Ký hợp đồng với Mạnh Viễn Sênh thì rất vui, nhưng khi nhìn vào số dư trong tài khoản ngân hàng, Cố Tinh Thời lại chán nản.
Sớm biết Giang Mạch là loại mặt hàng này, cậu đã không đi máy bay đến đây rồi, dù là vé giảm giá thì cũng đâu có rẻ.
Cậu ủ rũ ngồi bên lề đường, tính mua vé giường nằm về trong đêm để tiết kiệm một đêm tiền khách sạn. Không ngờ vừa mở ứng dụng, cậu đã nhận được cuộc gọi từ chủ nhà.
Sau khi thanh toán tiền thuê nhà nửa năm, nhìn số tiền còn lại chẳng đáng là bao trong tài khoản, cậu âm thầm đổi từ giường nằm thành ghế cứng.
Cả đêm ngồi trên xe, lúc Cố Tinh Thời bước ra khỏi ga tàu, người vẫn còn ngơ ngác. Cậu cũng không về nghỉ ngơi mà đi thẳng đến công ty trước.
Địa chỉ công ty nằm trong một tòa nhà văn phòng ở khu tam hoàn* Bắc Kinh, dù vị trí rất đẹp nhưng cơ sở vật chất lại tồi tàn vô cùng. Đèn hành lang quanh năm hỏng hóc, tường thì ố vàng và đầy vết bẩn, giống như cảnh quay phim ma mà chẳng cần trang trí gì thêm.
* tam hoàn (三环) là cách gọi thông dụng chỉ khu vực thuộc đường vành đai thứ ba của Bắc Kinh. Vành đai ba có ý nghĩa giao thông quan trọng, nối liền nhiều quận và khu vực thương mại, văn phòng, và dân cư sầm uất. Các khu vực gần tam hoàn thường có giá trị đất đai và bất động sản cao vì thuận tiện trong việc đi lại và gần trung tâm.
Cố Tinh Thời mới vừa tiếp nhận công ty, theo luật sư đến cái chỗ nát bét này, giây đầu tiên đã thấy hối hận.
Tuy nhiên, dù chỗ có hơi tệ, nhưng may mắn là không phải đóng tiền thuê nhà—đây là bất động sản của ông chú họ xa của cậu, nghe nói năm xưa ông ấy khởi nghiệp từ đây. Sau khi công ty Lạc Thế thành công, ông ấy đã mua lại nơi này.
Chú họ nói trên di chúc, chỉ cần Cố Tinh Thời kiên trì một năm không phá sản, bất động sản này liền sang tên cho cậu .
Đây chính là nhà ở khu tam hoàn Bắc Kinh, dù có cũ một chút thì cũng rất có giá trị! Chính vì lý do này, Cố Tinh Thời mới bám trụ lại đây.
Cố Tinh Thời ngáp một cái đi vào công ty.
Diện tích công ty ước chừng hơn 150 mét vuông, được ngăn thành bốn phòng, theo thứ tự là văn phòng kiêm phòng họp, phòng khiêu vũ, phòng thu âm cùng với khu tiếp khách.
Cố Tinh Thời mở máy tính lên trước, nhìn xem có email mới hay không, sau đó mới đi lấy cây lau nhà và khăn lau bắt đầu làm vệ sinh.
Bởi vì không mời nổi lễ tân và vệ sinh, chỉ có thể tự mình làm.
Đang làm vệ sinh được một nửa, thì một chàng trai mặc áo phông của giao hàng Meituan* bước vào.
*giao hàng Meituan ( 美X外卖 - Meituan Waimai ): Đây là cách viết tránh nhắc đến trực tiếp Meituan, một nền tảng giao đồ ăn trực tuyến lớn nhất ở Trung Quốc, tương tự như GrabFood hoặc Gojek ở Việt Nam. Người ta hay viết như vậy trong văn viết hoặc khi không muốn quảng bá trực tiếp thương hiệu.
Anh ấy rất cao, tóc ngắn, mắt một mí, mũi cao và môi mỏng, khí chất không thể coi thường.
Cố Tình Thời xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, giơ tay chào : “A Tân! Hôm nay sớm vậy sao?”
Tên anh là Trình Tân, là nghệ sĩ duy nhất của công ty hiện nay.
