Kết quả đấu giá đã có, cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay.

Mọi người đều không ngờ rằng người cầm quyền nhà họ Hạ im lặng cả buổi tối, vừa ra tay đã hào phóng như vậy, ngay cả phong thái đấu giá cũng không chút nhượng bộ.

Giữa lúc náo nhiệt, một người bạn cười trêu chọc Tống Chiêm.

“Tống Tử, cậu và Nhạc Tranh tranh đấu nảy lửa, kết quả Hạ tổng người ta vừa vung tay đã khiến mọi công sức của hai người uổng phí rồi ha ha ha.”

“Anh Tống, anh nhanh tới an ủi chị dâu một chút đi, chủ yếu là Hạ Hành Dữ là ai, không đấu lại được anh ta thì cũng không mất mặt đâu.”

Tống Chiêm cười gượng hai tiếng, nhìn về phía Nghê Âm bên cạnh, nắm lấy tay cô, trong cổ họng khô khốc: “Xin lỗi Âm Âm à, anh không thể lấy nó về cho em.”

Nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt hắn, cô nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, cũng không phải không có thì không được.”

“Ừ, để anh đấu giá cho em món khác.”

Hắn vừa dứt lời lại không nhịn được mà đưa mắt lên nhìn căn phòng dành cho khách VIP, sắc mặt tối sầm lại, cảm giác khó chịu khi hắn thường xuyên bị cướp đi mọi hào quang thời còn học cấp ba lại lần nữa bào phủ trong lòng.

Đúng là bất cứ lúc nào cũng bị người này chiếm lấy sự nổi bật.

Nửa đầu của hội đấu giá kết thúc, Nghê Âm quay đầu lại, thấy sắc mặt của Tống Chiêm vẫn không được tốt lắm, “Anh không vui à?”

Tống Chiêm hơi hoảng hốt, ra vẻ thản nhiên cười nói: “Không có, không phải chỉ là một cái ghim cài áo thôi à, không nhắc đến nữa, chúng ta đi ăn chút gì đi?”

“Được.”

Đi đến khu ăn uống, Tống Chiêm lựa chọn đồ ăn, thấy Nghê Âm đưa mắt nhìn nhìn chiếc bánh mousse rượu đào, hắn lập tức lấy một phần.

Cô nghi hoặc, “Anh muốn ăn cái này à?”

“Không phải em thích à?” Tống Chiêm cười, “Hồi học cấp ba có lần anh mua cho em một cốc trà sữa vị đào, không phải lúc ấy em nói rất thích đào à?”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đó là khi Nghê Âm vừa thi xong kì thi giữa kỳ đầu tiên, do thi trượt nên tâm trạng của cô không được tốt lắm, khi ấy cô ngồi một mình ở sân thể dục hóng gió, ngày đó Tống Chiêm đã tiện tay mua một cốc trà sữa tới tìm cô, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô:

“Tâm trạng không tốt thì uống chút trà sữa đi.”

Thật ra lúc đó là cô lừa hắn, thứ cô thích không phải đào mà là trà sữa hắn mang tới cho cô.

Cô khẽ mỉm cười khi nhớ đến chuyện cũ, sau khi ngồi xuống Tống Chiêm cầm lấy nĩa: “Anh đút cho em nhé?”

“Không cần, bao nhiêu người như vậy…”

Tống Chiêm cười, thích thú nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô, sau khi ngồi ăn và nói chuyện, tâm trạng của Nghê Âm cũng tốt lên, ai ngờ một lúc sau, Tống Chiêm lại nhận được tin nhắn, hắn nhíu nhíu mày nói:

“Âm Âm… Có lẽ anh không ở lại cùng em được nữa rồi, anh phải đi trước đây.”

Cô ngây người, Tống Chiêm nói đoàn phim bất ngờ tổ chức một bữa tiệc, “Nhà sản xuất cũng tới, anh muốn qua đó tạo chút quan hệ với người ta, tiện thể bàn luận về dự án.”

Lại là tạo mối quan hệ…

Hắn đưa cô tới đây xã giao, rồi lại bỏ rơi cô vì một cuộc xã giao khác.

Hắn thấy sắc mặt của cô thay đổi, thử gọi cô: “Âm Âm…”

Ánh sáng nơi đáy mắt Nghê Âm vụt tắt, trái tim tĩnh mịch như rơi xuống đáy cốc, lời dỗ dành cô của người đàn ông còn chưa ra khỏi miệng, cô đã nói thẳng: “Anh đi đi.”

Dứt khoát đến mức khó hiểu khiến hẳn ngẩn người:

“Âm Âm, em không vui à?”

Cô cảm thấy có chút buồn cười, “Sao có thể, công việc của anh quan trọng mà.”

Tống Chiêm bị đôi mắt trong suốt của cô nhìn đến mức chột dạ, áy náy nói: “Xin lỗi, chờ tới khi anh đóng máy sẽ bồi thường gấp đôi cho em, em ngoan nhé.”

