Yến Ân nói với Chúc Vụ, cây châm cắm vào đầu gối y bị phong kín bởi một lớp sáp tím mờ, cần có loại dược tề đặc biệt để hòa tan lớp sáp đó. Nàng cúi sát xuống, nhìn kỹ và thấy rõ lớp sáp tím ấy, tự hỏi liệu có chứa độc tố hay không. Nếu có, chất độc có thể ngấm vào cơ thể y, gây ra nhiều đau đớn.
Dù không còn ký ức của nguyên thân, Chúc Vụ vẫn cẩn thận tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng phát hiện ra một chiếc tráp có khóa. Nàng đưa tráp cho Yến Ân xem: “Phu quân xem thử, có phải chiếc này không?”
Vì biết mình đã phạm nhiều sai lầm, cộng thêm sự hiểu lầm vừa qua, Chúc Vụ càng cảm thấy chột dạ khi đối diện với y. Yến Ân nhìn nàng, vuốt ve chiếc tráp, rồi nói với giọng ôn tồn: “Không tìm được cũng không sao, dù sao cũng chẳng phải lần đầu ta chịu nỗi đau này.”
Lời nói của y nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một nỗi đau sâu sắc, như thể y đã quá quen với việc chịu đựng những vết thương này. Đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng, khiến Chúc Vụ không khỏi mềm lòng. Nàng lặng lẽ quay đi, tiếp tục tìm kiếm, và may mắn thay, lần này nàng tìm được một chiếc trâm hình hoa mai.
Nàng nhẹ nhàng cắm trâm vào ổ khóa, quả nhiên, khóa bật mở. Bên trong là dược liệu mà Yến Ân cần. Chúc Vụ dùng dược tề để bôi lên cây châm, từ từ hòa tan lớp sáp. Sau một hồi lâu, lớp sáp bắt đầu tan chảy, nàng liền lau sạch cây châm.
Đến lúc phải rút cây châm ra, tay nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Y đầu gối không thể nâng lên được, Chức Vụ đành phải cúi người, quỳ xuống chân y. Khi nàng nhìn thấy rõ vết thương, trái tim như bị ai bóp nghẹt, không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng máu me mà nguyên thân đã từng tạo ra khi cắm châm vào chân.
Nàng thử đẩy cây châm, nhưng mỗi lần chạm nhẹ vào, y lại căng cơ đầy đau đớn. Chúc Vụ loay hoay hồi lâu, không dám dùng lực. Bỗng bàn tay y đặt lên mu bàn tay nàng, ấn mạnh xuống.
“Phụt” – một tiếng khẽ vang lên, cây châm nhúc nhích, máu tuôn ra. Nàng sững sờ, da đầu tê dại, lắp bắp: “Phu... phu quân…”
Giọng y trầm thấp, vang lên từ trên đỉnh đầu nàng: “Cứ tiếp tục... ta chịu được.”
Mái tóc đen rũ xuống, chạm vào cổ nàng, lạnh như một con rắn nhỏ, khiến nàng rùng mình. Nhưng nàng không dám phân tâm, cố lấy lại bình tĩnh, tay run run rút cây châm ra. Tiếng cọ xát giữa da thịt và châm chọc làm lông tơ dựng đứng trên cánh tay nàng.
Cuối cùng, cây châm cũng rời khỏi cơ thể y. Mồ hôi ướt đẫm thái dương Chức Vụ, tay chân rã rời, tai nàng ù đi vì quá căng thẳng. Ngay khi thân thể nàng mệt lả, bàn tay y nhẹ nhàng vỗ lên trán nàng, giọng nói vỗ về:
“Nương tử làm rất tốt.”
Y nhìn nàng, đôi mắt đen sâu như biển thẳm, không rời đi nửa bước. Còn một cây châm nữa cần được rút ra. Y từ tốn bảo nàng tiếp tục, như một lời khích lệ dịu dàng mà đầy toan tính, từng bước dẫn dắt nàng tháo bỏ hết những rào cản đã giam giữ y bấy lâu.
Nàng nào hay, lòng thương hại vô tình đã thả ra con quái vật mà nguyên thân trước kia từng tạo nên.
Yến Ân chân vẫn chưa thể đi lại bình thường, nhưng giờ đã bước vào giai đoạn hồi phục chậm rãi. Khi sức khỏe có phần khá hơn, y được Chúc Vụ dìu ra hành lang hít thở không khí.
