Nghê Ánh Chi hơi thay đổi suy nghĩ, “Đúng rồi, nghe nói thằng bé Dữ kia cũng về nước rồi, đúng là lâu rồi không gặp nó.”

Đã vài hôm không nghe thấy cái tên này, Nghê Âm chợt bừng tỉnh, nhẹ nhàng gật đầu, thuận miệng nhắc tới lần gặp mặt trong hội đấu giá vào mấy hôm trước, Nghê Ánh Chi nghĩ đến rất nhiều chuyện, bà cảm khái: “Đứa nhỏ Hành Dữ này cũng quá khổ rồi, có thể đi tới bây giờ cũng là không dễ dàng gì, có rảnh thì gọi nó đến nhà ăn một bữa cơm, cũng nhớ nó lắm.”

“Vâng.”

Ăn trưa xong, Nghê Âm không ra ngoài mà ở nhà cùng mẹ.

Xế chiều, bạn thân Hạ Thiên Đường gửi tin nhắn đến mời cô đi ăn tối, Nghê Âm đồng ý, khi ra khỏi nhà, Nghê Ánh Chi nhất quyết muốn cô mặc thêm quần áo, dặn dò cô về nhà sớm một chút.

Ngồi trên xe riêng của gia đình, Hạ Thiên Đường nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con cô thì mỉm cười trêu ghẹo: “Làm con gái cưng của mẹ thích thật đó, lớn như vậy rồi còn bị dặn dò về nhà sớm một chút.”

Nghê Âm bất đắc dĩ cười, không để ý đến lời trêu ghẹo của cô ấy: “Gặp ở đâu?”

Hạ Thiên Đường ghé lên ghế trên, lười biếng híp mắt:

“Tới nhà tớ chờ tớ đi, tớ còn phải đi mát xa một lát.”

Xe khởi động, trên đường đi Nghê Âm nhận được tin nhắn của Tống Chiêm:

[Anh vừa kết thúc công việc ở đoàn phim, buổi tối còn phải chụp quảng cáo, mấy ngày nay rất bận, Âm Âm, bây giờ em đang làm gì vậy? Rất nhớ em.]

Sắc mặt Nghê Âm hơi ngưng lại rồi mới trả lời, phía bên kia nói cô nghỉ ngơi cho tốt, Nghê Âm thở dài, cũng dặn dò hắn: [Nhớ ăn cơm đúng giờ, nếu không lại bị đau dạ dày đó, chú ý nghỉ ngơi đừng để cơ thể quá mệt mỏi.]

Phía bên kia gửi lại một đoạn ghi âm, tiếng nói xen lẫn tiếng cười đầy lưu luyến: “Anh biết rồi, sẽ nghe lời em mà.”

5 giờ rưỡi, xe tới nhà họ Hạ, người hầu vừa đưa cô vào trong, Nghê Âm đã nghe thấy một giọng nam:

“ — Âm Âm?”

Cô quay đầu, nhìn thấy Hạ Tư Lễ mặc quần áo tối màu ở nhà, tay cầm hai ly rượu đã pha xong đi ra từ phòng ăn, gương mặt lười biếng giống như vừa tỉnh ngủ.

Đây là anh trai của Hạ Thiên Đường, thân đến mức gần như là anh trai ruột của cô.

“Anh Tư Lễ.”

“Đến tìm Đường Đường à?”

“Dạ.”

“Lâu rồi không gặp em, gần đây vẫn bận đóng phim à?” Hạ Tư Lễ đi tới trước mặt cô, lười biếng nhếch môi, hay là vẫn lo yêu đương?”

Nghê Âm cười, “Không có, em mới tham gia vào đoàn phim, phải là anh Tư Lễ bận mới đúng, rất ít khi gặp được anh.”

“Đúng vậy, hiếm khi có ngày cuối cũng không được nghỉ ngơi, lại còn bị tên biến thái cuồng công việc kia ép đi làm, còn phải quản lý cho đàng hoàng nữa nữa.”

Cái gì cơ?

Nghê Âm nghi hoặc, thấy đuôi lông mày của Hạ Tư Lễ nhếch lên, đưa rượu cho cô: “Anh lên tầng lấy tài liệu, em giúp anh mang cái này đến phòng khách tầng một, tiện đang rảnh thì chúng ta ngồi tâm sự chút nhé, em gái anh chắc chắn không mát xa nhanh vậy đâu.”

