Lời nói của Hạ Hành Dữ như tiếng búa nện xuống đất, mọi người trên khán đài đều trợn mắt há hốc mồm.
Trương Dịch Cao nhìn thấy Hạ Hành Dữ đi đến trước mặt Nghê Âm, đầu óc chập mạch, nhất thời không phản ứng kịp:
"Hạ tổng, ngài, ngài quen biết Nghê Âm à?"
Nghê Âm đối diện với ánh mắt của Hạ Hành Dữ, nghe thấy anh nói: "Em gái của một gia đình có quan hệ tốt."
Mọi người đều ngạc nhiên.
Em gái?
Nghê Âm và Hạ Hành Dữ thực sự có mối quan hệ như vậy?!
Ở một bên, Từ Thiên Lượng nhìn thấy cảnh tượng này, đầu ong ong, trợn mắt há mồm.
Hạ Hành Dữ cởi áo khoác đưa cho người phục vụ bên cạnh, anh ngồi xuống, nhìn ba ly rượu đế trên bàn, lạnh lùng nói:
"Vừa mới ở cửa, tôi nghe nói Từ tổng thích uống rượu."
Trong lòng Từ Thiên Lượng run lên, vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi biến thành một nụ cười hoảng hốt: "Hạ tổng, xin lỗi, mới vừa rồi tôi không nên đùa giỡn Nghê tiểu thư như vậy, tôi sẽ tự phạt ba ly này..."
"Chỗ đó sao có thể đủ với khẩu vị của Từ tổng được."
Hạ Hành Dữ bắt chéo chân, đưa tay nới lỏng cà vạt rồi trực tiếp yêu cầu người phục vụ mang ra ba bình rượu lớn chứa đầy rượu đế đến trước mặt:
"Uống hết những thứ này trước, xem thành ý của ông thế nào."
Cả khán phòng âm thầm khiếp sợ.
Người đàn ông này rõ ràng là đang trút giận giúp Nghê Âm.
Khuôn mặt mập mạp của Từ Thiên Lượng run lên, Hạ Hành Dữ lạnh lùng ngước mắt lên nhìn hắn:
"Thế nào, muốn có người đút cho ông uống?"
"..."
Mặt Từ Thiên Lượng đỏ bừng, run rẩy cầm ly rượu lên: "Không dám, không dám, những thứ này xem như là tôi bồi tội với Nghê Âm tiểu thư..."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Từ Thiên Lượng ngẩng đầu uống một hơi cay nồng đến mức ho khan.
Ba ly rượu đã cạn, Hạ Hành Dữ liếc nhìn trợ lý, trợ lý ngay lập tức hiểu ý lại tiến tới rót đầy ly, Hạ Hành Dữ đặt bình rượu trước mặt Từ Thiên Lượng, ngón tay thon gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói:
"Tiếp tục."
Từ Thiên Lượng trừng to mắt, thở nặng nề: "Hạ tổng..."
Hạ Hành Dữ thong thả nói: "Yên tâm, uống say sẽ có người đưa ông về nhà."
"..."
Hai chân của Từ Thiên Lượng như muốn mềm nhũn, lại uống lần nữa.
Tất nhiên không ai có mặt ở đây dám khuyên ngăn khi anh chỉnh đốn con chó nhà mình.
Sau ba bình này, lại đến ba bình khác.
Sau khi uống liên tục sáu lần, khuôn mặt của Từ Thiên Lượng đỏ bừng tía tai, cố gắng hết sức để chống đỡ trên bàn, đã không thể nói nên lời.
Thấy trợ lý đang định đến rót thêm, ống tay áo của Hạ Hành Dữ đột nhiên bị kéo nhẹ, giọng nói dịu dàng của Nghê Âm từ bên cạnh truyền đến:
"Thôi bỏ đi..."
Nếu thật sự uống hết chỗ này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cô không muốn anh gặp rắc rối vì cô.
Sắc mặt Hạ Hành Dữ hơi thay đổi, cuối cùng cầm khăn tay lên lau tay, từ trên cao nhìn xuống Từ Thiên Lượng đang quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt nói:
"Đưa người này ra ngoài cho tỉnh táo."
Vậy là một con lợn chết đã được người đưa ra ngoài.
Đám người giống như mới tận mắt chứng kiến hiện trường hành hình, nhất thời không nói nên lời, cho đến khi đồ ăn được bưng lên, Trương Dịch Cao mới cầm ly rượu đứng dậy, vội vàng giảng hòa rồi nói:
“Hạ tổng, cảm ơn ngài nể mặt đến đây, Trương mỗ tôi đây đại diện Truyền Thông An Nhuệ mời ngài một ly trước, không nên bởi vì người không quan trọng mà ảnh hướng đến cuộc vui của chúng ta, rất là không đáng, tôi cạn, ngài tùy ý!"
