Kiều phu nhân vô cùng căm hận.
Hận mình không biết nhìn người, hận mình không tin tưởng phu quân, hận bản thân ngu xuẩn vô phương cứu chữa lại tin tưởng kẻ lang sói!
Kiều Trung Quốc nghe vậy cũng vô cùng lo lắng.
Kẻ lòng lang dạ sói như thế không thể lại gần phu nhân, xuất hiện trong Kiều phủ được!
Nhưng giờ mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, hai nhà vốn lui tới thân thiết, tùy tiện tuyệt giao thì đúng là đột ngột, cũng dễ khiến người ta hoài nghi.
Trong những chuyện nội trạch Kiều phu nhân nhạy bén hơn Kiều Trung Quốc rất nhiều.
Loại ca ca tẩu tẩu như vậy không thể lui tới thân thiết như trước nữa, nếu không nhất định sẽ hại cả Kiều gia!
Hơn nữa bà cũng muốn cha mình dạy dỗ ca ca thật nặng, sao ông ta có thể vì chút lợi ích nhỏ mà xuống tay với vợ chồng muội muội ruột thịt của mình!
Kiều phu nhân giờ vô cùng đau lòng nhưng vẫn cố nén khổ sở nói:
“Phu quân, ngày mai ta sẽ nói rõ lão đại từ chối hôn sự với Ninh nhi, nhưng chỉ sợ sẽ làm cho ca ca và tẩu tẩu không vui.”
Kiều Trung Quốc nghe vậy mắt sáng lên, đúng vậy! Đây là một một lý do rất tốt!
Thế là ông lên tiếng ủng hộ: "Phu nhân, lão đại là đứa hướng nội, con bé Ninh nhi kia cũng trầm tính, nặng nề tâm sự, hai đứa vốn không xứng đôi, nếu chúng ta cố ép cũng không tốt cho Ninh nhi.”
“Chỉ cần nói thẳng thôi, nếu có gì không đúng thì hôm nào ta tự mình tới nhà xin lỗi là được.”
Tất nhiên ông tới chỉ để gặp nhạc phụ, không thì đừng mơ!
Kiều phu nhân cũng đã thầm quyết định, gật đầu thật mạnh.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Kiều Kiều Kiều nghe vậy thầm hoan hô trong lòng.
“Tốt quá! Tốt nhất ngày mai cứ đắc tội thật nặng, sau đó vĩnh viễn không qua lại nữa!”
“Cữu mẫu không phải người tốt, cữu cữu cũng chẳng tốt lành gì, Sau này còn lôi kéo nhị ca đi chơi thanh lâu, vướng phải bao nhiêu rắc rối!”
Kiều phu nhân nghe đến đó siết chặt tay áo, giận điên lên.
Đại ca sao lại... sao dám dẫn lão nhị đến chỗ đó!
Kiều Trung Quốc tối sầm mặt, hay thật, cũng phải xử lý lão nhị nữa.
Lão tử sẽ đánh nó tới khi thấy thanh lâu là đi đường khác!
“Được rồi, phu nhân đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đã có vi phu. Tối nay vi phu ngủ lại ở đây.”
Kiều phu nhân mới vừa rồi còn giận đau hết cả đầu, giờ lại xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Bà đưa tay đẩy nhẹ, nói dỗi: “Nói vớ vẩn gì thế, Kiều Kiều còn ở đây, hơn nữa ta... người ta không khỏe.”
Kiều Trung Quốc khẽ búng trán Kiều phu nhân, bất đắc dĩ cười nói:
“Phu nhân ngốc ơi, nàng nghĩ lung tung gì thế? Ta chỉ lo nàng phải dậy đi tiểu đêm mệt nhọc nên muốn chăm sóc nàng một chút thôi mà.”
Kiều phu nhân nghe xong mới biết được là mình hiểu lầm, ngượng chín người, mặt càng đỏ hơn.
Ai kêu ông chừng này tuổi mà không chịu kiềm chế, nếu không bà cũng đâu nghĩ lung tung...
“Không phải ngày mai chàng phải vào triều sao? Sợ chàng cực nhọc thôi.”
Kiều Trung Quốc thoải mái lắc đầu: "Vi phu năm đó chinh chiến ở đất bắc, từng không ngủ ba ngày ba đêm, phu nhân chê vi phu già rồi, không còn dùng được sao?”
“Chàng nói nhảm nhí!” Kiều phu nhân hờn dỗi đấm vào vai phu quân.
Kiều Kiều Kiều phục sát đất rồi!
“Aaa! Đây là đôi cha mẹ thần tiên! Nương tựa lẫn nhau, gắn bó keo sơn, ôi chao ngọt ngào quá!”
Hai vợ chồng nghe tiếng hoan hô thì đờ cả người, mặt đỏ bừng.
Quên mất trên giường còn một cục cưng tinh quái!
Đêm đó Kiều Trung Quốc được ở lại như mong muốn.
Ông đàng hoàng nằm bên ngoài, mỗi lần Kiều phu nhân cần đi tiểu đêm thì vội vàng ngồi dậy đi cùng.
Sáng sớm hôm sau ông lại nhẹ tay nhẹ chân thức dậy đúng giờ, đến gian ngoài rửa mặt chải đầu rồi vào triều.
Kiều phu nhân vừa mãn nguyện vừa ngọt ngào, đêm nay bà nghỉ ngơi thoải mái, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều.
