Bỏ Rơi Tra Nam, Tôi Cùng Đại Boss Cưới Trước Yêu Sau

Chương 1: Nghê Âm


2 ngày


Đầu tháng 11, một đợt không khí lạnh tràn về, Bắc Kinh bước vào mùa đông, thời tiết cũng dần trở nên lạnh giá.

Tại thành phố phim ảnh ở ngoại ô Bắc Kinh.

Địa điểm quay bộ phim “Đêm Đen”.

Chạng vạng, sắc trời dần trở nên ảm đạm, gió lạnh thổi qua phim trường càng lúc càng lớn.

Nhân viên công tác lạnh đến phát run, ánh mắt mong ngóng chờ được kết thúc công việc, nhưng lúc này, toàn bộ tiến trình đều bị buộc phải dừng lại chỉ vì một người.

Tại studio trang điểm của diễn viên chính.

Một loạt những tiếng mắng chửi sắc bén truyền ra ngoài —

“Cô bị làm sao đấy? Sao lại đánh cho tôi cái má hồng nhạt như vậy, trang điểm mắt thì thô, rốt cuộc cô có biết trang điểm không thế?! Còn mấy bộ quần áo mà cô chọn nữa, chưa cần mặc đã biết sẽ làm tối da rồi, mở to mắt mấy người ra nhìn lại kiểu tóc này đi, làm tôi già đi cả chục tuổi, rốt cuộc nhóm mấy người có não không vậy?!”

Vừa dứt lời, nữ chính Nhạc Tinh đã ném bảng phấn mắt trong tay xuống, lạnh mặt đẩy ghế dựa đi ra ngoài.

Một tiếng “bộp” vang lên.

Bảng phấn mắt vừa đúng lúc đập xuống bên chân của một người phụ nữ, vỡ thành năm bảy mảnh.

Người phụ nữ đứng bên cạnh trợ lý Khương Bối Bối hoảng sợ: “Ê cái cô này, sao lại ném đồ linh tinh như vậy?!” 

Nhạc Tinh lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài.

Một đám người cũng vội vàng đuổi theo.

Khương Bối Bối tức giận đến mức muốn chửi thề nhưng cánh tay lại bị một bàn tay trắng nõn tinh tế kéo lại, một giọng nữ dịu dàng vang lên: 

“Bỏ đi, việc gì phải so đo với loại người này.”

Khương Bối Bối nghe vậy thì cúi đầu nhìn về phía Nghê Âm, nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế dựa đang mặc một bộ sườn xám bằng gấm màu xanh đậm, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng như ngọc bích thượng hạng, trông giống như một đóa hoa mang đầy vẻ phú quý.

Giọng nói của cô như cơn gió ngâm trong mưa xuân tháng ba, vừa mềm mại vừa dịu dàng, xoa dịu sự rối bời trong trái tim.

Sự tức giận của Khương Bối Bối cũng dịu đi vài phần, bực mình nói thầm: “Nhạc Tinh bị điên rồi, chị ta không hài lòng với tạo hình hóa trang thì nổi điên với chúng ta làm cái gì?”

Nhà tạo mẫu đứng ở bên cạnh cũng nhỏ giọng trêu chọc: “Còn không phải do buổi chiều cô ta nghe thấy có người so sánh cô ta với chị Âm Âm à, so sánh cả về khuôn mặt lẫn diễn xuất, ai không biết còn tưởng cô ta là nữ phụ, chị Âm Âm mới là nữ chính, cho nên cô ta mới tức giận như vậy.”

Khương Bối Bối nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng và sống mũi cao của Nghê Âm, tinh xảo đến mức không thể bắt bẻ được.

À, quả là nên so sánh.

Khuôn mặt tiên nữ này của nhà mình phải là cấp bậc đỉnh nóc.

Khương Bối Bối thấy vẻ mặt của Nghê Âm vẫn bình tĩnh, hỏi cô rằng sao cô không tức giận, cô chỉ cúi đầu đọc kịch bản, nhẹ nhàng nói: “Vốn bị cảm đã đau đầu rồi, vì chị ta mà tức giận thì chẳng phải càng thêm đau đầu sao, chẳng đáng để chị phải làm vậy.”

Nghê Âm ngẩng đầu nhìn về phía Khương Bối Bối đang tức giận, trong ánh dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt, khẽ nhéo mặt cô bé: “Được rồi, không đến mức đó chứ.”

Khương Bối Bối thở dài: “Nghĩ lại là thấy khó chịu, vốn đạo diễn đã chọn chị Âm Âm là nữ chính, chị ta ỷ vào việc có tư bản chống lưng thì không nói làm gì, lại còn ngày ngày chèn ép lên đầu chị.” 

Những người khác trong đoàn đội cũng cảm khái: “Cô ta đâu chỉ dựa vào gia cảnh tốt của mình, nghe nói gần đây còn leo lên truyền thông Sâm Thụy, có hậu đài vững chắc lắm đó.”

“Sâm Thụy? Hiện giờ đang trên đà phát triển trong ngành sản xuất phim ảnh, ít ai có thể cạnh tranh được với công ty này.”

