khó khăn.
Tôn Hồng Phi chợt hiểu ra.
Đăng ký gì chứ! Tất cả chỉ là cái cớ thôi!
Rõ ràng là biết chuyện tiểu hoa hôm qua lao vào lòng Văn tổng , nên cậu ta cố tình tới đây để tuyên bố chủ quyền!