Bên ngoài hàng rào tre của tiểu viện, một nhóm trẻ con đang chơi đùa dưới gốc cây. Yến Ân không để ý lắm đến chúng, nhưng ánh mắt y đột nhiên dừng lại khi thấy một thiếu niên cao lớn, với dáng vẻ lầm lì, khom lưng và tóc dài che khuất khuôn mặt, lặng lẽ đứng gần bọn trẻ.
Đám trẻ con bắt đầu chế giễu thiếu niên, một đứa trong nhóm nhặt một chiếc cung cũ kỹ lên, hăm dọa ép thiếu niên bò qua dưới chân mình.
Thiếu niên run rẩy làm theo, nhưng nửa chừng, cậu bất ngờ nổi giận, nhảy bật lên, đánh ngã đứa bé kia. Đứa trẻ khóc lóc, đạp mạnh chiếc cung xuống đất và hét lên: “Cha ta nói ngươi là đồ chó tạp chủng! Đúng là chẳng khác gì cẩu!”
Nhưng thiếu niên chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc cung đã bị phá hủy, cơ bắp căng cứng, mắt sáng rực lên. Trong họng cậu phát ra những âm thanh gầm gừ, nghe như tiếng rít của một con chó hoang.
Bọn trẻ thấy vậy sợ hãi, gọi cậu là "quái vật" và nhanh chóng bỏ chạy. Không ai nhận ra, trong đám cỏ gần đó, có một con rắn độc vừa bị thiếu niên kia đập chết, nếu không, chắc chắn một trong những đứa trẻ đã bị rắn cắn.
Thiếu niên nằm bẹp trên đất, nhìn chằm chằm vào chiếc cung vỡ, đầu gục xuống đất. Trong lúc đó, Yến Ân bước đến nhặt chiếc cung lên. Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi nhưng đầy hiếu kỳ, nhận ra Yến Ân – người mà cậu từng gặp khi đi săn mồi vào ban đêm.
Cậu tên Địa Yếm, là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nuôi dưỡng bởi một con sói cái trong rừng sau khi cha mẹ qua đời. Gia đình cậu bị cậu cữu chiếm hết tài sản, họ đối xử với cậu không khác gì một con vật, bắt cậu ngủ chung với chó.
Cây cung cũ này vốn là di vật cha Địa Yếm để lại, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị hư hỏng do con trai út của cữu cữu quăng ngã.
"Đây là cây cung thấp kém, chắc hẳn chỉ là phế vật bị thợ săn bỏ lại không ai dùng đến..."
Nghe thấy hai chữ "phế vật", Địa Yếm không khỏi run rẩy. Thế nhưng, ngay trong khoảnh khắc ấy, Yến Ân lại nói cây cung này có thể được sửa chữa.
Nửa canh giờ sau, Yến Ân sử dụng những mũi tên đơn giản bằng gỗ để sửa lại cây cung hỏng, còn đem trao lại cho Địa Yếm.
Địa Yếm kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, nghe thấy lời nói tiếp theo: "Nếu không có mũi tên, cung chỉ là một món đồ vô dụng. Nhưng khi có mũi tên, cung mới phát huy sức mạnh thực sự, khiến người khác phải kính sợ."
Thấy vẻ bối rối trong mắt thiếu niên, Yến Ân liền nhìn thẳng vào hắn, ôn tồn giảng giải: "Mũi tên có thể dùng để bảo vệ chính mình, cũng có thể dùng để tiêu diệt những thứ gây hại cho ta."
Từ nhỏ, Địa Yếm chỉ biết chịu đựng những trận đòn roi không lời kêu than, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể không bị đánh, tư duy thô sơ của thiếu niên sao có thể hiểu được hết ý tứ phức tạp trong lời nói của Yến Ân.
Khi Chúc Vụ trở về, Địa Yếm đã rời khỏi đó.
Trong sân nhà rào tre, bỗng xuất hiện một cô bé với mái tóc bím, có một chiếc trát sừng dê cài trên đầu. Bé gái ấy gan dạ khác thường, không hề e sợ người lớn như những đứa trẻ khác. Đôi mắt to tròn đen láy như hai viên nho căng mọng, thật dễ khiến người ta yêu mến.
