Bỏ Rơi Tra Nam, Tôi Cùng Đại Boss Cưới Trước Yêu Sau

Chương 4: Tôi thích nó


2 ngày


Nghê Âm và Tống Chiêm xuống lầu.

“Hạ Hành Dữ này, một chút tử tế với bạn học cũng không có, vẫn kiêu ngạo như lúc trước, chủ tịch của Sâm Thụy thì ghê gớm lắm à…”

Tống Chiêm phàn nàn không ngừng trên đường trở về, trong lúc nghỉ miệng, hắn nhìn về phía Nghê Âm, nghi ngờ chuyện vừa rồi: “Sao em lại ở cùng một chỗ với bọn họ?”

“Em tùy tiện đi dạo, đúng lúc gặp, khụ khụ khụ…”

Thấy cô ho khan, Tống Chiêm lo lắng: “Không sao chứ?”

Hắn kéo áo khoác lại cho cô, “Em vất vả rồi Âm Âm, em kiên trì thêm một lát, đợi đến khi kết thúc chúng ta sẽ trở về.”

Tống Chiêm nhớ ra cô còn chưa ăn cơm, vội kéo cô tới nhà ăn, nhẹ nhàng quan tâm, Nghê Âm ngồi ăn, thấy vẻ mặt áy náy của hắn, cuối cùng vẫn giấu đi sự mệt mỏi, không nói gì nữa.

Qua một lúc, hội đấu giá sắp bắt đầu, Tống Chiêm: “Bây giờ chúng ta qua đó đi?”

“Được.”

Hai người đi đến địa điểm đấu giá phía sau phòng tiệc, khi ngồi xuống chỗ ngồi tại tầng một, Nghê Âm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ đang tiến vào cửa, đúng là Nhạc Tinh và ba cô ta, chủ tịch tập đoàn bất động sản Nhạc Thị.

Nhạc Tinh cũng quay qua nhìn, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Phỏng chừng là do ồn ào lúc chiều nên đối phương cũng xem như đã ghi hận cô rồi.

Nghê Âm lười để ý đến, cô thu lại ánh mắt, một người phục vụ bưng đồ uống đến trước mặt: “Thưa cô, xin hỏi có phải cô gọi một ly trà gừng không?”

“Trà gừng?”

“Thời tiết giá lạnh, tạm thời chuẩn bị trà gừng cho mọi người.”

Cô nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, chất lỏng ấm áp hơi cay chảy vào cổ họng, chậm rãi xua tan khí lạnh.

Trong lúc uống trà gừng, cô tùy ý nhìn xung quanh, lầu hai là phòng đơn cho khách VIP, có thể quan sát toàn bộ sảnh.

Mà lúc này, cô nhìn thấy một khách mời trong căn phòng VIP ở vị trí trung tâm —là ban tổ chức của buổi tiệc đêm nay, là Trần Kiến và Hạ Hành Dữ.

Người kia ngồi trên ghế sô pha bọc da, lúc này anh đã cởi áo khoác ngoài ra, để lộ ra tây trang và áo sơ mi trắng, cơ bắp rắn chắc và khỏe mạnh hiện ra dưới lớp áo sơ mi, tay cầm một ly Whiskey, lộ ra cổ tay trắng với khớp xương mạnh mẽ. Anh ngồi ở trên cao, chỉ cách một lớp kính thủy tinh nhưng dường như cao không với tới.

Đột nhiên, người đàn ông hạ mắt xuống, nhìn về phía cô, ngay khi cô đang sửng sốt lại nhìn thấy anh nghiêng đầu trò chuyện với Trần Kiến.

Dường như chỉ tùy ý liếc mắt một cái.

Nghê Âm thu lại ánh mắt, nghe thấy phía sau cũng có vài ngôi sao nữ chú ý đến:

“Cô mau nhìn kìa, Hạ tổng của Sâm Thụy xuất hiện rồi, ở trên lầu đó, đêm nay lúc nào Trần tổng cũng kè kè bên cạnh, đúng là nhân vật lớn mà.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí như vậy rồi, đổi lại là người khác thì có ai không tâng bốc chứ? Hơn nữa nghe nói anh ấy vẫn còn độc thân, vẫn chưa lập gia đình đâu.”

