Trong gian bếp nhỏ.
Mấy ngày gần đây, Chúc Vụ cảm thấy thân thể không mấy dễ chịu. Nhất là làn da nàng luôn đẫm mồ hôi, để lại một cảm giác dính nhớp không tài nào gột rửa hết, khiến lòng thêm phần bực bội.
Khăn ướt lau sơ qua không thể nào đủ sạch sẽ, vì vậy tối nay nàng mới cố ý đun hai thùng nước ấm để tắm gội. Sau khi đun xong thuốc cho Yến Ân, trượng phu của mình, Chúc Vụ mới lặng lẽ rời vào bếp, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ cho thỏa.
Chúc Vụ cẩn thận đóng kín tất cả cửa sổ, không hay biết rằng từ bóng tối, có một đôi mắt đang âm thầm quan sát nàng, xuyên qua mái tóc rối bời mà chăm chú nhìn vào từng cử chỉ của nàng.
Lúc Chúc Vụ cầm lấy bát thuốc nàng vừa ngao xong để đưa cho Yến Ân, con mắt tinh nhạy của Địa Yếm đã phát hiện ra ngay thứ này ẩn chứa điều gì đó nguy hiểm. Hắn thầm nhủ có lẽ nữ nhân này đang muốn dùng thứ đó tra tấn chủ nhân của hắn.
Với Địa Yếm, chỉ khi săn được con mồi tốt nhất, hắn mới xứng đáng làm kẻ hầu trung thành cho chủ nhân. Do đó, hắn quyết tâm phải bắn hạ nữ nhân bụng đầy âm hiểm này trước. Đột nhiên, đôi tai hắn khẽ động, trong bóng tối, tay nâng cung lên, nhắm về hướng phát ra âm thanh từ phòng bếp.
Trong gian nhà, hơi nước ấm bốc lên mờ mịt.
Chúc Vụ cởi bỏ y phục, rồi ngâm mình vào thùng nước ấm khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể như được mở ra, thư giãn thoải mái. Đang tắm rửa giữa chừng, nàng đột nhiên nhìn thấy một con chuột đen lớn chạy trên bệ bếp.
Chúc Vụ nheo mắt, nàng vốn sợ nhất loài vật này. Nhưng sống ở thôn làng lâu ngày, việc đối mặt với những thứ như vậy cũng đã trở nên bình thường. Con chuột to lớn kia lại còn dính đầy nước thuốc đen, rõ ràng là đã bò qua nồi thuốc mà nàng vừa nấu cho Yến Ân.
Thứ thuốc tuy đắng nhưng mùi vị đủ khiến con chuột tham lam mò vào uống no nê. Không chỉ nồi thuốc bị bẩn, mà con chuột này giờ cũng trở thành vấn đề lớn.
Đang định tìm thứ gì đó để đuổi con chuột đi, Chúc Vụ đột nhiên thấy nó đứng thẳng dậy, sau đó ngã xuống, run rẩy vài lần, rồi phun ra một ngụm máu đen chết ngay tức khắc.
Chúc Vụ nắm chặt cái gáo trong tay, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Chuyện gì vừa xảy ra? Máu đen không ngừng tràn ra từ miệng con chuột. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào bộ râu và móng vuốt của nó, nơi còn dính đầy nước thuốc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
Tiếng nước trong phòng bếp vang lên rầm rầm, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn. Trong khoảnh khắc, đầu óc Chúc Vụ chỉ toàn nghĩ về bát thuốc nàng vừa đưa cho trượng phu.
Yến Ân, người chồng dịu ngoan của nàng, luôn uống thuốc mà không than phiền, dù thuốc có đắng đến đâu. Nhưng bây giờ, với bát thuốc đã đưa từ lâu, hẳn là chàng đã uống vào rồi.
Trong tích tắc lao ra khỏi phòng, hàng loạt phương pháp khiến y nôn thứ độc kia ra chợt hiện lên trong đầu Chúc Vụ.
Bước vào phòng đã thấy Yến Ân đang đứng bên bàn gỗ, dường như chuẩn bị uống bát thuốc. Không kịp suy nghĩ, nàng lập tức lao đến, hất mạnh bát thuốc ra khỏi tay chàng, động tác bất chợt này cũng khiến Yến Ân lảo đảo va vào tường.
