Kể từ sau đêm ở Nhuận Oái, Nghê Âm và Tống Chiêm bắt đầu chiến tranh lạnh.

Tống Chiêm tức giận vì cô không nghe giải thích, còn Nghê Âm không phải vì chuyện lần đó mà bởi vì suốt khoảng thời gian dài vừa qua, Tống Chiêm không để tâm đến tình cảm này.

Luôn luôn là cô chạy về phía hắn.

Cô rất mệt mỏi, không muốn mọi việc luôn lấy hắn làm trung tâm nữa.

Nghê Âm vội vàng làm việc, quyết tâm không mềm lòng.

Mấy ngày sau, vào buổi tối thứ năm Nghê Âm phải tham dự một bữa tiệc. Đó là bữa tiệc do Phó tổng Trương Dịch Cao của công ty Truyền thông An Nhuệ nơi cô đang làm việc tổ chức, mời một số ông chủ phim điện ảnh đến để trao đổi hợp tác và chọn vài nghệ sĩ trong công ty đến cùng, trong đó có Nghê Âm.

Quý Tuyền - người đại diện của Nghê Âm đang đưa cô đến địa điểm, cô ấy biết rõ Nghê Âm không thích kiểu tình huống như thế này, đành dịu dàng khuyên nhủ: “Khoảng thời gian gần đây tài nguyên của em không tốt, liên tục bị cướp mất, bây giờ không thể ngồi yên một chỗ chờ chết, tối nay là cơ hội xem có thể hợp tác được hay không.”

Quý Tuyền biết rõ tính cách của Nghê n, đa phần sẽ không bao giờ sắp xếp cho Nghê Âm phải gặp các cuộc xã giao lung tung nhưng đêm nay ông chủ đã gọi thì không thể không đến, hơn nữa tất cả phương diện Nghê Âm đều ổn, phía công ty không muốn bỏ cơ hội giúp cô nổi tiếng.

Nghê Âm không muốn khiến Quý Toàn khó xử: “Em biết rồi chị Tuyền.”

Nếu đã lựa chọn không cậy nhờ vào mối quan hệ trong nhà thì có nhiều chuyện buộc phải nhẫn nhịn.

Trên đường đi, Quý Tuyền nhắc đến các vị khách có mặt trong đêm nay với Nghê Âm, cuối cùng cô lại nghe thấy một cái tên vô cùng quan trọng, không khỏi sửng sốt: “Hạ tổng của Sâm Thụy sao?”

Đêm nay anh ấy cũng đến sao?

Quý Tuyền nói sau khi Hạ Hành Dữ về nước đã tập trung toàn lực vào công ty Truyền thông Sâm Thụy cho nên Trương Dịch Cao mới mời đến: “Có chuyện gì sao?”

“Không có... Em hỏi vậy thôi.”

“Hạ tổng không chỉ có một công ty Truyền thông Sâm Thụy thôi đâu, anh ấy là một ông chủ siêu siêu giàu có luôn, tối nay em phải tranh thủ nói chuyện với người ta, giữ ấn tượng tốt.”

Nghê Âm ngoan ngoãn gật đầu.

Kệ đi, chắc chắn tối nay rất nhiều người vây quanh anh ấy, có lẽ cô còn chẳng nói được lời nào.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đến nơi, Quý Tuyền dặn dò Nghê Âm không thể đắc tội đến bất kì ai trong bữa tiệc, sau đó một mình cô đi vào bên trong, có rất nhiều minh tinh và các ông chủ lớn đều đã có mặt, nữ minh tinh đang nổi tiếng đều rất xinh đẹp còn các ông chủ thì phần lớn là đàn ông trung niên, mặc bộ tây trang mang giày da cùng với cái bụng phệ to đùng.

Mọi người nói chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, ẩn dưới lớp xa hoa, tráng lệ kia lại chính là sự ô uế, bẩn thỉu đến tột cùng.

Trương Dịch Cao xem trọng Nghê Âm, tiếp đón cô bước vào, giới thiệu Nghê Âm với các ông chủ lớn khác, cô gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống trước, vài lão già chức cao vọng trọng nhìn Nghê Âm, nét tươi cười trên gương mặt càng sâu thêm vài phần.

Ánh mắt kia chẳng khác nào như một con sói đang ngắm nghía chú cừu của mình.

Nghê Âm phớt lờ sự khó chịu này, ý cười vẫn luôn giữ trên môi, cô lén uống thuốc giải rượu.

Đám ông chủ lớn đã đến đông đủ, người cuối cùng đi vào chính là Phó tổng Từ Thiên Lượng của công ty Truyền thông Sâm Thụy, người đàn ông khoảng chừng hơn năm mươi tuổi với chiếc bụng bia, trên đầu là tóc mọc ra lỉa chỉa, đeo một cặp kính, nhìn qua trông cực kì to béo.

Trương Dịch Cao vội vàng đứng lên đón tiếp, sau khi Từ Thiên Lượng ngồi xuống, Trương Dịch Cao mới thắc mắc: “Từ tổng à, cho hỏi Hạ tổng...”

