Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Bia Đỡ Đạn Tạo Phản Rồi

Chương 7: Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ


4 ngày

trướctiếp

Cùng trong đêm đó, những thứ lục soát được ở nhà Hoa Đại được đặt lên bàn trong thư phòng của Kiều Trung Quốc.

Kiều Trung Quốc lướt mắt qua mớ vàng bạc quần áo trang sức, ánh mắt không chớp dừng lại trên một hộp gỗ. 

Ông đưa tay mở hộp gỗ, thấy bên trong là một xấp giấy nháp rất dày, chữ viết trên giấy lộn xộn, có cả dấu vết bị bôi xóa.

Kiều Trung Quốc chỉ thoáng nhìn là nhận ra nét chữ của con trai lớn.

Ông thầm kinh hãi đồng thời lại thấy vô cùng may mắn, nhưng sau đó tất cả lại hóa thành tức giận.

“Kêu đại thiếu gia tới đây!”

Kiều Thiên Kinh vội vàng tới thư phòng, vừa đẩy cửa ra thì một hộp gỗ bị ném thẳng xuống chân.

“Con tự xem đi!” Kiều Trung Quốc vô cùng tức giận.

Kiều Thiên Kinh cúi xuống nhặt một tờ giấy dưới chân, mặt lập tức tái mét.

Trên tờ giấy viết những lời than oán trước cảnh đời khó khăn của người dân một tháng trước, lời lẽ sắc bén, tràn đầy nhiệt huyết.

Nếu tờ giấy này thật sự bị kẻ có ý xấu lấy đi, xuyên tạc thành hắn ta oán giận Thánh Thượng, bất mãn với triều đình thì đúng là hết đường chối cãi.

Kiều Trung Quốc thấy Kiều Thiên Kinh đã hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này nên cũng cố nén giận, trầm giọng nói:

“Lão đại, con luôn làm việc cẩn trọng, sao lại không hiểu đạo lý quân tử không đứng trước bức tường sắp đổ?”

“Trên đời này không có bức tường nào kín gió, mặc dù ở trong chính nhà mình vẫn có những lời con phải nuốt xuống bụng!”

Sắc mặt Kiều Thiên Kinh cũng thả lỏng, cung kính vâng dạ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Kiều Trung Quốc nghĩ lại vẫn còn tức giận, nếu không phải có Kiều Kiều nhắc nhở, con trai lớn của ông đã gặp họa chết người rồi!

“Đêm nay tới từ đường quỳ đi, đích thân đốt hết những thứ trong hộp này, nhân tiện nghĩ lại cho kỹ xem sống tới mười tám tuổi đầu có để lộ chuyện gì không thể cho người khác biết không!”

“Lão đại à, Kiều phủ chúng ta nhìn như vô cùng vinh quang, nhưng dù sống yên ổn thì cũng đừng quên nghĩ đến lúc gian nguy…”

Câu nói cuối cùng đầy thấm thía, là Kiều Trung Quốc nói cho mình nghe, cũng là nói cho con trai lớn nghe.

Kiều Thiên Kinh cũng biết mình sai.

Hắn ta nhặt từng trang giấy nháp dưới đất lên, bỏ hết vào hộp gỗ, nghiêm túc thưa: “Cha, con sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn thế này nữa.”

Kiều Thiên Kinh nói xong thì quay lưng đi ra cửa, bước đi kiên định hướng về phía từ đường.

Kiều Trung Quốc nhìn theo bóng dáng con trai lớn, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng, nhưng ông cũng biết con người phải chịu khổ một lần mới học khôn lên được!

Trước khi đi ngủ Kiều Trung Quốc ghé thăm Kiều phu nhân.

Kiều phu nhân nghe người hầu kể lại chuyện Kiều Trung Quốc nổi giận đùng đùng ở thư phòng nên lo lắng hỏi thăm.

“Sao lại nổi giận với lão đại vậy?”

Kiều Kiều Kiều vừa bú xong nên tinh thần tỉnh táo, lập tức dỏng tai lắng nghe.

Kiều Trung Quốc không hề qua loa cho xong chuyện, nghiêm túc kể lại việc hôm nay, đồng thời phân tích toàn bộ lợi hại trong đó cho Kiều phu nhân nghe, Kiều phu nhân nghe xong tái mặt.

“Tạ ơn trời đất!” Kiều phu nhân vẫn còn hoảng sợ vội bái tạ.

“Aaa! Tốt quá! Cha mình thật đáng tin cậy, thật sự điều tra ra rồi!” 

“Nếu vậy thì với tác phong làm quan nghiêm chỉnh thanh liêm của đại ca, đám người xấu đừng hòng dễ dàng hãm hại huynh ấy!” 

Kiều phu nhân nghe tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều thì biết con trai lớn thật sự đã vượt qua kiếp nạn lớn đầu tiên, tâm trạng giờ mới thả lỏng.

“Đúng rồi phu quân, đại tẩu nói mai sẽ đến thăm ta, không chừng sẽ dẫn theo Ninh nhi.”

