Đêm tối hạ xuống, áng mây đỏ cam bị sắc đen kịt nuốt chửng, vầng trăng khuyết lại ngự trị chốn thinh không.

Tại trung tâm thành phố, trên lầu ba của câu lạc bộ cao cấp Nhuận Oái , tiếng đàn violin du dương vang lên, ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo, phía xa là đầu bếp đang chế biến món ăn thơm ngon tuyệt vời chỉ để phục vụ một bàn khách duy nhất.

“Anh mình thật sự nói như thế trước mặt Hạ Hành Dữ à? Anh ấy cũng xấu xa quá rồi, nếu mình rơi vào trường hợp đó, e là ngón chân cũng đã chạy bay biến ha ha.”

Hạ Thiên Đường nghe Nghê Âm kể lại cuộc trò chuyện buổi tối ở nhà họ Hạ liền cười không ngừng được: “Nhưng mà Hạ Hành Dữ kia có ý gì chứ? Lẽ nào là trước kia cậu gọi anh ấy là chồng nhiều lần hả? Thậm chí còn nhớ rất rõ sao? Ha ha.”

Nghê Âm cũng không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy, khi đó hạ Hành Dữ vừa nói xong, cô lập tức ngạc nhiên còn Hạ Tư Lễ thì cười đến độ đau cả hông.

Nghe Âm che lấy gương mặt đang nóng bừng lên, xấu hổ nói: “Được rồi mà, cậu có thể đừng cười nữa được không...”

Hạ Thiên Đường cố gắng kiềm khóe môi đang cong lên: “Không có gì cả đâu, cậu và Hạ Hành Dữ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hai người đã quen thuộc với đối phương nhưng sao bây giờ lại trở nên xa lạ thế?”

Là cực kì xa lạ, kể từ khi Hạ Hành Dữ lên Đại học thì căn bản hai người không còn liên lạc với nhau, thỉnh thoảng cô nghe cha mẹ nhắc đến tình hình hiện tại của anh mà thôi.

“Suýt chút nữa đã quên mất hai người đã từng có hôn ước khi còn bé.” Hạ Thiên Đường nhớ lại: “Mình nhớ khi đó vì cậu thích Tống Chiêm nên muốn hủy bỏ ước định đúng không?”

“Ừm.”

Giao tình giữa hai nhà họ Phó và Hạ bắt nguồn từ thời ông nội, bọn họ trở thành bạn bè, tình cảm sâu đậm cho nên hai bên mới lập hôn ước từ sớm.

Nghê Âm lớn lên cùng với Hạ Hành Dữ, khi học cấp hai, bởi vì bị bệnh nên cô được chuyển đến phía Nam điều dưỡng cơ thể, ba năm sau quay về Bắc Kinh để học tập, Nghê Âm trưởng thành, Hạ Hành Dữ cũng trở thành dáng vẻ lạnh lùng, đối mặt với anh khiến cô ngượng ngùng mà bám dính đi theo.

Khi lên cấp ba, cả hai lại dần dần xa nhau.

Lúc còn bé, Nghê Âm không hiểu thích là thế nào hơn nữa sau này cô và Hạ Hành Dữ không còn thân thiết như trước cho nên lên cấp ba, cô mới phát hiện bản thân không phải là loại tình cảm đó, mãi cho đến khi thích Tống Chiêm, Nghê Âm không muốn bị ràng buộc bởi cha mẹ nên mới hủy bỏ hôn ước với Hạ Hành Dữ, đây cũng là lần đầu tiên cô cãi lời của người lớn.

“Lúc cậu hủy bỏ hôn ước, Hạ Hành Dữ cũng đồng ý à?”

Nghê Âm khó hiểu: “Sao lại không đồng ý chứ? Anh ấy không thích mình, chắc chắn cũng chẳng thích loại hôn ước ép buộc này.”