“À, tối nay Hạ tổng có việc nên không thể đến, tôi đến để dự tiệc thay.”

Hạ Hành Dữ là nhân vật khó mà được gặp mặt bằng xương bằng thịt, Trương Dịch Cao và những người khác lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, Nghê Âm cũng đã đoán trước được kết quả này, xem ra anh rất bận rộn.

Nhưng dù sao thì Phó tổng cũng đã đến, Trương Dịch Cao cố gắng che giấu sự thất vọng, vui vẻ cho gọi món ăn trình lên.

Bữa tiệc đã chính thức bắt đầu, sau khi trò chuyện xong thì Trương Dịch Cao mới giới thiệu minh tinh trong đêm nay với các ông chủ lớn, người cuối cùng là Nghê Âm, khi đến lượt cô, đôi mắt Từ Thiên Lượng sáng bừng lên: “Ồ, thế mà là cô Nghê Âm đây.”

“Xin chào Từ tổng.”

Nghê Âm đứng lên chào hỏi, ánh mắt Từ Thiên Lượng dừng trên người cô mà đánh giá, lão ta cười: “Tôi còn nhớ đã gặp qua cô Nghê Âm ở buổi đấu giá RM vào hai tuần trước, chỉ vừa mới liếc sang đã khiến người ta phải ngạc nhiên, ai nấy cũng phải ghi nhớ không quên đó.”

Nghê Âm khiêm tốn trả lời, Từ Thiên Lượng lại nhả làn khói thuốc, nghĩ đến việc cô đang quen Tống Chiêm, trong lòng ngứa ngáy, mỉm cười trêu với Trương Dịch Cao: “Trương tổng à, ngài đúng là biết chọn người vừa miệng hợp ý tôi. Tối nay có một người đẹp như thế bầu bạn, bữa tiệc này chắc chắn là phải vô cùng vui vẻ rồi.”

Tiếp theo đó, người đàn ông vỗ vào chiếc ghế trống chưa có ai ngồi bên cạnh, nhướng mày với Nghê Âm: “Lần trước khi ở buổi đấu giá chỉ có thể tiếc nuối ngắm nhìn từ xa, hôm nay buộc phải ngồi cùng nhau trò chuyện, bằng không thì cô Nghê Âm cứ đến đây ngồi với tôi, như vậy càng tiện hơn nhiều.” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Khung cảnh yên tĩnh hơn một chút, mọi người hướng mắt về phía Nghê Âm, có người vì muốn xem kịch, có người lại ghen ghét, cảm thông, thậm chí còn có cả sợ hãi, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.

Ánh mắt Nghê Âm khẽ lay chuyển, đáp rằng tiểu bối không muốn quấy rầy các ông chủ trò chuyện cùng nhau nhưng Từ Thiên lượng lại không buông tha: “Tôi cũng chẳng ăn thịt người mà! Sao thế? Cô Nghê đây là sợ tội sao? Vẫn không cho lão Từ tôi mặt mũi à?”

Âm cuối trong câu của Từ Thiên Lượng khẽ trầm xuống, có một vài nữ minh tinh khác căng thẳng theo, một điều vô cùng rõ ràng rằng người ta chính là dao còn bản thân là cá mà thôi.

Trương Dịch Cao thấy Nghê Âm vẫn không quan tâm, vội vàng thúc giục: “Trương tổng cũng đã lên tiếng, vẫn còn không chịu sang à?”

Có vài ông chủ bên cạnh rất thích trò cá vùng vẫy trên thớt chờ bị giết, cổ họng Nghê Âm căng chặt, vài giây sau lại cười thành tiếng: “Sao lại thế chứ? Được trò chuyện với Từ tổng chính là vinh hạnh của tôi mà.”

Giọng nói Nghê Âm lạnh lẽo như gốm sứ, gương mặt chẳng chút sợ hãi, tuy rằng đuôi mắt đã nhiễm sắc hồng nhưng cằm và vai vẫn giữ đúng độ cung cao quý, xinh đẹp.

Nghê Âm tiến đến, Từ Thiên Lượng cười rồi kêu phục vụ đem đến ba chiếc ly, rót rượu trắng vào rồi cười nhe hàm răng vàng: 

“Tôi rất thích uống rượu, đặc biệt là với người hào sảng, nếu như đã nói là vinh hạnh vậy thì cô Nghê biểu hiện thành ý bằng cách uống hết ba ly này trước, nếu không là chỉ nói suông, làm sao tôi tin được đây?”

Trương Dịch Cao cũng không ngờ rằng Từ Thiên Lượng lại bày trò ép một cô gái phải uống gần một trăm mililit rượu trắng, không khỏi sửng sốt: “Từ tổng à, tửu lượng của Nghê Âm kém, bằng không thì ông chủ như tôi thay cô ấy uống, xem như mời ngài vậy.”