Nghê Âm không nói chuyện, sau khi hắn an ủi vài câu cũng rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Nghê Âm cúi đầu, vài giây sau lại cầm lấy nĩa, xắn một miếng bánh mousse rượu đào đưa vào trong miệng.

Nhạt nhẽo, chẳng có vị gì.

Cô lại nhớ đến cảnh tượng ở sân chơi vào lúc chạng vạng.

Trước đây Tống Chiêm sẽ vì cô buồn mà đẩy mọi công việc ra tới tìm cô, hiện giờ ở bên nhau rồi, hắn lại không để ý như vậy nữa… Rốt cuộc là hắn thay đổi hay là cô yêu cầu quá nhiều?

Hệ thống sưởi trong nhà khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nặng nề.

Cô đứng dậy đẩy cửa, bước ra sân thượng phía bên ngoài.

Mưa đã lặng lẽ dừng lại, sự rét lạnh bên ngoài khiến người ta tỉnh táo hơn một chút.

Cô nhìn về phía xa xa, giọng nói của vài người đàn ông lọt vào tai cô.

“Hạ tổng, chiếc ghim cài áo này đúng là lộng lẫy bắt mắt, đêm nay chúng tôi có thể tận mắt nhìn thấy cũng coi như được mở rộng tầm mắt.”

“Đúng vậy, gu thẩm mỹ của Hạ tổng đúng là tốt, tôi rất tò mò không biết anh vung tiền như rác như vậy là vì người đẹp nào nha ha ha ha…”

Nghê Âm nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy mấy vị chính trị gia đang trò chuyện trên sân thượng bằng kính cách đó năm mét.

Ở chính giữa, Hạ Hành Dữ lười biếng tựa vào lan can, tay cầm ly rượu, trên chiếc bàn tròn bên cạnh có mấy bản hợp đồng giao dịch vừa được ký tên xong.

Mà bên trên những hợp đồng đó,

Một hộp trang sức bằng nhung đen đúng lúc mở ra hướng về phía cô.

Những gì cô nhìn thấy được là đóa hoa hồng Juliet không giấu được vẻ hoa lệ kia, tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm.

Những người khác vẫn đang cười đùa, ngay sau đó, cô nhìn thấy Hạ Hành Dữ hơi ngước mắt lên, dường như chú ý đến ánh mắt của cô, xuyên qua màn đêm mù mịt mà nhìn về phía cô.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Cô chớp nhẹ lông mi, nghiêng đầu nhìn về phía xa xa.

Gió đêm thổi qua, âm thanh nói chuyện phía bên khi vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng cô lại không hề nghe thấy tiếng trả lời của Hạ Hành Dữ.

Cô thu lại ánh mắt, quay người bước vào trong phòng.

-

Mấy ngày kế tiếp, Nghê Âm chạy qua chạy lại giữa đoàn phim và khách sạn, cũng không chủ động liên hệ với Tống Chiêm.

Tuy rằng không cãi nhau, nhưng phía bên kia dường như cũng nhận ra cô không vui, mỗi ngày đều cho người mang hoa và quà tặng đến đoàn phim cho cô.

Thái độ dỗ dành của Tống Chiêm quả thật rất tích cực, muốn dùng quà tặng để bù đắp cho việc đã bỏ mặc cô, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ chấp nhận, cảm thấy ít nhất thì hắn vẫn còn để ý đến cô, nhưng thời gian lâu dần, cô cũng bắt đầu nghi hoặc, đây rốt cuộc là có tâm hay chỉ là qua loa cho có lệ.

Lười lãng phí sức lực cho chuyện tình cảm.

Nghê Âm không để tâm đến chuyện khác nữa, chỉ chuyên tâm vào việc đóng phim.

Lúc đầu, cô tham gia giới giải trí là vì muốn gần Tống Chiêm hơn một chút, nhưng hiện giờ cô chỉ đơn thuần là yêu thích công việc này, muốn nỗ lực cho xứng với sự yêu thích của người hâm mộ.

Ba năm trước đây, vì Nghê Âm có danh hiệu nữ sinh xinh đẹp nhất trường mà được chọn làm nữ chính trong bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường có tên <Bức thư màu trắng>, một đêm đã thành danh, nhưng vì không muốn chạy theo xu hướng, lại không có bối cảnh và chỗ dựa, đối thủ của cô vẫn luôn chèn ép tài nguyên và độ nổi tiếng của cô, còn thường xuyên đi bài bôi đen cô bằng những tin đồn vô căn cứ.

Mấy năm trở lại đây, những vai diễn từ lớn đến bé cô đều đã quay, năm ngoái, cô bất ngờ vươn lên ngôi sao nữ tuyến hai với vai nữ chính của một bộ phim thần tượng ít kinh phí, sau đó lại bị đối thủ chèn ép nên không còn lấy được kịch bản tốt nữa.