“Nhưng mình cảm thấy Hạ Hành Dữ luôn đối xử đặc biệt với cậu đó, từ nhỏ anh ấy đã rất lạnh lùng nhưng chỉ có mỗi chị là dám dính lấy anh ấy, người khác làm sao mà dám?”

“Không có đâu, anh ấy xem mình như em gái thôi.” Nghê Âm khuấy món súp cua nấm tùng nhung, suy nghĩ vẩn vơ: “Kể từ sau cấp ba... anh ấy rất lạnh lùng, xa cách, có lẽ là cũng chẳng thích ở cùng với mình.”

Hạ Thiên Đường nhướng đuôi mày: “À, mình nghe anh mình nói rằng hiện tại Hạ Hành Dữ vẫn đang độc thân, rõ ràng đã là đàn ông ba mươi tuổi nhưng chẳng có đối tượng, không lẽ là không có ham muốn gì sao?”

Nghê Âm thấy Hạ Thiên Đường nói thẳng thắn liền nghẹn họng: “Cậu có thể kiềm chế lời nói của mình một chút được không vậy...”

Cô lại nghĩ đến cuộc đấu giá.

Anh chụp chiếc ghim cài áo nữ, rốt cuộc là cho ai chứ...

Phục vụ đem món sashimi đến, Hạ Thiên Đường cảm thán: “Nhưng mà Hạ Hành Dữ là người xuất sắc nhất trong lứa của chúng ta, mấy năm nay anh ấy thay đổi quá nhanh, trước đó bị mẹ kế và em trai ức hiếp ở nhà họ Hạ, cha cũng chẳng bảo vệ, mẹ ruột thì mất sớm, nhờ ông nội đau lòng thay nên mới khó khăn mà đạt được địa vị như ngày hôm nay, thật chẳng dễ dàng chút nào.”

Nghê Âm biết Hạ Hành Dữ chưa bao giờ là một đứa con cưng kiêu ngạo như những gì mà mọi người nhìn thấy, anh đã từng bị chà đạp thậm tệ, trườn ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc, tất cả mọi thứ có được hiện tại do chính bản thân anh tự giành lấy được.

Hạ Thiên Đường đổi chủ đề sang tình hình gần đây của Nghê Âm: “Cậu và Tống Chiêm lúc nào sao rồi? Hai người đều bận rộn như thế, còn thời gian để yêu đương à?”

Nghê Âm rũ mắt: “Không còn nói chuyện nữa.”

Thấy vẻ mặt này của cô, Hạ Thiên Đường hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Nghê Âm nhắc đến buổi đấu giá hôm đó, Hạ Thiên Đường nghe xong thì giận đến tím cả mặt: “Tên Tống Chiêm kia làm chuyện mà một con người có thể làm à? Muốn thì gọi cậu đến, không thì rời đi,  xem cậu là cái gì thế hả?”

Hạ Thiên Đường nói rằng cô không xứng đáng bị như thế: “Không công khai tình yêu của hai cậu, năm lần bảy lượt cho leo cây, trong mắt chỉ có sự nghiệp, luôn khiến cậu phải chịu tổn thương, rốt cuộc hắn ta có cái gì mà khiến cậu phải thích nhiều năm như thế chứ?”

Nghê Âm nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Trước đây Tống Chiêm khá tốt...

Trong ký ức của Nghê Âm, lần đầu tiên cô thấy hắn là vào mùa thu năm nhất của cấp ba. Thiếu niên thực hiện cú phát bóng trên sân tennis vô cùng mạnh mẽ, chói mắt cực kì, khiến cho cả trường đều thét lên chói tai. Lần thứ hai là ở sân thể chất, vì không cẩn thận nên vô tình va phải người khác, hắn lập tức đỡ cô lên, dịu dàng hỏi cô có bị thương ở đây không, còn lần thứ ba là tại cổng trường, cô bị nam sinh khác quấy rối, hắn lại đứng chắn trước mặt bảo vệ cô.