Hắn một hơi uống cạn, vài giây sau, Hạ Hành Dữ cũng cầm ly rượu lên.
Xem như đã bỏ qua chuyện vừa mới xảy ra.
Trương Dịch Cao mời mọi người dùng bữa, bầu không khí trong phòng riêng trở lại yên bình như trước. Không ai dám rót rượu cho nữ minh tinh nữa, một số ông chủ khi nảy còn ồn ào mời rượu Nghê Âm cảm thấy vô cùng chột dạ, nhao nhao đến mời rượu Hạ Hành Dữ và Nghê Âm, còn rất lịch sự.
Trong khi mọi người đang ăn uống nói chuyện thì có người đến mời Hạ Hành Dữ một điếu thuốc. Người đàn ông nói không hút thuốc, Nghê Âm nhìn về phía anh, mặt mày người đàn ông thâm thúy tự phụ, là trung tâm của chủ đề thảo luận, lộ ra khí chất của một vị bề trên coi thường chúng sinh.
Những lời Hạ Hành Dữ nói với cô vừa rồi, lại hiện lên trong đầu cô.
Cô nhớ lại, khi còn nhỏ mặc dù anh trông có vẻ lạnh lùng nhưng anh vẫn luôn bảo vệ cô, khi cô ngã rách đầu gối, anh ngồi xổm xử lý vết thương cho cô; cô bị một nam sinh bắt nạt, chính anh là người yêu cầu đối phương ngoan ngoãn xin lỗi cô, nhà mất điện cô sợ bóng tối, là anh đến bên cạnh, lau nước mắt cho cô, nói rằng anh sẽ đi ở cùng với cô... (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Khi còn nhỏ, cô có phản xạ có điều kiện rằng, khi cô gặp chuyện gì đó thì trong tiềm thức cô sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ của Hạ Hành Dữ trước tiên, hơn là sự giúp đỡ anh trai, ba mẹ và giáo viên.
Bây giờ vốn cô nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi, nhưng thật khó tưởng tượng rằng người đàn ông trước mặt này lại giúp đỡ cô trước mặt nhiều người như vậy.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng lúc này nói lời cảm ơn thì thật bất tiện.
Khi cô đi xã giao về thì thấy Hạ Hành Dữ vẫn còn đang bị đám người vây quanh mời rượu, có lẽ anh đã uống một lít rượu rồi.
Khi những người đó rời đi, Hạ Hành Dữ đưa tay lên ấn nhẹ giữa mày, Nghê Âm mấp máy môi đỏ, nhịn không được gọi anh: "Anh tư, anh không sao chứ?"
Hạ Hành Dữ quay lại nhìn cô, nhìn thấy mắt anh đỏ lên, Nghê Âm nhíu mày nói: “Có phải anh đã uống quá nhiều rồi hay không?”
Hạ Hành Dữ lười biếng dựa vào thành ghế, nhìn đôi má hồng hào của cô, lạnh nhạt trêu chọc: "Xem ra em còn uống tốt hơn cả anh."
Cô lúng túng nói: "Em uống rượu rất dễ say..."
"Có cảm thấy không thoải mái hay không?" Anh hỏi.
"Không, em uống rất ít, ngược lại anh chắc hẳn đã say hơn em."
Vẻ mặt người đàn ông lãnh đạm nói: "Khi say, anh sẽ không hát suốt dọc đường để nhờ người đưa về nhà."
Người này vẫn còn nhớ rõ những chuyện kia...
Cô xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Nâng ly cạn chén, trò chuyện sôi nổi.
Hơn chín giờ, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người giải tán, đám đông vây quanh Hạ Hành Dữ rời đi.
Cuối cùng cũng kết thúc, Nghê Âm thở phào nhẹ nhõm, ngay khi bước ra khỏi cổng, cô lại nhìn thấy Hạ Hành Dữ.
Áo khoác vắt ngang cánh tay, dáng người 1,88 mét cao ráo nổi bật, bộ âu phục đen khiến anh càng thêm lạnh lùng đẹp trai.
Mắt cô khẽ rung động, thì thấy ánh mắt của anh nhìn đến:
"Trở về bằng gì."
"Em định liên lạc với tài xế..."
"Anh đưa em về." Giọng nói của anh hòa cùng không khí lạnh lẽo.
Cô sững sờ một lúc, nghĩ đến bản thân cũng có chuyện muốn nói với anh cho nên đã đồng ý và cảm ơn.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt họ.
Tài xế mở cửa, Nghê Âm theo Hạ Hành Dữ ngồi vào ghế sau.
“Đi đến đâu?" Hạ Hành Dữ hỏi.
Nghê Âm báo địa chỉ, trợ lý ngồi ở ghế phụ tiếp nhận, sau đó nâng tấm chắn lên tạo không gian riêng tư cho hàng ghế phía sau.
