Thái dương đã nghiêng về phía Tây, bóng hoàng hôn khuất dần sau đỉnh núi. Bầu trời xám xịt, sắc trời biến đổi nhanh chóng, thẫm lại chỉ trong nháy mắt.

So với sự bình thản của Dương đại tẩu, lòng dạ Chúc Vụ như lửa đốt. Sau khi biết Triệu lang trung đã lừa dối mình, nàng cảm thấy lòng như có đàn kiến bò, không thể chờ đợi thêm được nữa.

Bóng đêm buông xuống, những ngôi sao bắt đầu lấp ló. Hai bên đường, cỏ cây như những bóng ma vươn nanh múa vuốt, tựa hồ muốn chộp lấy nữ tử đang hối hả chạy vội qua màn sương mờ.

Trong đầu Chúc Vụ là một mớ bòng bong hỗn độn.

Khi thì hình ảnh Triệu lang trung bắt mạch cho nàng, mỉm cười nói: "Chỉ người đã chết mới có dấu vết hắc tuyến do trúng độc." Lúc khác, nàng lại nhớ đến cảnh hoàng hôn hôm trước, khi Triệu lang trung đến nhà nàng xin giúp đỡ, lời lẽ không chút sơ hở, khiến nàng lưỡng lự bước ra ngoài.

Ý đồ sau lưng hắn dường như không nhắm đến nàng, mà lại hướng về người tưởng chừng vô can, chính là phu quân nhu nhược của nàng.

Chúc Vụ lội bước qua rừng cây sau núi, đến mọi chuyện đã quá muộn.

Dưới ánh trăng nhạt, thứ dịch đỏ nhầy nhụa kia chảy thành dòng, tựa như suối nhỏ len lỏi giữa những tảng đá gồ ghề. Mùi tanh nồng của máu hòa quyện trong không khí từ một hang đá tối đen thoát ra, khiến lòng nàng run rẩy.

Chúc Vụ nắm chặt trong tay một cây gậy gỗ thô ráp, mồ hôi rịn trên thái dương, rơi xuống thành từng giọt lạnh buốt.

Dù đã chạy băng qua rừng, thân thể đáng lẽ mệt mỏi thở dốc, nhưng giờ phút này nàng thân thể căng cứng, mắt mở to kinh hãi nhìn vào bên trong hang động. 

Trong khoảnh khắc ấy, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm lại. Khi nhìn rõ những gì đang diễn ra trong hang, gậy gỗ trong tay nàng rơi xuống đất với một tiếng "bang", âm thanh khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như thể có thể xuyên thấu màng tai của người khác.

Người đầu tiên nàng nhìn thấy là Triệu lang trung.

Ông ta ngả người tựa vào một tảng đá nhô ra. Khuôn mặt đối diện với Chúc Vụ, nhưng chỉ có một con mắt còn mở.

Mắt phải của Triệu lang trung đã bị một nhánh cây dài đâm xuyên qua hốc mắt. Một hỗn hợp dịch vàng nhạt lẫn với máu chảy ra, tạo thành một dòng chảy ghê rợn.

Chúc Vụ cảm thấy cổ mình lạnh toát. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo gáy, nhưng rồi lại dính bết vào da, làm toàn thân nàng tê dại vì cái lạnh.

Còn phu quân nàng, người mà Chúc Vụ luôn tưởng như một kẻ yếu đuối, ôn nhu, giờ đang đứng giữa vũng máu.

Y một tay chống lên vách đá, nghe thấy động tĩnh phía sau. Chậm rãi ngẩng mặt lên, đôi mắt đen sâu thẳm không chút cảm xúc, chỉ ánh lên chút sáng nhạt của ánh trăng.

Y trông chẳng khác nào một con dã thú nguy hiểm đã lột bỏ lớp vỏ bề ngoài, đầy rẫy sát khí ngấm ngầm. Sau khi liếc nhìn gậy gỗ lăn tròn dưới đất, ánh mắt Yến Ân từ từ di chuyển, quay đầu về phía cửa hang nơi Chúc Vụ đứng ngây người.

Ánh mắt u ám của y dừng lại trên nàng, không khác gì dáng vẻ ôn hòa thường thể hiện khi ốm yếu ở nhà.

Trước mặt y lại là th.i thể của Triệu lang trung, nhưng chẳng hề mảy may kinh sợ. Dưới tình cảnh đó, y vẫn cất giọng nhẹ nhàng, tựa như đang gọi nàng dìu mình khi áo bị bẩn:

"A Vụ, lại đây."