Hơi thở nóng ẩm từ cơ thể Chúc Vụ phả ra mạnh mẽ, mùi hương dịu nhẹ thường ngày nay trở nên đậm đặc hơn, bá đạo tràn ngập không khí…
Chưa kịp để y phản ứng, trước mắt Yến Ân đã tối sầm lại.
Ánh mắt đầu tiên của y liền bắt gặp chiếc đèn phía sau nàng cách đó không xa. Trong căn phòng tối mờ mịt, thân hình thiếu nữ thướt tha đứng che hơn nửa ngọn đèn, ánh sáng phía sau chiếu qua làm nổi bật bóng dáng mảnh mai của nàng.
Trên người Chúc Vụ, nước vẫn còn ướt đẫm, giống như một nữ quỷ từ nước trồi lên. Chiếc áo mỏng nàng vội khoác lên chưa kịp bám chặt vào da thịt, để lộ những phần da sáng bóng, mịn màng dưới ánh đèn.
Từ thân hình vừa ngâm nước xong của nàng, từng giọt nước nhỏ xuống, trượt theo làn da mịn màng như tuyết, thành một dòng mờ mờ dưới lớp áo mỏng. Cả cơ thể nàng như bọc trong một tầng hơi nước mờ ảo.
Nhịp tim của nàng gấp gáp, ngực phập phồng không ngừng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, thở dốc giữa làn hơi nóng.
"Phu quân đã uống bao nhiêu?" – Đôi bàn tay ướt đẫm của nàng nắm chặt lấy tay y, gấp gáp hỏi.
"Mau nhổ ra đi..." – Chúc Vụ sốt ruột, ngón tay mảnh mai của nàng run rẩy chạm vào môi chàng.
Trước khi ngón tay kịp đưa vào miệng y, Yến Ân mới khẽ nhấc tay, ngăn nàng lại.
Bàn tay ấm áp của y nhẹ nhàng bao trọn tay nàng. Chúc Vụ lúc này mới giật mình tỉnh lại từ nỗi lo sợ, nhìn kỹ vào gương mặt bình tĩnh của trượng phu.
“Ta chưa uống.”
Dường như vì nàng quá kích động, giọng y trở nên trầm ngâm yếu đi vài phần.
"Nhưng..." – Yến Ân từ tốn nói, “A Vụ …..Nàng đã làm vết thương trên bụng ta bị nứt ra rồi.”
Chúc Vụ sững sờ, giờ nàng mới nhận ra trên người y đã ướt sũng, cũng chỉ vì nàng.
Lớp áo mỏng bị nước thấm ướt, dính sát vào da, hiện lên rõ ràng cơ bụng của y. Ánh sáng yếu ớt từ đèn chiếu qua, phản chiếu lên làn da lấp lánh nước, như phủ lên một lớp mật óng ánh.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Ân, bóng dáng Chúc Vụ như hiện lên mờ mờ, ma mị, tựa như yêu nữ trồi lên từ làn nước, quấn quanh làn hơi nước lan tỏa. Mái tóc đen của nàng bết dính, ướt đẫm, rối tung trên eo y, che phủ cả dáng hình yếu đuối của y.
Giữa lúc cơ thể họ dán chặt vào nhau, cả hai đều ngập trong sự ẩm ướt hỗn loạn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo…
Gương mặt Chúc Vụ bừng đỏ, nàng càng cảm nhận rõ sự phập phồng của cơ bụng y dưới tay mình. Hơi thở nóng ấm của chàng thổi qua da nàng, lướt trên cơ thể mềm mại.
…
Ngoài cửa sổ, trăng non treo lơ lửng trên ngọn cây, chiếu rọi một lớp ánh sáng mờ nhạt lên cảnh vật. Trong nhà, không khí dần dịu lại khi biết rằng Yến Ân chưa hề uống bát thuốc độc. Nhưng Chúc Vụ vẫn cứng đờ, xấu hổ đến mức không dám cử động.
Giữa bầu không khí ngượng ngập ấy, Yến Ân phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi đầy tò mò:
“A Vụ... nàng đang làm gì thế?”
"Làm gì?" – Giọng nói của trượng phu đầy vẻ ngây thơ, không hiểu chuyện, càng làm Chúc Vụ thêm bối rối, cảm giác như lưng bị kim châm.