Hôm đó hắn đưa cho cô với đôi mắt đỏ hoe một bọc khăn giấy nhỏ, ý cười dịu dàng như nước: “Đừng khóc, sau này nếu bị ức hiếp cứ đến tìm mình, mình là Tống Chiêm.”

Nghê Âm vẫn luôn yêu thầm hắn, bây giờ đã ở bên nhau thì lại phát hiện hóa ra không ngọt ngào, vui vẻ như những gì cô đã từng tưởng tượng.

“Không vui tức là không hợp nhau, mình thấy không phải hắn bận mà là không còn yêu cậu nữa đó.”

Câu nói của Hạ Thiên Đường sắc bén đến mức khó nghe.

“Mình nói này, với gia thế của cậu thì đã là xứng với tất cả mọi người rồi đấy! Nếu như Tống Chiêm biết thân phận thật sự của cậu, e là còn bám dính cậu hơn đó!” Hạ Thiên Đường đau lòng khuyên nhủ: “Cậu vẫn nên suy nghĩ thật kĩ tình cảm của mình, đừng để bản thân chịu tổn thương.”

Nghê Âm siết chặt thìa múc: “Ừm, mình biết rồi.”

Đổi chủ đề, món chính được đem lên, đây là món chính bí ẩn trong thực đơn, Hạ Thiên Đường hơi nhướng mày: “Được hưởng ké phúc của bà chủ Nghê, cảm ơn vì đã chiêu đãi.” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Nghê Âm cười: “Ăn đi.”

“Ừm...”

...

Hai tiếng sau, ánh đèn ở nơi Cố Cung phía xa bắt đầu sáng lên, hai người mới dùng bữa xong.

Hạ Thiên Đường đi vệ sinh, Nghê Âm và quản lí cửa tiệm cùng nhau trò chuyện tình hình kinh doanh gần đây, sau đó nói đối phương cứ ở đó mà không cần tiễn cô ra về, khi Nghê Âm xuống lầu thì vô tình chạm mặt người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi ngang qua: “Tống Tử, cuối cùng cậu cũng đến rồi, đêm nay không say không về! A Bân nói muốn chuốc say cậu đấy!”

“Nói linh tinh! Ông đây chuốc các cậu uống đến nằm...”

Nghe Âm nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại.

Tống Chiêm đang mỉm cười chạm phải ánh mắt của cô.

“...Âm Âm?”

Nghê Âm nhìn theo hướng bên trong do người kia đẩy một nửa cửa ra.

Xa hoa trụy lạc, người đẹp vây xung quanh, tiếng nhạc ầm ĩ.

Đầu Nghê Âm rỗng tuếch khoảng hai giây, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: “Anh đến đây để quay quảng cáo à?”

Tống Chiêm cũng không ngờ rằng sẽ gặp cô: “Không phải...”

Nghê Âm nhìn về phía hắn, người đàn ông nhuộm tóc màu bạc, tai đeo khuyên, hút thuốc, kiêu ngạo mà đẹp trai, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng năm cấp ba khi xưa.

“Anh nói ngày nào cũng bận cả.”

Cô khẽ cười: “Hóa ra là bận vì cái này.”

Đám bạn tốt nhìn sang, Tống Chiêm xấu hổ kéo cô đi ra xa, giải thích rằng quảng cáo đã bị hủy, đúng lúc bạn bè mời đến đây.

Bọn họ rủ Nghê Âm cùng đến chơi, Tống Chiêm đáp đến đây rồi nắm lấy tay cô: “Em có thời gian vào ngồi một chút không? Đúng lúc bọn họ lâu rồi cũng không gặp em, cho anh mặt mũi đi, về rồi nói sau...”

Cô rất ghét mùi thuốc lá, né khỏi bàn tay đối phương: “Không cần, không quấy rầy các người uống rượu, không say không về.”