Nhưng mà cô vẫn luôn không kiêu ngạo, không nóng nảy.

Trước tiên cô vẫn nghiêm túc đóng phim, nổi hay không cũng phải xem mệnh, đây là tâm thái từ trước tới giờ của cô.

Sau khi quay xong cảnh của nhóm A, Nghê Âm được nghỉ ngơi vài ngày nên trở về nhà ở Bắc Kinh.

Không khí buổi sáng trong lành, ánh nắng ấm áp dễ chịu.

Hiếm có khi không cần làm việc, Nghê Âm ngủ một giấc đến tận 10 giờ.

Sau khi rời giường rửa mặt, cô thay một chiếc váy dài màu mây đơn giản, mái tóc dài được búi lên một cách tùy ý, đi xuống lầu, dì Triệu quản gia nhìn thấy cô thì cười nói:

“Cô chủ, buổi sáng tốt lành, đây là ngủ một giấc tới khi mặt trời lên cao à.”

Nghê Âm mỉm cười, “Ba mẹ cháu đâu?”

“Phó tổng đã đến tập đoàn rồi, bà chủ đang ở trong phòng khách.”

Cô đi tới phòng khách gọi người, mẹ cô Nghê Ánh Chi đang ngồi thêu thùa nhìn thấy cô thì nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười mắng cô: “Mèo nhỏ lười cuối cùng cũng dậy rồi, nhanh đi ăn sáng đi, giờ này cơm trưa cũng sắp xong rồi.” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Nghê Ánh Chi mặc một chiếc váy dài bằng tơ tằm, đã đến tuổi trung niên nhưng trông bà vẫn rất phong vận ưu nhã, bà kéo Nghê Âm đến phòng ăn, mang bữa sáng nóng hổi ra:

“Đến đây, trước tiên uống chút canh tổ yến để bổ khí huyết, mẹ thấy con mới vào đoàn phim một tháng mà đã gầy đi rồi, bệnh cảm của con đã đỡ chưa?”

“Cũng đã ổn rồi, không sao đâu ạ.”

“Con nhìn con xem, sức khỏe vốn đã kém rồi lại nhất quyết muốn vào đoàn phim, toàn bộ Minh Hằng đã là của con rồi, con lại còn muốn đi đóng phim.”

Bởi vì Nghê Âm theo họ mẹ, lại cộng thêm danh tính được bảo vệ nên người ngoài không hề biết, thật ra cô sinh ra tại nhà họ Phó, một trong bốn gia tộc lớn tại Bắc Kinh, đồng thời cũng là đầu sỏ trong ngành sản xuất phim ảnh trong nước, là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Minh Hằng.

Tình tình cô vốn điệu thấp, không muốn dựa vào gia đình, cho nên từ khi tham gia giới giải trí đến nay, cô chưa từng dựa vào gia đình.

Nghe mẹ lải nhải, lỗ tai Nghê Âm cũng sắp mọc kén rồi, sau khi cơm nước xong xuôi thì chạy ra khu vườn phía sau để chăm sóc hoa hồng, sợ rằng Nghê Ánh Chi dong dài không để yên nên Nghê Âm bất đắc dĩ làm nũng với bà.

“Mẹ, chẳng phải là do con muốn đóng phim sao, tạm thời con chưa nghĩ đến việc quản lý tập đoàn, mà không phải còn có anh con à? Mẹ nhanh gọi anh từ nước ngoài trở về đi.”

“Được rồi, anh con có bao giờ nghe lời mẹ đâu? Con có rảnh thì mau giục nó tìm người yêu đi, già đầu rồi mà chỉ biết cắm đầu vào đua xe, nó có thể ôm xe đua cả đời được à?”

“Con không dám đâu, nếu giục anh ấy kết hôn là con sẽ bị mắng đó.”

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Phó Lận Chinh là quản được cô.

Nhắc đến chuyện tìm người yêu, Nghê Ánh Chi hỏi: “Con và Tiểu Tống dạo gần đây thế nào rồi? Mấy hôm nay được nghỉ không đi tìm nó à?”

Nghê Âm hơi khựng lại, “Con không.”

“Làm sao thế, cãi nhau à?”

“Không, anh ấy cũng đang đóng phim.”

“Tính chất công việc của hai đứa chính là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đứa nhỏ Tiểu Tống này thật ra rất có tâm với sự nghiệp, ngày mai là Tết Âm lịch, con gọi nó qua đây ăn một bữa cơm.”

Vì lời dặn dò của ba mẹ nên Nghê Âm vẫn chưa nói cho Tống Chiêm nghe về tình hình của gia đình, coi như là một bài kiểm tra, nhưng nếu con gái thích, Nghê Ánh Chi cũng cảm thấy đây là thời điểm để tìm hiểu kỹ hơn về cậu trai này.

Nghê Âm nhẹ đáp, nói rằng sẽ nói lại chuyện này sau.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play