Nàng ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn nam nhân khó di chuyển mà nói chuyện bằng giọng ngây thơ non nớt. Giọng nói nũng nịu của trẻ nhỏ khiến cho dù ríu rít như chim trên cành cũng chẳng ai nỡ giận.
Chúc Vụ nhận ra đây là con gái của quả phụ Lý trong thôn, năm nay mới chỉ 6 tuổi.
Thấy Chúc Vụ, Tiểu Thúy Hoa vui vẻ chạy đến trước mặt nàng: "A Vụ tỷ tỷ, lúc nãy ở cổng thôn có một nam nhân nhờ ta nhắn lại với tỷ rằng hậu thiên buổi tối, gặp nhau ở chỗ cũ."
Nàng cúi đầu nhận lấy mẩu giấy nhỏ từ tay cô bé, băn khoăn không hiểu vì sao nguyên thân lại hẹn gặp một nam nhân vào buổi tối. Nàng chợt nhớ đến quá khứ hồng hạnh xuất tường của nguyên thân, những việc mà bản thân nàng hoàn toàn không hay biết.
Tuy vậy, những gì xảy ra khi nàng mới gặp Yến Ân vẫn rõ ràng như mới hôm qua. Dù bị nguyên thân đối xử tàn nhẫn, trượng phu nàng trước sau vẫn là người không oán hận, lúc nào cũng ôn hòa và nhẫn nhục. Duy chỉ có việc nguyên thân hồng hạnh xuất tường và đề nghị hoà ly khiến y tổn thương lòng tự tôn, đến nỗi phải rời nhà trong thân bệnh yếu ớt.
Nhận thấy hành động nhận mẫu giấy bị Yến Ân đang đọc sách trên hành lang nhìn thấy, Chúc Vụ không khỏi khựng lại đôi chút. Sau đó, nàng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của y, suýt chút nữa mồ hôi đã ướt đẫm.
Để hoá giải lúng túng, nàng liền móc trong túi ra gói mứt hoa quả đã mua trước đó, trao cho Tiểu Thúy Hoa để dỗ nhóc về nhà chơi.
Khi đã không còn ai khác, Chúc Vụ mới nhanh chóng bước lên, đặt mẩu giấy vào tay Yến Ân. Y chậm rãi nhấc mí mắt lên nhìn nàng, vẻ mặt có phần khó hiểu. Chúc Vụ nhẹ nhàng gọi y "phu quân" với giọng thông minh.
Yến Ân nheo mắt, mở mẩu giấy ra, phát hiện trên đó ghi địa chỉ một tiểu quan lâu, trùng khớp với địa điểm mà ám vệ dưới trướng của y đã từng điều tra.
Ba tháng trước, tại Sơn Thần miếu, thuộc hạ của y và người của Cẩn Vương liên tục bị ám sát. Những kẻ dẫn đầu lần đó đều đã chết. Chúc Vụ hiện tại đã mất kí ức nếu tới chỗ hẹn gặp mặt tối nay, dễ khiến kẻ phía sau chú ý.
Sát ý trong lòng Yến Ân, vốn mờ nhạt từ trước, giờ đây đã bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ.
Thiếu nữ trước mặt, với chiếc cổ mịn màng và vòng eo mềm mại, chỉ cần một cái bóp chặt, y có thể khiến nàng chết lập tức. Hay chỉ cần đè nàng xuống bàn, y có thể dễ dàng tìm thấy những điểm yếu nhất trên sống lưng nàng…
Giọng nói của Yến Ân lạnh lẽo vang lên trong không gian tĩnh lặng:
"A Vụ, đây là ý gì?"
Chúc Vụ đối diện với ánh mắt y, tựa hồ cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, lấy ngọn nến đốt mẩu giấy trong tay y, rồi ném nó xuống đất để ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn.
"Phu quân, sau này ta sẽ không đi đến những nơi không đứng đắn như vậy nữa," nàng nói, giọng chột dạ.
Yến Ân lặng lẽ nhìn thiếu nữ, ánh mắt dần dần dịu lại, nhưng sự âm u quỷ dị trong lòng y vẫn tồn tại, sâu sắc hơn bao giờ hết.
~~~~~~~~~
Lời từ editor: từ chương này tui sẽ gọi nư9 là Chúc Vụ thay vì Chức Vụ nhé:))) mấy chương trước nào rảnh sẽ sửa sau.