Giọng nói của y nhẹ bẫng, như thể chỉ cần nàng lại gần giúp y lau vết bẩn trên áo, chứ không phải là đứng trước cảnh tượng ghê rợn của một vụ giết người.

~~~~~~~~~~~~~~~

Lưu Phủ được cử đi huyện khác điều tra, sau một thời gian bận rộn, cuối cùng cũng phát hiện ra thân phận giả của "Trần Vụ". Thân phận của đôi phu thê này đầy mờ ám, khiến lòng nghi ngờ trong y ngày càng lớn. Lưu Phủ bắt đầu nghi ngờ có thể cả hai liên quan đến đám thích khách mà hắn đã truy lùng bấy lâu.

Ban đầu, Lưu Phủ định quay trở lại thôn để tiếp tục điều tra, nhằm xác minh xem ai trong số họ có liên hệ với thích khách. Nhưng, kế hoạch của hắn bị gián đoạn bởi vì phát hiện ra một thi thể ở phía sau núi vào buổi sáng sớm.

Trong quá trình khám nghiệm, Lưu Phủ phát giác ra Triệu lang trung thế mà đã ngụy trang để che giấu thân phận. Trên đùi phải của hắn còn có một vết thương do đao cùn để lại, vết thương này giống hệt với thương tích của tên thích khách đã trốn thoát từ vụ án ở miếu Sơn Thần.

Không chỉ vậy, những vết thương khác trên cơ thể Triệu lang trung khớp với trên người thích khách đã trốn thoát hôm đó. Thích khách mà Lưu Phủ truy lùng suốt bao lâu nay, cuối cùng lại chết thảm trước mặt. Sự việc này, khiến Lưu Phủ rơi vào trạng thái lúng túng, không biết phải bắt đầu điều tra Chúc Vụ từ đâu.

Bắt được thích khách vốn là tin vui, nhưng trực giác được rèn giũa qua nhiều năm phá án mách bảo Lưu Phủ phía sau còn nhiều khuất tất hơn, kẻ đã giết Triệu lang trung này còn nguy hiểm hơn cả tên sát thủ đó.

Tin tức về việc thích khách bị tiêu diệt lan ra, Lưu Phủ cùng hai tên nha sai tiến vào thôn để thăm dò. Sau khi thăm hỏi vài gia đình, tới hộ Chúc Vụ, thấy Yến Ân vẫn nằm trên giường, bộ dạng ốm yếu như thường.

Lưu Phủ kể cho Chúc Vụ về việc phát hiện thích khách đã chết sau núi. Ánh mắt của Chúc Vụ lúc đó đầy vẻ kinh sợ, hoảng hốt, hoàn toàn không giống kẻ giả vờ. Đặc biệt, khi nghe Triệu lang trung chính là thích khách, nàng càng tỏ ra không thể tin nổi.

Lần này, Lưu Phủ đến để hỏi nàng về loại độc hoa Tây Vực mà Triệu lang trung từng nhắc đến.

Ngỗ tác của huyện nha đã lật xem cuốn y thư, bên trong ghi rõ: "Loại độc này không có bất kỳ triệu chứng nào khi người còn sống, chỉ sau khi chết, dấu vết mới hiện lên trên da thịt."

Vậy thì Triệu lang trung không thể nào biết Chúc Vụ trúng độc chỉ bằng cách bắt mạch. Hẳn y đã có dự mưu từ trước, vốn biết nàng đã bị nhiễm độc tại miếu Sơn Thần, nên cố ý đưa chuyện này ra nhằm tiếp cận nàng. Lưu Phủ nghi ngờ rằng vệt hắc tuyến trên cánh tay Chúc Vụ là do Triệu lang trung cố ý tạo ra, với mục đích giết nàng diệt khẩu.

Sau đó, hắn tiếp tục dò hỏi : "Đêm qua, sau khi ngươi đến tìm thê tử ta Phượng Anh, cớ sao lại vội vã rời đi?"

Mặc dù thôn dân đều đã nghỉ ngơi từ sớm, nhưng chuyện Chúc Vụ ghé qua nhà Dương đại tẩu vẫn không thể thoát khỏi sự dòm ngó của hàng xóm xung quanh. Dù Dương đại tẩu không nói gì, nhưng có người đã thấy nàng xuất hiện.

Chúc Vụ cúi đầu, vừa tiêu hóa những tin tức kinh hoàng, vừa đặt bát thuốc lên bàn cạnh giường. Tim nàng đập loạn, tựa như có bàn tay vô hình bóp nghẹt, mỗi nhịp đập vang vọng trong lồng ngực. Nhất là khi nghĩ lại những hình ảnh đêm qua... lòng nàng như bị đốt cháy bởi một giọt sáp nóng bỏng.

Mọi việc diễn ra giống hệt như những trang sách đã viết, thích khách cuối cùng cũng bị bắt. Nhưng Chúc Vụ chưa từng nghĩ quá trình ấy lại kinh hoàng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.