Chiếc Rolls-Royce êm ái lướt qua đường phố Bắc Kinh vào cuối đông.
Bầu trời đầy sao ở trần xe phía sau tỏa ra vầng sáng dịu nhẹ, tiếng ồn ào của xe cộ tấp nập bị chặn lại bởi tấm kính dày. Trong xe yên tĩnh, mùi hương lành lạnh của tuyết tùng tràn ngập trong không khí.
Cứ như khí thế mạnh mẽ của người đàn ông đang tiến công về phía cô, vừa khuếch đại trong không gian khép kín, khiến cô không dám thở mạnh.
Cô chuẩn bị xong lời muốn nói, đang định nói thì bỗng nhiên chóp mũi đau xót:
“Hắt xì----”
Tiếng hắt hơi phá vỡ sự im lặng.
"..."
Cô lúng túng xoa xoa chóp mũi, vài giây sau cô nhìn thấy một chiếc chăn lông được đưa tới: "Đắp lại."
Người đàn ông có ngón tay thon dài , xương cổ tay trắng lạnh, chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref. 1518 lóe ra những tia ánh sáng nhỏ.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến chiếc trâm cài ngực hoa hồng mà anh đã đấu giá được trong cuộc đấu giá đêm đó.
Cũng không biết anh có tặng chiếc trâm cài ngực đó hay không...
Cô không trôi chảy nói cảm ơn, nhận lấy chăn phủ lên chân, nghĩ đến chuyện của Từ Thiên Lượng, cô quay lại nhìn anh: "Anh tư, bữa tiệc đêm nay cảm ơn anh đã đứng ra giúp em, thật may là anh xuất hiện vào lúc đó."
Hạ Hành Dữ đối diện đôi mắt sáng lấp lánh của cô, đôi mắt đen láy lướt qua những gợn sóng, anh nhìn sang một bên, nói với giọng nhàn nhạt:
"Không có gì, nếu là chú và dì thì cũng sẽ không muốn nhìn thấy em bị đối xử tệ bạc như vậy ở bên ngoài."
Cô biết rằng vì mối quan hệ giữa hai nhà nên anh cũng sẽ chăm sóc cho cô.
Nhớ lại cảnh tượng tối nay, cảm giác bất lực lại hiện lên trong đầu một lần nữa, cô chán nản lẩm bẩm: “Khi đó người đàn ông đó bảo em uống nhiều rượu như vậy, em không biết nên làm gì vào lúc đó, em muốn tạt rượu vào mặt hắn ta. Nhưng bên ngoài, em chỉ là một tiểu minh tinh không có lai lịch, cũng không có vốn liếng để kiêu ngạo.”
Anh nói từ khi nào mà cô lại trở nên nhẫn nhục cam chịu đến như vậy, thực ra cô cũng không muốn mặc cho người khác ức hiếp. Trước mặt người trong nhà cô có thể được nuông chiều còn đây là ở bên ngoài, cô vứt bỏ thân phận thiên kim đại tiểu thư cho nên chỉ đành phải chịu đựng.
Hạ Hành Dữ nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô, ấm áp nói: "Sau này sẽ có vốn liếng."
Cô quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"
"Chim con chọn cách rời bỏ sự bảo bọc của ba mẹ, đương nhiên là ngay từ đầu sẽ không thể tránh khỏi mọi khó khăn và nguy hiểm, nhưng cho đến khi đôi cánh của nó cứng cáp thì một ngày nào đó nó sẽ có thể bay lượn, cho dù lựa chọn không dựa vào vào gia đình của mình, nhưng với năng lực của em, cuối cùng cũng sẽ có thể đứng ở vị trí cao nhất khiến mọi người phải ngước nhìn."
"----- Cho nên đừng quá lo lắng, sau này em chính là vốn liếng của bản thân."
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền đến bên tai, Nghê Âm sửng sốt, trong lòng âm thầm kích động.
Cô tưởng anh sẽ không ủng hộ cô gia nhập vào ngành như ba mẹ cô, hoặc sẽ mắng cô ngu ngốc, có bối cảnh lại không biết tận dụng, dựa vào bản thân thì đến khi nào mới có thể thành công, nhưng anh lại nói cô chính là chỗ dựa vững chắc cho chính bản thân cô.
Khi Nghê Âm nghĩ đến Hạ Hành Dữ, lúc đó anh cũng đã từng bước leo lên đỉnh cao.
Anh nói tiếp: “Tuy nhiên, các mối quan hệ cũng là một loại vốn liếng, không cần phải xấu hổ khi sử dụng chúng, nó chính là một công cụ, cho dù nó không trực tiếp giúp em đạt được thành công nhưng nó lại rất thích hợp trong những trường hợp đặc biệt có thể giúp em tránh được một số rắc rối."
Cô hướng về phía anh gật đầu nói: "Dạ, em hiểu rồi."