Trương Dịch Cao vừa định lấy ly rượu thì bị Từ Thiên Lượng ngăn lại: “Ôi trời, đây là tôi chỉ đích danh mời cô Nghê uống, Trương tổng không thể làm thế được đâu. Cô Nghê có thể yên tâm thoải mái uống, cùng lắm thì chỉ say tôi, tối nay tôi sẽ kêu người đưa cô về nhà.”

Bên cạnh có ông chủ khác trêu ghẹo ồn ào, Nghê Âm siết chặt ly rượu, Từ Thiên Lượng lạnh giọng hỏi: “Cô Nghê, sao vẫn chưa uống? Hay là muốn tôi đây phải đút cô?”

Đối diện với ánh mắt của Từ Thiên Lượng, đôi mắt phượng của Nghê Âm bị ánh đèn thủy tinh treo trên trần nhà làm cho hoang mang, hàng mi dày cong khẽ run lên như cánh bướm và khi cô chuẩn bị lên tiếng thì...

Đột nhiên cánh cửa phòng tiệc riêng bị mở ra từ bên ngoài.

Bầu không khí áp lực bất chợt bị phá tan.

Cơn gió lạnh thấu xương ùa vào, mang cùng với hơi thở hương khói thuốc và tuyết rơi lạnh lẽo, đâm toạc mùi thuốc lá và rượu gay mũi kia.

Giống như một lối thoát trong màn đêm đen kịt.

Ngay tức thì, ánh sáng tràn vào.

Nghê Âm nhìn theo tầm mắt đang tò mò của mọi người thì thấy người đàn ông mà ai nấy cũng đang chờ đợi nhất lại xuất hiện ngay trước đó.

Bộ vest ba mảnh màu nâu, lớp vải rộng rãi, bên ngoài ái cí hai hàng khuy dài, bên dưới yết hầu là chiếc cà vạt màu xanh lam được thắt lại, ngũ quan tinh tế, điển trai, như hạc giữa bầy gà, dáng người anh tuấn, khí chất đĩnh đạc.

Nhìn thấy Hạ Hành Dữ, đôi mắt màu hổ phách của Nghê Âm khẽ hiện lên tia ngạc nhiên.

Không phải đã nói là không đến sao...

Gương mặt Hạ Hành Dữ âm u, lạnh lùng, đôi mắt đen phía sau gọng kính vàng khẽ quét một lượt cả căn phòng hỗn loạn.

Rồi cuối cùng đối diện với ánh mắt của Nghê Âm.

Anh thấy cô mặc chiếc đầm dài màu xanh da trời, trên đầu cài thêm chiếc trâm, đôi mắt đã lấp lánh ánh nước, gương mặt trắng bệch còn mang theo dáng vẻ vừa mới bị người khác làm khó, chính là những gì mà anh đã nghe thấy khi còn đứng ngoài cửa.

“...Hạ tổng, ngài đến rồi sao?”

Trương Dịch Cao ngạc nhiên lên tiếng, mọi người cũng không ngờ Hạ Hành Dữ sẽ đến đây, ai nấy cũng đều bàng hoàng.

Trương Dịch Cao đứng lên tiếp đón, Hạ Hành Dữ đi đến, khi đối diện với ánh mắt của anh, tâm trạng căng thẳng của Nghê Âm bất chợt thả lỏng, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ xuất hiện theo bản năng, giống như lúc té ngã muốn anh ôm lấy thuở còn bé.

Chỉ là ngay sau đó, Nghê Âm nhận ra rằng hiện tại cô không có thân phận gì cả, cũng chẳng thể nhờ đối phương bảo vệ.

Trước mặt người ngoài, cô chỉ là một minh tinh nhỏ, còn đối phương lại là Chủ tịch của Sâm Thụy, cả hai người không liên quan đến nhau, anh chẳng cần nhúng tay vào mà cô cũng không nên liên lụy.

Sự khó chịu dưới đáy lòng chuyển thành xấu hổ và bất lực, hai hàng mi Nghê Âm khẽ rung động rồi cụp xuống.

Trương Dịch Cao tiếp đón Hạ Hành Dữ, có rất nhiều người tiến lên chào hỏi: “Hạ tổng, mời ngài mau mau vào trong...”

Từ Thiên Lượng nhìn thấy cấp trên thì làm sao có thể đoái hoài đến Nghê Âm nữa, vội vàng nhường chỗ ngồi, cung kính gật đầu chào: “Ngài đã tới rồi, Hạ tổng, đến đây đến đây đi, cứ ngồi vào chỗ của tôi.” 

Trong tiếng chào đón, sự mong chờ của mọi người đều được đẩy lên mức cao nhất, thế nhưng lại thấy ánh mắt Hạ Hành Dữ đặt ở Nghê Âm, đột nhiên lên tiếng: “Nghê Âm.”

Cả phòng bao nghe thế thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại thấy Hạ Hành Dữ đi đến trước mặt Nghê Âm, giọng nói âm trầm đến vô cùng: “Anh từng dạy em phải nhẫn nhịn chịu đựng à?”

===

TN Team: Mọi người cmt nhiều nhiều cho tụi mình thêm động lực nhó! Mãi iuuuu (p≧w≦q)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play