Trong suy nghĩ của nàng, phu quân Yến Ân vốn là người hiền lành, nhu nhược. Có lẽ, đêm qua, khi Triệu lang trung có ý đồ hãm hại chàng, hắn ta đã tự ngã vào nhánh cây và bị đâm xuyên mắt. Nàng tin Yến Ân, từ đầu đến cuối, chẳng qua chỉ là người vô tội bị cuốn vào âm mưu này.

Nhưng sáng nay, khi lý trí của Chúc Vụ tỉnh lại, nàng càng tin rằng Triệu lang trung không thể chết một cách đơn giản như thế. Y bị một kẻ nào đó giết bằng thủ đoạn tàn ác.

Nhưng khi sáng nay lý trí nàng tỉnh lại, những mâu thuẫn trong suy nghĩ càng khiến đầu óc nàng rối bời. Triệu lang trung, một kẻ thâm hiểm, không thể nào chết dễ dàng như vậy. Chắc chắn hắn bị giết bởi một kẻ nào đó với thủ đoạn tàn nhẫn còn hơn cả hắn.

Chúc Vụ đứng giữa hai dòng suy nghĩ mâu thuẫn, lòng nàng đầy hỗn loạn. Sau những kích động đêm qua, nàng càng không thể tin rằng phu quân yếu ớt của mình có liên quan đến cái chết của Triệu lang trung.

Khi gặp Lưu Phủ, thay vì cảm thấy lo lắng nàng lại cảm thấy như tìm được chỗ dựa. Lưu Phủ vốn là người hiệp nghĩa, ngay thẳng, luôn giữ công lý cho dân chúng. Dù biết thân phận của hai phu thê nàng có chút mờ ám, hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ miễn là các nàng không gây hại đến thôn dân.

Chúc Vụ tin rằng nếu nói ra sự thật với Lưu Phủ, nàng sẽ được bảo vệ chu toàn. Hơn nữa, Triệu lang trung là thích khách, hắn từng giết rất nhiều thôn dân, kẻ này đáng phải chết từ lâu.

Suy nghĩ chồng chất, đẩy Chúc Vụ đến bờ vực của quyết định. Nàng dường như sắp thốt ra tất cả với Lưu Phủ, đúng lúc đó, Yến Ân trên giường khẽ động.

Y mở mắt, ngồi dậy. Khuôn mặt vẫn tái nhợt, vẻ mong manh tựa lưu ly, nhìn vô hại đến mức khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng không thể nghi ngờ. Giọng y nhẹ nhàng vang lên: "A Vụ…"

Chúc Vụ thoáng giật mình, theo bản năng tiến lại gần, đôi bàn tay mềm mại của nàng vô thức đặt lên bàn tay nóng hổi của chàng. Nàng ngước mắt nhìn, nhận ra y đang sốt.

Yến Ân khẽ tựa vào vai nàng, giọng trầm nhẹ đầy vẻ yếu ớt: "Ta... có phải bị bệnh rồi không?"

Chúc Vụ nhỏ bé, mỏng manh bị bao phủ bởi hơi ấm từ thân thể chàng, cảm giác như một con mèo lớn lười biếng đang bám lấy nàng.

Dù biết Yến Ân thường xuyên đau ốm, nhưng chưa bao giờ nàng thấy chàng yếu đuối đến vậy. Thân nhiệt nóng bỏng của chàng như hồi chuông cảnh báo vang vọng trong đầu nàng. Lời định nói ra với Lưu Phủ, giờ đây, dường như bị giữ lại.

Chàng quá yếu, nếu bị bắt giam vào nhà ngục lạnh lẽo, dù được thả ra cũng e rằng sức khỏe không thể hồi phục. Nàng không thể để điều đó xảy ra.

Cảm nhận sức nặng của Yến Ân trên vai, cùng bàn tay nóng rực của chàng, lòng nàng càng thêm căng thẳng.

Yến Ân vẫn tựa vào nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay nàng, dường như mọi hành động đều mang một sự chán chường, mệt mỏi. Đôi mắt sâu thẳm của chàng nhìn theo bóng nha sai đang rời xa. Những kẻ muốn giết y quá nhiều, đêm qua chỉ là bước đầu tiên...

Y nhẹ nhàng cúi người xuống, tựa vào vai nàng như một con thú đang âm thầm cắn nuốt con mồi, từng chút từng chút một.

"A Vụ, nàng sẽ bỏ ta sao?"

Giọng nói của y nhẹ nhàng như một lời thủ thỉ, nhưng lại khiến thần kinh nàng căng thẳng tột độ. Lá thư hòa ly giấu trong người nàng bỗng chốc như thiêu đốt chính tâm can nàng.

Đôi mi khẽ rung, môi nàng run rẩy, thốt ra lời phủ nhận mơ hồ: "Không... sẽ không đâu."

Nàng tự nhủ, việc rời bỏ y cũng chỉ là vì muốn tốt cho y mà thôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play