“Đúng vậy, nghe nói cô ta có quan hệ cá nhân với lãnh đạo nào đó của Sâm Thụy, ngay cả đạo diễn còn phải đến dỗ, đổi lại nếu là người khác làm chậm trễ tiến độ thì đã sớm có người phê bình rồi.” 

Lúc này, một đám người quay trở về, quả nhiên là phó đạo diễn dỗ Nhạc Tinh xong đã quay lại: “Nhanh nào, chúng ta đổi tạo hình của Tinh Tinh, Tinh Tinh à, em đừng nóng giận, để anh cho người chọn cho em một bộ đồ thích hợp…”

Sau đó, anh ta quay lại thông báo cho Nghê Âm vào diễn: “Cô bị cảm như vậy thì có diễn được không?”

“Không thành vấn đề, đạo diễn Trần.”

Nghê Âm vội gật đầu, sắc mặt cô tái nhợt, hoàn toàn không có dáng vẻ của việc đã chờ đợi lâu.

Nhìn cô, anh ta không khỏi đau lòng, thầm thở dài một tiếng.

Đáng tiếc, 23 tuổi, vẫn còn rất trẻ, tuy xuất thân không chính quy nhưng lại rất có tài năng, ba năm trước dựa vào một bộ phim điện ảnh về tuổi trẻ mà một đêm thành danh, nhưng hậu đài không đủ, tài nguyên cũng không theo kịp, nói chung là rất khó khăn…

Nửa tiếng sau, đạo diễn thông báo cho mọi người vào vị trí của mình, nhân viên ở các tổ đã phải chịu một trận gió lạnh, chờ đến mức sáp chửi mẹ nó rồi Nhạc Tinh mới khoan thai tới muộn.

Cô ta đến nhận lỗi với đạo diễn, sau đó mỉm cười nhìn Nghê Âm: “Xin lỗi Nghê Âm nha, dù sao tạo hình hóa trang của tôi vẫn là quan trọng nhất, còn những vai phụ khác thì không.”

Nghê Âm hơi cong môi: “Không sao đâu chị Tinh, chị không làm mọi người chậm trễ đã là tốt rồi, nhưng mà gần đây chị Nhạc Tinh nổi mụn nghiêm trọng, may mà hậu kỳ có thể cà mịn da, nếu không đến ngày mai cũng không quay được.”

Mặt Nhạc Tinh cứng đờ.

Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại lớn vô cùng.

Nhạc Tinh buột miệng, đanh mặt quay đầu đi về phía trước, nhân viên công tác đứng xung quanh chờ cố gắng nhịn cười.

Sướng, quá sung sướng.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Sau khi trời tối, đạo diễn cuối cùng cũng thông báo kết thúc công việc.

Sắc mặt của Nhạc Tinh rất kém, cô ta rời đi nhanh nhất, mấy người Khương Bối Bối phủ thêm áo khoác lên người Nghê Âm, giơ một ngón tay cái lên với cô: “Chị Âm Âm, vừa nãy chị ngầu quá, chỉ dùng một câu mọc mụn đã đánh bại người ta luôn rồi.”

Nghê Âm bất đắc dĩ cười nhẹ, nếu là ngày thường cô đã lười tranh cãi rồi.

Khi trở lại studio, gió lạnh đã thổi một hồi lâu, Nghê Âm bắt đầu ho, tay cô cũng đã lạnh cóng.

“Chị Âm Âm, chị đã bị cảm mấy ngày rồi, hay là đi khám xem sao?”

“Không cần, uống thuốc là được rồi…”

Khi đang uống nước, cô chợt nhớ ra một chuyện, “Điện thoại của chị đâu?”

“Đây.”

Nghê Âm nhấn mở màn hình, nhìn thấy tin nhắn mới được gửi cách đây không lâu của Tống Chiêm:

[Hoạt động của anh sắp kết thúc rồi, không đi đón em được vì sợ bị chụp, lúc em qua đây cũng cẩn thận một chút, lên xe chờ anh.]

Thân là một diễn viên hạng nhất, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi là Tống Chiêm đã có thể lên hot search, yêu đương ngầm với hắn mấy năm nay, Nghê Âm vẫn luôn cẩn thận. Cho dù có mệt, nhưng chỉ cần được nhìn thấy hắn thì cô vẫn sẽ chấp nhận.

Chỗ đó cách nơi đây không xa, những người trong đoàn đội rời đi trước, Khương Bối Bối và Nghê Âm cùng đi qua, cố ý chọn con đường nhỏ không người qua lại.

Gió lạnh bên ngoài không ngừng gào thét, Nghê Âm ho khan liên tục, Khương Bối Bối giúp cô quấn chặt áo khoác, bất mãn nói thầm: “Anh Tống đã thả bồ câu cho chị ba lần rồi, vất vả lắm mới gặp mặt lại còn phải lén lút như vậy, chị Âm Âm, anh ấy định khi nào thì công khai mối quan hệ với chị vậy?”

Công khai…

Nghê Âm cúi khuôn mặt đang đeo khẩu trang xuống, nhẹ giọng: “Tống Chiêm nói hiện giờ sự nghiệp của anh ấy đang ở thời kỳ phát triển, không thể công khai được.”