Anh là thực tập sinh mà chú họ ký hợp đồng hai năm trước, sau khi chú qua đời, nghệ sĩ của công ty đều bỏ đi hết, chỉ còn lại anh ấy.
Do không có việc làm, mỗi ngày luyện tập xong anh ấy lại đi làm thêm.
Trình Tân mím môi gật đầu, coi như đáp lại.
Anh đặt túi xuống, cầm giẻ lau trên bàn bắt đầu lau chùi, động tác còn thành thạo hơn cả Cố Tinh Thời.
Có Trình Tân giúp đỡ, việc dọn dẹp vệ sinh nhanh chóng được hoàn thành.
Trình Tân lặng lẽ thu dọn xong dụng cụ, chuẩn bị đi vào phòng nhảy để luyện tập.
Nhưng Cố Tinh Thời gọi anh ấy lại: ‘'Đừng vội, chúng ta vào phòng họp một chút.’'
Trình Tân liền im lặng đi theo cậu vào văn phòng.
Cố Tinh Thời khẽ ho một tiếng: ‘'Chuyện là thế này, công ty chúng ta hiện tại đã hết tiền, cho nên bây giờ chúng ta bắt buộc phải nghĩ cách kiếm tiền, anh có ý tưởng gì không?’'
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, dưới ánh mắt khích lệ của Cố Tinh Thời, Trình Tân mới ngập ngừng mở miệng: ‘‘...Đi chuyển gạch không? Tôi có mối.’’
Cố Tinh Thời: “......”
Cậu quyết định bỏ qua đề tài này ‘'Tôi có ý tưởng này, bây giờ chương trình tìm kiếm tài năng đang rất hot, chúng ta có thể đi tham gia !’'
Trên đường về, Cố Tinh Thời không hề rảnh rỗi mà đã phân tích kỹ tình hình hiện tại.
Họ không có tiền, không có tài nguyên, không có tiếng tăm, hầu hết các con đường đều đã bị chặn đứng, ngay cả việc đi làm diễn viên quần chúng, với tính cách của Trình Tân, có lẽ thà chết đói còn hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chương trình tạp kỹ tìm kiếm tài năng là phù hợp nhất.
Cố Tinh Thời mở máy tính mở một trang web.
Trên đó hiện lên bốn chữ lớn nổi bật — ‘‘Trại Huấn Luyện Nam Đoàn'’.
‘'Năm ngoái có một người vô danh vì tham gia chương trình này mà nổi tiếng chỉ sau một đêm, cả công ty cũng lên hương. Về ca hát, nhảy múa anh không thua gì cậu ta, hơn nữa... về nhan sắc có nhan sắc, tính cách thì... à, có nhan sắc. Cậu ta nổi được, anh nhất định cũng có thể...’'
Cố Tinh Thời hào hứng nói một hồi rồi nhìn Trình Tân với vẻ mong chờ: ‘'Anh thấy thế nào?’'
Trình Tân trầm ngâm một lúc rồi chỉ vào dòng chữ nhỏ ở cuối trang: ‘'Ở trên nói đăng ký dưới danh nghĩa công ty, ít nhất phải có hai người trở lên.’'
‘‘Anh yên tâm! Tôi đã tìm được cho anh một đồng đội siêu lợi hại!’’ Cố Tinh Thời tự tin nói.
‘‘Ồ.’’
Trên mặt Trình Tân chẳng lộ ra biểu cảm gì, chỉ gật đầu rồi đi vào phòng nhảy.
Nhưng Cố Tinh Thời đợi cả ngày cũng không đợi được điện thoại của Mạnh Viễn Sênh, tâm tình không khỏi có chút thấp thỏm.
Đến tối, cậu cuối cùng cũng không kìm được, lo rằng bên Mạnh Viễn Sênh có chuyện gì xảy ra, hối hận sao lúc đó lại không giữ số điện thoại của anh ta.
Thời gian đăng ký ‘Trại Huấn Luyện Nam Đoàn’ chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc. Nếu Mạnh Viễn Sênh không tới, thì phiền to rồi.