Chúc Vụ cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn, đôi mắt nàng bỗng nhiên nhìn về phía y. Nàng nghĩ đến lý do thực sự phía sau hành động của mình…
Liệu có nên nói thật rằng nàng suýt chút nữa hại y bằng thuốc độc? Nếu nói ra, chắc chắn y sẽ rất đau lòng.
"Nếu..." – Nàng run rẩy nắm chặt ống tay áo, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, “Nếu ta thấy một con chuột chết dưới đáy nồi.”
“Ta sợ phu quân uống phải sẽ không tốt cho sức khỏe...”
“Phu quân có trách ta không?”
Đôi mắt nàng bắt đầu ngấn lệ, lo lắng đến mức gần như rơi nước mắt. Đầu độc hại người là việc nàng không bao giờ dám làm. Nghĩ đến việc suýt nữa lấy mạng trượng phu, nàng sợ hãi đến mức run rẩy, không biết phải làm sao.
Yến Ân nhìn nàng, đôi mắt y trầm xuống, như đang suy tư điều gì đó.
"Sao ta có thể trách nàng?" – Y khẽ cười, giọng nói dịu dàng. “A Vụ đã đối xử tốt với ta như vậy… Ta vẫn chưa báo đáp hết mọi điều nàng đã làm.”
Nói xong, y đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua tóc ướt của nàng, đôi ngón tay mơn man dừng lại ở ngoài cửa sổ, nơi Địa Yếm đang ẩn mình.
Bên ngoài, Địa Yếm rút cung tên, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm. Đôi mắt hắn đượm buồn, nhưng lòng trung thành không đổi – đối với Địa Yếm, phần thưởng lớn nhất chính là sự an toàn của chủ nhân hắn.
~~~~~~~~~~~~~
Trên tay Chúc Vụ cầm một hộp thuốc mỡ để bôi cho Yến Ân. Nàng loay hoay, ngượng ngùng khi đề cập đến vết thương trên bụng y, trong lòng vẫn đầy xấu hổ vì sự việc vừa rồi.
Yến Ân không để nàng bôi thuốc, y chỉ cười nhẹ, nhận lấy hộp thuốc từ tay nàng, nói: “Vết thương trông rất ghê, ta sợ A Vụ sẽ hoảng hốt... Để ta tự làm là được.” Nàng không phản đối, nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Cơn gió lạnh bên ngoài vừa thổi qua, mặt nàng đã đỏ bừng lên, trong đầu vô thức hiện ra hình ảnh cơ thể ướt át của y…
Chúc Vụ rời khỏi phòng với tâm trạng hỗn loạn, đôi chân vô thức đưa nàng về lại căn bếp nhỏ. Ngồi xuống bên bệ bếp, ánh mắt dừng lại ở xác con chuột nằm bất động trên sàn, máu đen vẫn rỉ ra từ miệng nó, khiến nàng không khỏi liên tưởng đến bát thuốc kia – thứ suýt chút nữa đã lấy mạng trượng phu của mình. Chúc Vụ càng thêm chắc chắn ý định của nguyên chủ muốn hại trượng phu đã rõ ràng như ban ngày.
Đêm đó, giấc ngủ của nàng không hề yên bình. Trong mơ, nàng thấy cảnh nguyên chủ từng ra tay độc hại trượng phu, cảnh tượng ấy khiến nàng run sợ ngay cả trong giấc mộng.
Khi tỉnh giấc, nàng càng thêm lo âu, một nỗi bất an lặng lẽ len vào từng suy nghĩ. Từ đó, trượng phu của nàng, người vốn yếu đuối lại vô hại, bỗng trở thành một khó khăn lớn trong tâm trí.
Nàng tự nhủ khi Lưu Phủ bắt được kẻ sát nhân thực sự, nàng sẽ giải quyết được bí ẩn của miếu Sơn Thần vào ngày mùng một ba tháng trước. Nhưng trong lòng nàng vẫn băn khoăn: trượng phu này, người đã cùng nàng trải qua bao tháng ngày, liệu nên an bài như thế nào?
Ban đầu, nàng gọi y là "phu quân" chỉ để giữ vỏ bọc, để hòa nhập vào cuộc sống mới. Nhưng qua thời gian, nàng nhận ra trượng phu mình là một kẻ nhu nhược, bất lực trước mọi thứ, không có người nào đứng sau giúp đỡ.