“Trong giới chúng ta có biết bao người muốn móc nối chút quan hệ, nhưng chẳng có một ai làm được cả, nghe nói anh ấy chưa bao giờ nâng đỡ bất kì một sao nữ nào.”

“...”

Nghê Âm cúi đầu uống một ngụm trà gừng, trong đầu nhớ đến hôn ước mà cô đã từng có với anh.

Khi còn nhỏ, bọn họ đã từng đính hôn. Nhưng may mắn là hiện giờ bọn họ đã giải trừ hôn ước, ánh mắt của Hạ Hành Dữ cao như vậy, phỏng chừng không có ai có thể lọt được vào mắt anh.

Lúc này, Tống Chiêm cũng đã chào hỏi xong và quay trở về, nắm lấy tay cô: “Âm Âm, kế tiếp anh không xã giao nữa, anh sẽ ở bên cạnh em.”

Suy nghĩ của Nghê Âm trở lại hiện thực, lúc này cô cũng lười mong chờ, “Ừm.”

Tống Chiêm cầm lấy danh sách các vật phẩm trên mặt bàn, vật phẩm đấu giá đêm nay là từ bộ sưu tập của một nhà đấu giá trang sức thuộc trang sức RM, mỗi món đều vô cùng quý giá.

Nhân vật chính của nửa hiệp đầu là một chiếc ghim cài áo hoa hồng được làm bằng đá quý, Tống Chiêm biết Nghê Âm thích hoa hồng: “Âm Âm, cái này thế nào? Đấu giá cho em nhé.”

Cô cũng không để ý, nhưng nhìn một cách khách quan thì đúng là nó rất đẹp, “Hẳn là có rất nhiều người muốn có nó.”

Hắn lười biếng nhếch môi: “Không sao, cho dù có nhiều người thì anh cũng muốn cướp về cho bạn gái của mình.”

Một lát sau, đúng 8 giờ, hội đấu giá bắt đầu.

Trần Kiến lên sân khấu đọc diễn văn, vật phẩm đấu giá đầu tiên cũng được chiếu lên màn hình lớn, sau khi hội đấu giá bắt đầu, vật phẩm đấu giá đầu tiên đã bị cạnh tranh một cách kịch liệt, từ 300 vạn tăng tới 1000 vạn.

Đây cũng không phải là một hội đấu giá đơn thuần, sau đó là sự tranh giành giữa quyền lực và địa vị.

Mọi người ai ai cũng tranh giành, bầu không khí nóng như lửa đốt, nhưng trong căn phòng VIP ở trung tâm trên lầu hai, đèn bàn lại chưa từng sáng lên một lần, hai người đàn ông ngồi bên trong trò chuyện, mang theo tư thế như thể họ đang ngồi từ xa xem hổ đấu.

Rất nhanh đã tới màn đấu giá cuối cùng của hiệp một.

Là một chiếc ghim cài hoa hồng được làm bằng đá quý, có giá khởi điểm là 900 vạn.

Từ kim cương thuần trắng, chế tạo ra một đóa hoa hồng Juliet, ở phần nhụy hoa có đính một viên kim cương màu hồng nhạt hình giọt nước cực kỳ lớn và quý hiếm, cánh hoa được bao quanh bởi tổng cộng 101 viên kim cương màu hồng.

Lúc đầu, ghim cài áo được thiết kế và chế tác cho một vị nữ vương tại Pháp vào thế kỷ 18, nó đã trải qua nhiều lần đổi chủ, từ vợ của một đại gia công nghiệp Anh nào đó đến một ngôi sao Hollywood, mỗi một chủ sở hữu đều là một nhân vật nổi bật trong xã hội.