Bây giờ mà tìm người chắc chắn là không kịp, còn nếu lỡ mất chương trình này, thì chương trình tạp kỹ gần nhất cũng phải ba tháng nữa mới có. Với số tiền trong tay cậu, không biết liệu có cầm cự nổi đến lúc đó hay không.
Cố Tinh Thời xụ mặt :【Hệ thống, có dưa nào có thể làm giàu chỉ sau một đêm không? 】
Hệ thống:【.....Nằm mơ có thể giúp cậu cảm thấy tốt hơn không?】
Cố Tinh Thời: 【...】
Xong rồi, chẳng lẽ thật sự phải đi chuyển gạch sao...
Ngay lúc Cố Tinh Thời đang thở dài, điện thoại reo lên.
Là một số lạ gọi tới.
Cố Tinh Thời tưởng là shipper giao hàng, nên thờ ơ bắt máy.
‘'Xin chào, tôi là Mạnh Viễn Sênh.’'
Giọng nói trong trẻo nhưng mang theo chút khàn khàn vang lên từ đầu dây bên kia.
Cố Tinh Thời ngẩn người một lúc, sau đó mừng rỡ đến suýt nhảy cẫng lên.
Mạnh Viễn Sênh đầu tiên là xin lỗi, nói rằng mình vừa mới về đến Bắc Kinh nên bây giờ mới gọi điện cho cậu.
Cố Tinh Thời nghe giọng anh ta có vẻ rất mệt mỏi, bèn hỏi: ‘'Anh vẫn ổn chứ?’'
Mạnh Viễn Sênh khựng lại, sự điềm tĩnh giả tạo ngay lập tức sụp đổ, cảm giác cay đắng tràn ngập lòng.
Anh ta cố gắng lắm mới giữ cho cảm xúc bình ổn lại: ‘'Không... không sao.’'
Nghe giọng anh ta, Cố Tinh Thời cảm giác hình như Mạnh Viễn Sênh đang giấu diếm điều gì đó, nhưng cậu cũng tế nhị không hỏi thêm, nghe anh ta nói ngày mai sẽ đến công ty, cậu lập tức đồng ý.
Sáng hôm sau, Mạnh Viễn Sênh xuất hiện đúng giờ ở cổng công ty.
Mặt anh ta vẫn còn chút nhợt nhạt, nhưng không hề khó coi, ngược lại còn toát lên vẻ đẹp thanh lãnh, mong manh.
Nhìn thấy Cố Tinh Thời đích thân xuống đón mình, anh ta không khỏi cảm thấy bất ngờ, nhưng ngay giây sau, nhìn tòa nhà cũ kỹ này, sự ngạc nhiên ấy biến thành kinh hãi.
Thật ra trước khi đến, anh ta đã tìm hiểu về giải trí Lạc Thế .
Mười mấy năm trước, Lạc Thế cũng từng là một công ty lớn trong giới giải trí, nhưng tiếc rằng sau khi siêu sao Yến Tri Hành rời khỏi làng giải trí, Lạc Thế dần sa sút. Cộng thêm việc công ty sau đó gặp sai lầm trong quyết sách, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã suy tàn đến mức không ai biết đến.
Mạnh Viễn Sênh nhớ lại, vài năm trước anh ta từng nghe nói nghệ sĩ của Lạc Thế bỏ đi, cứ nghĩ công ty đã phá sản, không ngờ Cố Tinh Thời vẫn còn đang duy trì nó.
Tất nhiên, bây giờ cũng không khác phá sản là bao.
Mạnh Viễn Sênh cố gắng giữ vững tinh thần, đi theo Cố Tinh Thời lên thang máy.
Vì đã có chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy phòng tiếp khách tối tăm, chật hẹp, anh ta vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Cố Tinh Thời vẫn luôn lén quan sát anh ta, lo sợ làm anh ta sợ hãi mà bỏ đi mất.
Dù sao thì trước đây Mạnh Viễn Sênh ở giải trí Kim Ưu là một trong những công ty giải trí hàng đầu trong nước, với điều kiện rất tốt. So với họ, Lạc Thế chẳng khác gì một trời một vực.
Cố Tinh Thời cũng rất bất đắc dĩ, không phải là cậu không muốn mọi thứ sang trọng cao cấp, mà là điều kiện không cho phép!