Dù nàng đã từng chứng kiến những điều kỳ lạ như xuyên qua trang sách, nàng vẫn không khỏi lo lắng. Nếu nàng rời đi, liệu nguyên chủ có thể "sống lại"? Và nếu điều đó xảy ra, liệu y có thể chịu đựng nổi số phận bi thương ấy không?
Chúc Vụ nghĩ mãi không ra cách giải quyết, lòng luôn lưỡng lự. Trong hai ngày liền, nàng đến nhà Dương đại tẩu vừa giúp đỡ vừa dò hỏi tình hình Lưu Phủ và các thủ tục ra vào huyện thành. Dương đại tẩu là người hiểu biết, không chỉ giải đáp cặn kẽ những thắc mắc của nàng mà còn ân cần khuyên nhủ.
"Trượng phu của ngươi có thể ít lộ diện, nhưng ta thấy hắn là người tốt tính," Dương đại tẩu nhẹ nhàng khuyên, “những chuyện vô lý đừng nên để tâm nữa, ngươi cần phải đối đãi với hắn thật tốt."
Dương đại tẩu sợ nàng còn mắc lại những sai lầm cũ, nên không ngừng khuyên răn. Bà kể cho nàng nghe câu chuyện của chính mình: “Ngày trẻ, ta từng có một người chồng nghiện rượu, mỗi lần say xỉn là về nhà đánh đập.”
Những trận đòn roi sau cánh cửa đóng kín là chuyện xảy ra hàng ngày. Dương đại tẩu khi ấy thường xuyên xuất hiện với gương mặt bầm tím, thân thể đầy vết thương, khiến bà cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ khi phải đối mặt với những cái nhìn tò mò của người làng.
Chúc Vụ ngạc nhiên, không ngờ Dương đại tẩu lại từng trải qua cảnh ngộ như vậy. Nhưng Dương đại tẩu chỉ cười nhạt, tiếp tục kể: “Khi đó, ta gặp được Lưu Phủ, hắn còn là một bộ khoái trẻ mười mấy tuổi. Mỗi lần nhìn thấy ta, hắn chỉ muốn ra tay bảo vệ, nhưng chuyện trong nhà không phải ai cũng có thể can thiệp.”
Một ngày nọ, Lưu Phủ đánh chồng cũ của bà đến mức hắn bị đưa lên huyện nha. Khi bị hỏi, Lưu Phủ chỉ cười nhạt và nói: “Ta thấy hắn đánh phụ nữ một lần, thì ta đánh hắn một lần. Đánh người không phải là tội chết, rồi cũng sẽ có ngày được thả ra.”
Không ngờ có người lại sẵn sàng giúp đỡ Dương đại tẩu trong hoàn cảnh khốn cùng như vậy, điều này vượt xa sự mong đợi của bà. Bị dồn ép đến đường cùng, Dương đại tẩu không còn yếu đuối như trước nữa. Bà tự nhận ra rằng mình không cần phải cam chịu mãi.
Thế là, trước khi người chồng cũ có cơ hội ra tay đánh bà lần nữa, bà đã nhanh chóng tìm lấy một cây gậy gỗ, đánh hắn đến vỡ đầu chảy máu. Một lần bà đau, bà sẽ khiến hắn đau gấp đôi. Dù bị người đời chê cười là không tuân thủ lễ nghĩa của một người vợ, nhưng sao chứ? Không tuân thủ phụ đức thì chỉ bị quở trách, cũng không phải là tội chết.
Chính sau sự kiện đó, Dương đại tẩu mới thực sự ngộ ra lẽ đời, lòng không còn bị trói buộc bởi những nguyên tắc phong kiến xưa cũ. Bà đã thay đổi rất nhiều kể từ đó.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Chúc Vụ không khỏi ngạc nhiên và dần có cái nhìn khác về vợ chồng Dương đại tẩu và Lưu Phủ.
“Sau khi tái giá, điều người ta thường hỏi nhất là liệu Lưu Phủ có đối xử tốt với ta không?” – Dương đại tẩu cười, “Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì?”