Đấu giá bắt đầu, Tống Chiêm là người ra giá đầu tiên, nhưng một vật phẩm trân quý như vậy đương nhiên sẽ không dừng lại ở một người, rất nhanh, giá bán đã tăng lên 2000 vạn.

Tống Chiêm tăng giá không hề nương tay, rất nhiều người thấy hắn như vậy thì bắt đầu buông tay, thấy Tống Chiêm sắp đấu giá thành công, bạn tốt ngồi bên cạnh cười: “Anh Tống, đây là muốn mua cho chị dâu à?”

Tống Chiêm nhếch môi: “Chẳng lẽ lại mua cho cậu à?”

“Ha ha ha, ghim cài áo xinh đẹp thế kia đương nhiên phải xứng với người đẹp, anh nhất định phải giúp chị dâu đoạt lấy đó.”

Vừa dứt lời, người ngồi phía trước anh ta đột nhiên giơ thẻ lên:

“2100 vạn.”

Tống Chiêm vốn tưởng rằng kết quả đã định, nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhạc Tinh đang giơ tay lên.

Sắc mặt hắn ngẩn ra, cười khẩy một cái, nhanh chóng đuổi theo:

“2200 vạn.”

Ở đoàn phim bắt nạt bạn gái hắn, đêm nay hắn sao mà nhịn được?

Nhưng Nhạc Tinh lại từng bước từng bước ép sát, không chịu nhượng bộ, hai người dần dần trở thành hai đối thủ duy nhất, nâng mức giá lên đến 5000 vạn.

Những người khác kinh ngạc: “Tinh Tinh, cô thích cái này lắm hả?”

Nhạc Tinh nhếch môi khinh thường, tiếng nói truyền ra phía sau: “Ghim cài áo xinh đẹp như vậy, người bình thường không xứng đâu.”

Tống Chiêm nghe vậy thì đen mặt, tức giận giơ thẻ lên.

Nhạc Tinh nhẹ nhàng đuổi kịp: “5700 vạn.”

Cho dù mức giá đã vượt xa ước tính trong lòng, nhưng lúc này không thể buông tay, bởi hiện giờ thứ họ đoạt lấy là mặt mũi.

Tống Chiêm tiếp tục bám đuổi, ai ngờ lại nhận được tin tức của bạn: [ Nhạc Tinh là thiên kim của tập đoàn nhà họ Nhạc, cậu tranh với cô ta làm cái con khỉ gì? Muốn vì một cái ghim cài áo mà ảnh hưởng cả sự nghiệp sao?]

Tay Tống Chiêm dừng lại, đột nhiên mất đi phản ứng, người khác thấy vậy thì trêu ghẹo: “Anh Tống, anh chịu nhận thua, không đấu giá cho bạn gái nữa à?”

Bàn tay cầm thẻ của Tống Chiêm trở nên trắng bệch, sắc mặt lúng túng, Nghê Âm nhìn ra suy nghĩ của hắn, cô lại nói lần nữa: “Thôi bỏ đi, bỏ cuộc.”

Cô không muốn khiến Tống Chiêm khó xử, chỉ là một cái ghim cài áo thôi mà, bản thân cũng không phải không có thì không được.

Đấu giá viên ở trên sân khấu nhìn bốn phía xung quanh, báo giá lần thứ hai: “Số 28, 5700 vạn lần thứ hai, ở đây còn ai muốn tăng giá không?”

Nhạc Tinh liếc mắt nhìn Nghê Âm, đuôi lông mày khẽ nhếch.

Cả sảnh đấu giá trở nên yên lặng, ngay khi đấu giá viên sắp gõ búa, Tống Chiêm cắn chặt răng, quyết định mạo hiểm bằng bất cứ giá nào —

Đột nhiên, chiếc đèn trong căn phòng chính giữa dành cho khách VIP trên lầu hai đột nhiên sáng lên, báo hiệu đang đấu giá.

Cả đại sảnh trở nên yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một giọng nam lạnh nhạt truyền từ microphone vào đại sảnh —

“6000 vạn.”