“A…”

Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại, Hạ Tư Lễ đã xoay người đi lên tầng, cô ngây ngốc một hồi, cuối cùng đành phải đi đến phòng khách.

Cửa phòng khách khép hờ, cô tưởng không có ai nên không nghĩ nhiều mà đẩy cửa đi vào, nhưng ngay sau đó cô đột nhiên ngẩn cứng người —

Một người đàn ông đang dựa vào bàn làm việc bên cạnh cửa sổ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen được là phẳng cùng với quần tây, phác họa rõ ràng dáng người hình tam giác ngược của anh, phía dưới yết hầu là phần cổ áo không cài cúc được mở ra một cách lười biếng, áo sơ mi được sơ vin vào trong quần tây, đôi chân thon dài, lại nhìn lên trên, gương mặt kia vừa lạnh lùng vừa sắc sảo, kết hợp với đôi lông mày đen khiến anh càng thêm vẻ thâm thúy.

Người đàn ông đang bàn chuyện công việc qua điện thoại với ai đó, bàn tay to rộng nắm lấy điện thoại, màu xanh lơ của những đường gân trên làn da trắng trông vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.

Sắc cam vàng ngoài cửa sổ giống như vây cá vàng tràn ngập bầu trời, ánh cam vừa ấm áp vừa dày đặc chiếu lên người anh, xóa tan đi phần nào khí chất lạnh lùng của anh.

Hạ Hành Dữ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cô.

Bốn mắt chạm nhau.

Dưới cặp mắt kính, đôi mắt đen của anh dưới ánh chiều tà cũng khẽ thay đổi.

Tâm trí Nghê Âm tràn đầy sự kinh ngạc.

Sao Hạ Hành Dữ lại ở đây…

Cô ngây ngốc đến mức không phản ứng lại, cả cơ thể cứng đờ tại chỗ như bị kim châm, sau khi chậm rãi hoàn hồn lại cô mới chợt nhận ra cái người phát điên trong miệng Hạ Tư Lễ chính là Hạ Hành Dữ…

Hạ Hành Dữ và Hạ Tư Lễ là bạn từ nhỏ, đồng thời cũng là anh em chí cốt nhiều năm, nhìn thấy anh ở chỗ này cũng không có gì lạ.

Thấy người đàn ông vẫn đang nói chuyện, cô không dám quấy rầy, đang muốn trốn đi thì nghe thấy Hạ Hành Dữ nhẹ nhàng nói một câu “Cứ như vậy trước đã.”

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy anh đặt điện thoại xuống, nhướn mày lên nhìn cô, cuối cùng nói với cô:

“Nhìn thấy anh mà sợ như vậy à?”

Trong giọng nói của anh thiếu đi sự lạnh lùng khi nói chuyện công việc nhưng vẫn trầm thấp tựa như hạt cát cọ vào bên tai, lại phối hợp với đôi mắt sâu như hố đen, tạo nên cảm giác như muốn hút người khác vào trong.

Cô dừng bước, thẫn thờ nói:

“Không có…”

Hạ Hành dữ đi về phía cô, vệt đỏ ửng trên mặt cô vẫn chưa tiêu tan, “Anh Tư Lễ bảo em tới đây, nói muốn tâm sự với em, em không biết anh tư cũng ở chỗ này.”

“Tới tìm nó nói chuyện công việc.”

“Ồ…”

Hạ Hành Dữ cầm lấy ly rượu trong tay cô, đầu ngón tay ấm áp vô tình chạm vào tay cô.

Khí nóng lan tỏa. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Rồi biến mất trong nháy mắt.

Đấu ngón tay cô nhanh chóng co lại, mùi tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc tràn ngập trong hơi thở.

Người đàn ông đặt ly rượu lên bàn, nhìn về phía cô: “Tới tìm Hạ Thiên Đường à?”

Cô lấy lại tinh thần, “Vâng, em chờ cô ấy rồi cùng ra ngoài ăn cơm.”

Lúc này, một tiếng cười truyền đến từ phía ngoài cửa.

“Ủa, hai người đang chào hỏi nhau à?”

Nghê Âm thấy Hạ Tư Lễ cầm tài liệu đi vào, khóe môi còn khó ghì xuống hơn AK: “Âm Âm à, anh chưa kịp nói với em là anh tư em cũng ở đây, anh đang nghĩ tới việc hai người đã lâu rồi không gặp nhau, khó khi có cơ hội, bây giờ có thể ngồi lại ôn chuyện một chút, đúng không Dữ?”