“Vợ chồng sống với nhau, quan trọng là chăm sóc lẫn nhau trong những lúc khó khăn, còn việc tốt xấu gì cũng chỉ là chuyện thường tình.”
Bà kể thêm, lúc mang thai, những bộ quần áo bà mặc không vừa vặn, Lưu Phủ còn thức đêm để may lại cho phù hợp. Những việc đó, đối với bà, chỉ là chuyện vợ chồng bình dị, chẳng có gì đáng kể.
Chúc Vụ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên. Khó mà tưởng tượng được người đàn ông thô kệch như Lưu Phủ lại có thể tỉ mỉ, cẩn thận đến thế khi ngồi bên ngọn nến mà khâu vá từng đường chỉ cho vợ. Nhưng nhìn vào cách Dương đại tẩu tự hào về trượng phu của mình, đặc biệt là sự ngưỡng mộ Lưu Phủ dành cho bà, Chúc Vụ cũng hiểu rằng tình cảm giữa hai người thật sự rất tốt đẹp.
Dương đại tẩu kể chuyện này không chỉ để chia sẻ, mà còn muốn giúp Chúc Vụ suy nghĩ kỹ hơn về tình cảm của mình. Và đúng như mong đợi, lời nói của bà đã khiến Chúc Vụ bừng tỉnh, mở ra một lối thoát cho những suy nghĩ đang rối ren trong lòng nàng.
Sau khi rời khỏi nhà Dương đại tẩu, Chúc Vụ cứ mãi suy tư. Cuối cùng, nàng quyết định tìm đến một thầy viết thư ở gần đó để nhờ viết thư hòa ly. Ông thầy chỉ thu năm đồng tiền cho một bức thư.
Khi nhìn thấy Chúc Vụ tỏ vẻ do dự, ông thầy còn giảm giá thêm một đồng. Nhưng ông không ngờ rằng, điều khiến Chúc Vụ đắn đo không phải là giá cả, mà là một nỗi trăn trở khác…
Liệu việc đưa trượng phu một bức thư hòa ly có khiến y tổn thương không? Nàng lo rằng, trượng phu sẽ nghĩ rằng những gì nàng đã làm cho y chỉ là vì lòng thương hại, hoặc y sẽ cho rằng nàng thấy y vô dụng và vì thế mới quyết định bỏ đi.
Những suy nghĩ này, dẫu đúng hay sai, đều là những nhát dao cứa vào lòng người, Chúc Vụ biết rõ điều đó.
Nếu Chúc Vụ biết được thân phận thật sự của phu quân yếu ớt bên mình, khi đó việc nàng đáng suy ngẫm không phải có thể buông bỏ y hay không, mà nàng liệu có đủ khả năng bảo toàn tính mạng cho mình.
Sau buổi trưa, La huyện lệnh không biết từ đâu nhận được tin tức, đột ngột thông cáo với bên ngoài Thái Tử đang lẩn trốn tại Đào Hoa thôn. Tin túc này khiến cho cả thôn trở nên náo loạn. Dân chúng xôn xao bàn tán, không đợi nhiều lời đồn đoán lan rộng, La huyện lệnh đã phái người đến thôn, lệnh cho nha sai đi từng nhà kiểm tra.
Tại sân nhỏ, Địa Yếm đứng bên cửa sổ vừa vứt đi tảng thịt thỏ nướng chưa hoàn chỉnh, máu thịt còn nhỏ giọt, nhưng hắn lại không mảy may để ý. Hắn hơi bực bội gãi đầu, sau đó nhớ đến sự xôn xao trong thôn, liền đến báo với Yến Ân: “La huyện lệnh dẫn người vào thôn kiểm tra.”
Yến Ân, đang chăm chú xử lý vài ống trúc trong tay, không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ hỏi: “La huyện lệnh đến để làm gì?”
Địa Yếm suy nghĩ một lúc: “Thái Tử ….”
Lời vừa dứt, Yến Ân lập tức nhướng mày, ánh mắt liếc qua Địa Yếm sắc bén như dao. Địa Yếm bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, như thể đối mặt với một mãnh thú nguy hiểm trong rừng sâu
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tất cả như chỉ là ảo giác. Yến Ân lại khôi phục vẻ bình thản thường ngày. Y liếc nhìn bóng người ở xa rồi nói chậm rãi: "Ta đã biết."