Giọng nói trầm thấp lạnh thấu xương của người đàn ông vang vọng cả đại sảnh như từng tầng sóng nước bị đẩy đến, đâm vào màng nhĩ của mỗi người.

“...?!”

Cả hội trường chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía nhân vật bên trong căn phòng trung tâm kia.

Chuyện gì vậy?!

Hạ Hành Dữ tăng giá?!

Vẻ tươi cười trên mặt Nhạc Tinh thoáng chốc cứng đơ, đột nhiên ngây người.

Bàn tay của Tống Chiêm cũng ngừng lại giữa không trung, đôi mắt trừng lớn.

Trong phòng VIP, Trần Kiến giây trước còn đang nói chuyện phiếm với Hạ Hành Dữ cũng ngây người.

Đấu giá viên ngẩng đầu nhìn về phía màn hình điện tử đang sáng lên trên lầu hai, kích động thông báo:

“Số 1, 6000 vạn, lần thứ nhất!”

Người đàn ông đã im lặng cả một đêm đột nhiên tăng giá.

Hiện trường nháy mắt sôi trào, mọi người bắt đầu ồ lên.

Nghê Âm ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Hành Dữ ngồi vắt chéo chân sau cửa kính, dáng vẻ lười biếng, anh là người cuối cùng tham gia trò chơi nhưng lại chắc chắn giành được chiến thắng.

Nhạc Tinh vốn nghĩ rằng nắm được đồ trong tay là có thể khiến Nghê Âm nhục nhã một phen, lúc này cô ta lại sửng sốt, không muốn mặt mũi của mình bị ném đi, vô thức đuổi theo: “6200 vạn.”

Ai ngờ cô ta vừa dứt lời, phòng cho khách quý lại lần nữa truyền ra thông báo tăng giá:

“7000 vạn.”

Trực tiếp tăng lên 800 vạn.

Tựa như muốn đè chết đối thủ.

Nhạc Tinh quay đầu lại, thấy ánh mắt của Hạ Hành Dữ ở trên lầu quét xuống, rét lạnh như băng khiến sau lưng cô ta lạnh toát.

Khi Nhạc Tinh còn đang sửng sốt, ba cô ta ngồi bên cạnh đã tức giận trách măng ngăn cản: “Đó là Hạ tổng của Sâm Thụy, mở to mắt ra nhìn đi, con điên hay sao mà muốn tranh với cậu ta?!”

Sắc mặt Nhạc Tinh trắng bệch, cổ họng như bị bóp nghẹt.

Còn Tống Chiêm lại không nói nên lời, hắn tự biết bản thân căn bản không phải đối thủ, cũng không dám đắc tội.

Sau khi đấu giá viên xác nhận ba lần, cuối cùng kích động đưa ra quyết định cuối cùng:

“7000 vạn, thành giao, chúng ta cùng chúc mừng số 1!”

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay, ánh mắt mọi người đều hướng về gian phòng trong suốt bằng thủy tinh dành cho khách VIP.

Khiếp sợ, ngưỡng mộ, tò mò và kinh ngạc.

Người đàn ông ra giá cao để đoạt lấy một chiếc ghim cài áo của nữ, đến tột cùng là vì ai.

Nghê Âm cũng cảm thấy sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn căn phòng dành cho khách VIP, người đàn ông đang hạ mắt nhìn xuống, ánh mắt sâu xa như đang hướng về phía cô.

Cô hơi ngẩn người.

Giá giao dịch vượt xa mức giá đã ước tính, trong phòng cho khách quý, vẻ mặt Trần Kiến cũng tràn đầy kinh ngạc, anh ta cảm thán: “Hạ tổng, cái giá mà cậu đưa ra để đấu giá thành công cũng cao quá rồi đó?!”

Hạ Hành Dữ dựa vào sô pha, xoay đồng hồ, đôi mắt đen nhìn xuống bóng dáng dưới lầu một, sau một hồi im lặng, anh nhẹ nhàng nói bằng tiếng Quảng Đông: 

“Tôi thích nó.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play