Đây là yêu cầu mà hắn đã đặt ra từ lâu, cho dù tình yêu của bọn họ ở trong giới đã không còn là bí mật, bên ngoài cũng truyền ra nhiều lời đồn vớ vẩn nhưng hắn vẫn trước sau không chịu thừa nhận.

Khi tìm thấy chiếc xe thương vụ của Tống Chiêm, tài xế đã nhận ra hai người, để hai người lên xe.

Ngồi ở trong xe, Nghê Âm nhìn ra phía bên ngoài, nhìn thấy Tống Chiêm đang đi ra từ địa điểm hoạt động, hắn mặc một chiếc áo lông phối với quần túi hộp, khoác chiếc áo khoác màu xám, môi mỏng mũi cao, là một khuôn mặt anh tuấn quyến rũ.

Hắn cong môi vẫy tay với các fan, đám người kích động bị vệ sĩ ngăn lại phát ra tiếng hét chói tai.

Mọi ánh mắt đều tụ lại một chỗ, người đàn ông trở nên rực rỡ đến lóa mắt.

Nghê Âm nhìn lại, dường như giữa bọn họ có một khoảng cách không thể vượt qua.

Từ khi học cấp ba, Tống Chiêm ở trường học đã là một thiếu niên xuất sắc, cô vô tình bước chân vào giới giải trí cũng là vì muốn gần gũi với hắn hơn. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Cô mong hắn sẽ sớm ngày thành danh, hiện tại hắn có vô vàn người hâm mộ, còn cô ngay cả tư cách công khai cổ vũ cho hắn cũng không có.

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, cửa xe bị kéo ra, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Chiêm đi lên, đám người trợ lý của anh cũng đi theo sau.

Nhìn thấy Nghê Âm, mấy người bọn họ gọi cô một tiếng chị dâu, Tống Chiêm lười biếng ngồi xuống bên cạnh Nghê Âm, “Mệt chết mất, đứng nguyên một buổi chiều.”

Hắn nhìn về phía cô, “Chờ anh lâu không?”

Người mà cô luôn mong muốn lúc này đã gần trong gang tấc, Nghê Âm cảm thấy lòng mình ấm áp hơn một chút, cô lắc đầu, “Không lâu lắm, em cũng vừa mới tới.”

Hắn nắm lấy tay cô, nhíu mày, “Sao tay em lại lạnh như vậy, em lạnh lắm à?”

Cô lắc đầu nói vẫn ổn, Tống Chiêm nghe thấy giọng nói của cô, “Bị cảm à? Giọng mũi nặng như vậy.”

“Mấy hôm trước bị cảm lạnh.”

Hắn sờ trán cô, bảo trợ lý đi lấy nước ấm tới cho cô uống: “Không phải em nói buổi chiều hơn bốn giờ là có thể kết thúc công việc à, sao hôm nay lại muộn như vậy.”

Nghê Âm vốn không muốn nhắc đến nhưng Khương Bối Bối ngồi phía sau lại nhịn không được mà oán giận: “Còn không phải do Nhạc Tinh mắc bệnh chúa sao, báo hại chị Âm Âm đã bị ốm rồi còn phải đợi chị ta cả buổi chiều.”

Tống Chiêm sửng sốt: “Sao lại như vậy?”

Khương Bối Bối kể lại chuyện xảy ra chiều nay, Tống Chiêm nghe xong thì cười khẩy: “Người này trong giới từ trước đến nay đều tùy hứng như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ giúp em dạy dỗ lại cô ta, bình thường em đứng để ý đến cô ta, dù sao bạn gái anh vừa xinh đẹp, vừa có kỹ thuật diễn tốt, đến khi phim điện ảnh được chiếu, người xem cũng không bị mù.”

Nghê Âm mỉm cười nói không sao, “Gần đây anh bận lắm à?”

“Nhanh thôi, sắp đóng máy rồi.”

Nghê Âm lấy một hộp trang sức từ trong túi ra: “Đây là quà sinh nhật của anh.”

Hai ngày trước, Tống Chiêm đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật ở nơi khác, cô không có thời gian tham dự, cô muốn đền bù cho sinh nhật của hắn thì hắn cũng không rảnh nên chỉ có thể mang quà đến cho hắn.

Trong hộp là một chiếc đồng hồ màu xanh biển nằm trong bộ sưu tập của Audemars Piguet, cô đã lựa chọn rất lâu, cô cảm thấy chiếc đồng hồ này rất hợp với hắn, Tống Chiêm cười nhận lấy nói rất thích nhưng cũng không tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống mà chỉ cà lơ phất phơ ôm lấy cô:

“Quà tặng không quan trọng, quan trọng là em có nhớ anh không?”

“Anh đó…”

Đuôi lông mày của hắn giương lên cao, nhìn cô chằm chằm: “Em không nhận ra à?”

Trong xe còn có người khác, cô da mặt mỏng đẩy hắn ra xa một chút, ý cười trên môi Tống Chiêm càng sâu hơn.

===

TN Team: Truyện mới lên sóng rồi đây ạ, mong cả nhà ủng hộ nhé!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play