Hạ Hành Dữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Tư Lễ.

Anh ta che miệng cười rồi ho nhẹ hai tiếng, mời hai người ngồi xuống, Nghê Âm không thấy Hạ Thiên Đường gửi tin nhắn gì, hai bên tai nóng lên gật gật đầu, Hạ Hành Dữ cũng ngồi xuống sô pha phía đối diện cô.

Hạ Tư Lễ nhìn thấy hai ly Whiskey trên bàn trà thì chợt nhận ra: “Quên mất không lấy đồ uống cho Âm Âm, em muốn uống gì, hay là để anh pha cho em một ly nha?”

Nghê Âm vừa đỉnh uyển chuyển từ chối thì phía đối diện truyền đến một giọng nam lạnh đạm:

“Cô ấy không uống được.”

Tửu lượng của Nghê Âm vẫn luôn dễ dàng trở thành trò cười, khi còn nhỏ cô từng tò mò trộm uống thử rượu, sau đó say đến rối tinh rối mù, trên đường được Hạ Hành Dữ còng về nhà vẫn luôn miệng hát hò.

Cô ngẩng đầu bắt gặp phải ánh mắt của Hạ Hành Dữ, cô hợp lý cho rằng anh cũng nhớ lại chuyện khiến cô cảm thấy xấu hổ kia, mặt đỏ bừng: “Không cần, em uống nước là được rồi.”

Hạ Tư Lễ dẩu môi: “Đã lớn cả rồi mà Dữ vẫn giống như trước kia, vẫn thích quản người ta.”

“...”

Hạ Tư Lễ nhận lại được một ánh mắt lạnh lẽo, cố nén cười đứng dậy đi rót nước, khóe mắt Nghê Âm liếc qua phía Hạ Hành Dữ, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, đưa tay lên xoa xoa tai.

Khi Hạ Tư Lễ quay lại vẫn thấy hai người ngồi đó, không nói một câu nào, “Sao hai người lại không nói gì vậy? Đã đính hôn với nhau từ khi còn nhỏ thì phải thân quen với nhau nhất chứ?”

Nghê Âm nghe vậy, bàn tay nhận lấy cốc nước thiếu chút nữa run lên, lại nghe thấy Hạ Tư Lễ trêu chọc: “Âm Âm, anh nhớ khi em còn nhỏ, em thân với Dữ nhất, dán lấy cậu ấy như kẹo mạch nha, còn thường xuyên khóc lóc hỏi cậu ấy vì sao lại không để ý đến em rồi kéo cậu ấy đi chơi với em nữa.”

Hạ Tư Lễ cười xấu xa”

“Hơn nữa em còn từng gọi người ta là chồng rồi đó, em quên hết rồi à?”

Khi cô còn nhỏ, trong một buổi tiệc gia đình, người lớn hỏi Nghê Âm rằng đính hôn có nghĩa là gì, cô cắn ống hút, cất giọng non nớt nói: “Đính hôn từ bé có nghĩa là anh tư là chồng con.”

Mọi người cười ầm lên, cô còn ngơ ngác quay đầu lại hỏi Hạ Hành Dữ: “Anh tư, chẳng lẽ anh không phải là chồng em à?”

Lúc ấy nam sinh nhỏ lạnh lùng lớn hơn cô 4 tuổi hiếm khi đỏ mặt, bảo cô đừng nói lung tung.

Nghe thấy Hạ Tư Lễ trêu chọc cô trước mặt đương sự Nghê Âm đỏ bừng mặt, xấu hổ nói: “Anh Tư Lễ, anh đừng nói đùa nữa, mấy lời đó là khi còn nhỏ không biết kiêng kỵ…”

Hạ Tư Lễ cười không ngừng, Nghê Âm ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Dữ, xấu hổ nhỏ giọng lầm bầm: “Khi đó bọn em đều còn nhỏ, em, em đã quên hết rồi, chắc là anh tư cũng không nhớ đâu ha?”

Người đàn ông ngồi vắt chéo hai chân, tay cầm ly rượu, nâng mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen láy điềm tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng:

“Không nhớ rõ.”

“Em gọi nhiều lần lắm, ý em là muốn nói lần nào?”

Nghê Âm: “...”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play