Cũng may Mạnh Viễn Sênh cũng không có xoay người rời đi, đó là một khởi đầu tốt!
Nụ cười trên mặt Cố Tinh Thời càng lúc càng chân thành: "Anh đi đường chắc mệt rồi, để tôi đi rót nước cho anh.”
Nhân lúc đi rót nước, cậu tiện thể suy nghĩ làm sao để “dụ dỗ”... à không, mời Mạnh Viễn Sênh gia nhập.
Mạnh Viễn Sênh quan sát căn phòng, tuy cũ kỹ và chật chội nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Nội thất trong phòng dù đã có chút niên đại, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, nhìn lâu còn toát lên vẻ cổ điển.
Lúc này, ánh mắt của anh ta dừng lại trên một cây đàn ghi ta bên cạnh sô pha, cả người chợt sững lại.
Chiếc guitar này trông rất quen, vì Giang Mạch cũng dùng cùng một kiểu như thế.
Nơi làm việc của Lạc Thế cũ nát như vậy, lại tùy ý ném một cây đàn ghi ta hơn mười vạn bên cạnh sô pha.
Mạnh Viễn Sênh cũng có chút không rõ công ty này rốt cuộc là nghèo hay là giàu có.
Sau khi hàn huyên đơn giản, Cố Tinh Thời liền dẫn anh ta đi tham quan công ty một chút.
Bởi vì Trình Tân đang khiêu vũ, cho nên bọn họ đến phòng thu âm trước.
Vừa bước vào, ánh mắt của Mạnh Viễn Sênh ngay lập tức bị bảng điều chỉnh âm thanh thu hút.
Không chỉ có bảng điều chỉnh, mà tất cả thiết bị trong tầm mắt đều rất chuyên nghiệp, chỉ riêng mấy món trong phòng thu này đã đáng giá vài triệu rồi.
Anh ta càng ngày càng nghi ngờ, đây thật sự là một công ty nhỏ sắp phá sản sao?!
Cố Tinh Thời thấy Mạnh Viễn Sênh suốt cả buổi cứ trầm ngâm, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Đúng lúc này, họ đã tới cửa phòng tập nhảy.
Cánh cửa được đẩy ra, một loạt nhạc sôi động vang lên.
Mạnh Viễn Sênh vừa nghe liền nhận ra đây là bài ‘First Blood’ của một ca sĩ Nhật Bản. Bài hát này có tiết tấu mạnh mẽ, giai điệu bắt tai, rất phù hợp để biên đạo thành những điệu nhảy đầy phong cách và mạnh mẽ. Chỉ có điều là các bài hát của ca sĩ này khá kén người nghe, trong nước rất ít người biết đến.
Không ngờ lại tìm được người cùng gu ở đây.
Anh ta ngạc nhiên nhìn sang, vừa hay thấy Trình Tân nhảy đoạn cuối.
Động tác vũ đạo của Trình Tân tự nhiên, phóng khoáng, toát lên sức hút nguyên thủy, hoang dã, khiến người ta không thể rời mắt.
Một bài kết thúc.
Trình Tân nhẹ giọng thở hổn hển, áo T - shirt rộng thùng thình trên người bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào cơ thể, lờ mờ phác họa đường nét cơ bắp, không quá phô trương nhưng tràn đầy sức mạnh.
Trình Tân tiện tay nhấc vạt áo phông lên lau mồ hôi, cơ bụng săn chắc thoáng qua trong tích tắc.
Phối hợp với khuôn mặt lãnh đạm của anh ấy, tạo nên một cảm giác đầy cuốn hút.
Cố Tinh Thời đã gọi đối phương: “A Tân! Lại đây một chút!”
Trình Tân khẽ nhướng mi, thấy Cố Tinh Thời đang điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt.
Có tham gia được chương trình tìm kiếm hay không, tất cả đều trông cậy vào việc có thể giữ chân người lại hay không!
Bước chân Trình Tân khựng lại.
Anh ấy nhìn thoáng qua Mạnh Viễn Sênh, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Cậu suy nghĩ cho kỹ, công ty chúng tôi thường không ép người tốt vào đường cùng.”
Mạnh Viễn Sanh: “???”
Cố Tinh Thời: “...!!!”