Sau khi lệnh cho Địa Yếm rời đi, y ngồi trầm tư, trong đầu bắt đầu vẽ ra một loạt những kế hoạch đối phó với tình thế hiện tại.
~~~~~~~~~~~~
Nha sai vốn cầm trên tay giấy tờ của hộ gia đình này, trong đó ghi rõ “Trần Vụ” và “Liễu Đàn”, chính là hai phu thê đăng ký tại huyện nha.
Yến Ân không vội đáp, chậm rãi trả lời: “Nàng ra ngoài, chưa trở về.”
Nha sai hỏi thêm vài câu theo thủ tục, từ tuổi tác đến hộ tịch của y, tất cả đều khớp. Dù Đào Hoa thôn không lớn, nhưng dân cư khá đông. Cần phải tra qua hộ tịch của nha phủ, sau đó mới có thể xuống tay điều tra sâu hơn.
Sau khi nha sai rời đi, Yến Ân suy nghĩ một cách cẩn trọng. Có lẽ mục tiêu thực sự của La huyện lệnh không phải là tìm Thái tử, mà có kẻ khác muốn tìm...
Đông cung Thái tử có vô số kẻ thù. Nếu ai đó biết được tình trạng hiện tại của y, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này để trừ khử y hoàn toàn.
~~~~~~~~~~~~
Chúc Vụ cưỡi xe lừa của Từ lão bá trở về thôn, nàng cũng không tránh khỏi bị nha sai kiểm tra. Sau khi hỏi vài câu sơ lược không có gì sai sót, nha sai vội vàng rời thôn trước khi trời tối. Chỉ đến khi nghe dân làng bàn tán, Chúc Vụ mới biết hóa ra không chỉ có thích khách, mà thậm chí Thái Tử cũng đang ẩn nấp gần đây.
Chúc Vụ nhớ lại trong thoại bản, Thái tử đã được cứu từ một ổ thổ phỉ. Nhưng nơi đây vốn dĩ bình yên, thậm chí ăn trộm còn là chuyện hiếm gặp.
Ý niệm Thái tử có mặt ở đây khiến nàng vô cùng hoảng hốt. Dường như trong thân thể này có một nỗi sợ hãi không lý giải được đối với Thái tử.
Lúc này, Từ lão bá cười cười, nói: “Thái tử cao quý như vậy, nếu thật sự có mặt ở đây, sao có thể chịu được cảnh nghèo khổ này mà không cầu cứu quan phủ từ sớm?”
Chúc Vụ cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng nàng đã dậy sóng từ lúc nào. Nếu Thái tử thực sự ở đây, vậy thì khó mà còn yên bình nữa.
~~~~~~~
Về đến nhà, nàng ngửi thấy mùi cơm thơm nức từ bên trong, hiển nhiên là do trượng phu yếu ớt của nàng đã chuẩn bị. Sau bữa cơm, khi cả hai ngồi lại, Chúc Vụ phát hiện ra rằng y hôm nay có vẻ yên lặng hơn thường ngày. Trên khuôn mặt lạnh lùng của y, dường như còn hiện lên một tia mệt mỏi không tả được.
Chúc Vụ tiến đến, cầm lấy tay y như một thói quen, cảm nhận nhiệt độ từ cổ tay y để chắc chắn rằng trượng phu của mình vẫn ổn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng nhẹ nhàng nói: “Phu quân, trong thôn gần đây không được an toàn. Thiếp muốn về thăm nhà mẹ đẻ, chàng có muốn cùng đi không?”
Yến Ân vốn đang chìm trong suy nghĩ, nghe vậy liền mở mắt, nhìn nàng một lúc lâu rồi đáp lại bằng giọng điệu bình thản: “Được.”
Chúc Vụ vui mừng khi thấy y không phản đối. Nàng vốn đã có kế hoạch đưa y trở về với người thân, để rồi sau đó có thể nhẹ nhàng buông tay. Nàng hy vọng rằng, khi đó, dù có ly khai, chàng cũng không quá tổn thương.
Trong thâm tâm, nàng vẫn chưa biết rằng, từ giây phút bước chân vào Mai trấn, nơi mà Yến Ân nói là cố hương, nàng sẽ trở thành một quân cờ trong tay y, hoàn toàn không thể thoát ra.