Khoảng giữa giờ Tỵ, Lưu ma ma dẫn Tả phu nhân vào.
Kiều phu nhân vẫn chưa trang điểm, đang ngồi ở trên sập cầm búp bê vải chơi với Kiều Kiều Kiều.
Kiều Kiều Kiều dù không còn thích mấy thứ đồ chơi trẻ con này nhưng vì muốn dỗ Kiều phu nhân vui nên vẫn múa máy hai tay.
Khi Tả phu nhân vào phòng, đập vào mắt là một khung cảnh ấm áp.
Ánh mắt bà ta quét qua mặt Kiều phu nhân, thầm cắn răng nghiến lợi.
Người khác sinh con ai cũng tiều tụy, mặt mũi xấu xí, mà Kiều phu nhân lại tươi tắn, khí sắc không hề thay đổi.
“Muội muội, ta đến thăm muội! Nhìn muội này, người khác sinh con là dạo một vòng Quỷ môn quan còn muội chắc là dạo chơi một vòng vườn đào trên thiên đình, trông càng thêm đẹp.”
Lời này nghe tới chói tai nhưng vì bà ta tỏ ra tươi cười nên không gây phản cảm.
Nếu là lúc trước Kiều phu nhân nghe cũng không để ý, nhưng giờ bà đã biết Tả phu nhân không có ý tốt thì nghe cứ như đang khích bác.
Kiều Kiều Kiều nổi giận.
“Bà mới đi dạo một vòng Quỷ môn quan, cả nhà bà mới.... Khoan, nói vậy chẳng phải mắng cả mẫu thân và ngoại tổ phụ à?”
“Phi phi phi! Trẻ con không biết kiêng kỵ! Trẻ con không biết kiêng kỵ!”
Kiều phu nhân nghe vậy không khỏi buồn cười, ý cười hiện rõ trên mặt.
Tả phu nhân vừa rồi còn cảm thấy Kiều phu nhân hơi khác thường, hình như không được nhiệt tình với bà ta như trước, giờ cười lên mới khiến bà ta hết nghi ngờ. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
“Ôi, đây là cháu gái của ta phải không? Mau cho cữu mẫu xem xinh như tiên nữ thế nào!”
Kiều phu nhân nghe vậy lập tức bế Kiều Kiều Kiều lên, dù Tả phu nhân vờ như muốn bế thì bà cũng không định buông tay.
Kiều Kiều Kiều mở to mắt, nhìn kỹ Tả phu nhân.
Có thể nhận ra khi Tả phu nhân còn trẻ nhất định mỹ nhân kiều diễm, giờ nhìn vẫn còn phảng phất phong thái ngày xưa.
Nhưng không biết có phải Tả thế tử khiến bà ta phiền muộn quá không mà đuôi mắt đã có vết chân chim, giữa hàng mày cũng toát ra vẻ sắc bén, xem ra cuộc sống hàng ngày cũng không được thoải mái.
Tả phu nhân thấy Kiều phu nhân tỏ ra bảo vệ thì cười giễu: “Sao vậy, sợ ta ăn thịt Kiều Kiều của muội hả?”
Kiều phu nhân thờ ơ lắc đầu: "Kiều Kiều biết nhận người.”
Tả phu nhân nghe vậy thì phì cười: "Muội muội, đứa bé mới mấy ngày tuổi sao biết nhận người chứ?”
Bà ta vẫn đưa tay ra, Kiều Kiều Kiều lập tức khóc to.
“Hừ, đồ ác độc, không cho bế! Không cho bế!”
Tả phu nhân thấy Kiều Kiều Kiều khóc ầm lên thì đành rụt tay về.
Thật ra bà ta không thích trẻ con, sinh con xong thì người cũng già đi thấy rõ.
Bà ta tỏ vẻ muốn bế cũng chỉ làm cho có mà thôi.
Tả phu nhân định ngồi xuống cạnh giường, Lưu ma ma tinh mắt lập tức dời một cái ghế đến.
“Phu nhân ngồi ở đây cho thoải mái.”
Tả phu nhân vừa ngồi xuống đã ra vẻ từng trải bắt đầu lên mặt dạy đời.
“Muội muội à, không phải tẩu tẩu nói muội nhưng sau khi nữ nhân có con cũng không thể lơ là phu quân.”
“Nam nhân rất hay có mới nới cũ, cũng nhất định không chịu nổi cô đơn, nếu muội không để mắt trông coi cẩn thận coi chừng lại ra ngoài ăn vụng!”
Kiều Kiều Kiều giờ thì giận đến trợn mắt luôn rồi.
“Rồi rồi! Mình sống không hạnh phúc, nhất định phải dèm pha người khác! Tình cảm cha nương ta tốt đẹp vô cùng! Tối qua còn ngủ chung nữa kìa!”
Đêm qua Kiều phu nhân được Kiều Kiều Kiều nhắc nhở đã rút ra bài học xương máu, không hề bị Tả phu nhân tác động.
Bà cúi đầu, ra vẻ ngượng ngùng nói:
“Tẩu tẩu, phu quân chàng sẽ không vậy đâu, tối qua chàng còn ngủ ở đây mà.”
Tả phu nhân nghe vậy ngẩng phắt lên, thậm chí không giấu nổi vẻ kinh ngạc.