Nghê Âm xoay người, Tống Chiêm không ngờ rằng cô lại không nể mặt trước mọi người, sắc mặt tối đi: “Nghê Âm, em đứng lại cho anh!”

Nhưng cô không quan tâm, lập tức xoay người xuống lầu.

Tống chiêm đứng tại chỗ với gương mặt đen sì.

Hạ Thiên Đường đứng dưới lầu nhìn thấy Nghê Âm, thắc mắc cô đã đi đâu, Nghê Âm lại cố gắng kiềm nén sự khô khốc trong cổ họng: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Sau khi lên xe, Hạ thiên Đường đưa ra ý muốn đến suối nước nóng, cô liền đồng ý.

Tiếng nhạc ồn ào biến mất khỏi tai, Nghê Âm mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt u ám.

Mà trong phòng riêng của lầu hai, tiếng trống ồn ào vẫn tiếp tục, sau khi Tống Chiêm đi vào thì ngồi một mình hút thuốc trên ghế sô pha.

Vài người bạn cầm rượu đến: “Tống Tử à, đừng tức giận nữa, không phải chỉ là bị bạn gái giận dỗi sao? Dỗ dành một chút là được, có phải chuyện gì lớn đâu?”

Người đàn ông bên cạnh là Lý Tân Trị, là thành viên trong nhóm Tống Chiêm năm cấp ba, quen biết Nghê Âm đã lâu, lên tiếng khuyên nhủ: “Tống Chiêm, tôi thấy bạn gái cậu không phải là kiểu con gái làm ầm ĩ đâu, bằng không thì bây giờ cậu chạy ra ngoài giải thích đi?”

Tống Chiêm phả làn khói thuốc: “Đuổi theo cái gì chứ? Cô ấy nghe tôi giải thích à?”

Người khác đùa giỡn: “Nghê Âm thích cậu nhiều năm như vậy, theo đáng lẽ thì phải ngoan ngoãn nghe lời, thế sao giờ lại nổi đóa lên chứ?”

Người đàn ông tên Đặng Bân chế nhạo: “Nghê Âm dù xinh đẹp thật nhưng sự kiêu ngạo kia đã ăn sâu tận xương cốt, hơn nữa cha mẹ cậu cũng ghét cha mẹ cô ta mà, trong cái giỡn hỗn loạn này còn phải dựa vào cậu, tôi cảm thấy trước kia vẫn tốt...”

Đặng Bân mở công ty đầu tư nhỏ về phim chiếu mạng, có nghe qua về Nghê Âm. Tống Chiêm nghe thấy những lời này, hai hàng mày càng cau chặt hơn: “Im đi!”

Mọi người bị dọa sợ, Đặng Bân bèn mím môi im lặng, Lý Tân Trị bước ra giảng hòa: “Được rồi, chuyện cũ đừng nhắc tới nữa.”

Người khác vội kêu uống rượu, Tống Chiêm bị dỗ dành đến mức nhận lấy.

“Anh Lý à, sao anh không bao phòng riêng trên lầu thế? Ở đây nhỏ quá, dù rằng mời chúng ta uống rượu nhưng cũng không vui chút nào.”

Lý Tân Trị mỉa mai đối phương: “Cậu cho rằng tôi không nghĩ đến à? Tối nay lầu trên không mở , nghe nói là do con gái của nhà họ Phó đến.”

Nhuận Oái chính là thị trường giá vài trăm triệu mà nhà họ Phó đem làm quà sinh nhật cho con gái năm mười tám tuổi, người nọ quả đúng thật là nàng công chúa danh xứng với thực. 

Đặng Bân liếm môi cười: “Rốt cuộc cô con gái nhà họ Phó có diện mạo như thế nào nhỉ? Chưa bao giờ xuất hiện công khai, nhà họ Phó đúng là bảo vệ quá rồi.”

“Nghĩ quái gì chứ? Cậu cũng chẳng trèo nổi.”

“Cút...”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play