Kiều phu nhân nói xong thì hơi khó xử: "Đại tẩu đã nhiều lần ám chỉ với ta là nàng xem trọng lão đại nhà ta, phu quân thấy sao?”

Kiều Kiều Kiều vừa nghe đến đây thì lông tơ dựng hết lên.

“Nương ơi! Không được đâu! Đại tẩu con là thiên kim nhà Công Bộ thị lang!” 

“Đại tẩu thật sự rất tốt, gắn bó keo sơn với đại ca, cuối cùng khi Kiều gia chúng ta rơi vào đường cùng, đại ca muốn hòa ly để nàng về nhà, nhưng nàng không chịu rời bỏ đại ca!” 

“Ôi, ta thật lòng muốn đại ca sánh duyên với đại tẩu kia cơ!” 

Ban ngày Kiều Trung Quốc đã nghe Kiều Kiều Kiều nhắc đến người con dâu này, giờ mới biết con dâu có tình có nghĩa như vậy nên hết sức vừa lòng.

Kiều phu nhân lần đầu nghe tin tức này, không khỏi chấn động.

Công Bộ thị lang?

Lẽ nào là con gái của Hàn phu nhân?

Là Hàn gia thanh danh không tốt lắm, Hàn phu nhân lúc nào cũng xa cách mọi người đó ư.

Nhưng nếu Kiều Kiều đánh giá con gái Hàn gia như vậy, thì đó nhất định là một cô nương tốt!

Kiều Trung Quốc đang muốn tìm một lý do thích hợp từ chối nhưng lại sợ Kiều phu nhân buồn lòng, dù gì đó cũng là cháu gái bà. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Nhưng đúng lúc đó Kiều phu nhân lại lên tiếng: “Phu quân, ta ngẫm lại vẫn thấy thôi đi thì hơn, quan hệ cũng gần quá, hơn nữa lão đại là đứa quyết đoán, chuyện này phải để con đồng ý mới được.”

Kiều Kiều Kiều nghe vậy lập tức gật đầu.

“Đúng đúng đúng! Mẫu thân đúng là hiểu lý lẽ, lại còn tôn trọng ý kiến của con cái, đúng là mẫu thân tốt nhất trên đời!” 

Lời nịnh bợ này khiến Kiều phu nhân cảm thấy vô cùng thoải mái.

Kiều Kiều Kiều giờ mới nghĩ đến người cửu mẫu ngày mai sẽ đến nhà chơi kia.

Kiều phu nhân tên là Tả Hòa Tĩnh, là con gái vợ cả của phủ Duyện Quốc Công, phía trên chỉ có một ca ca Tả Hòa Anh cũng đã ngoài bốn mươi.

Ông ngoại Yến Quốc Công giờ đã sáu mươi ba tuổi, năm đó đi theo tiên hoàng chinh chiến tuy mắc vài bệnh vặt nhưng cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.

Có lẽ vì năm đó bận chinh chiến sa trường, không có thời gian dạy dỗ con trai nên cữu cữu Tả Hòa Anh là kẻ ăn chơi trác táng nhiều năm, kém xa ông ngoại.

Cữu mẫu là con gái của Đại Lý Tự thiếu khanh tiền nhiệm, thân phận thua kém rất nhiều so với thế tử quốc công gia.

Nhưng cửu mẫu hồi trẻ vô cùng xinh đẹp, năm đó cữu cữu chỉ liếc mắt một cái đã xiêu lòng, nhất quyết phải cưới cho bằng được.

Nhưng người cữu mẫu này là người không hề đơn giản.

“Ôi, nương thân thiết với cữu mẫu nhiều năm, sau khi cữu mẫu gả vào quốc công phủ nương cũng giúp cữu mẫu rất nhiều.”

“Cữu cữu làm người không nên thân, cữu mẫu vì thế đã tức giận không ít lần, cũng nhờ nương đứng giữa hòa giải an ủi, còn tặng bà ta không ít trang sức quý giá.”

“Nhưng mà nương tốt bụng đâu biết cửu mẫu lại là một kẻ khẩu Phật tâm xà!” 

Kiều phu nhân nghe đến đó thầm giật mình.

“Thật ra cữu mẫu vẫn luôn ghen ghét nương! Lúc trước ghen ghét nương xuất thân cao quý lại còn xinh đẹp, sau lại ghen ghét nương lấy chồng tốt, sau khi thành hôn sống hạnh phúc tốt đẹp.”

“Nên khi nương xem cửu mẫu là người thân thiết, tủi thân khóc lóc kể lể chuyện nha hoàn trèo lên giường cha, cữu mẫu biết rõ cha không làm gì sai mà còn xúi giục nương kiếm chuyện với cha.”

“Bà ta còn lấy cữu cữu làm gương chê bai nam nhân không ra gì, làm nương cứ ôm mãi hoài nghi trong lòng”

“Bà ta nhiều lần tới nhà dèm pha, thấy tâm bệnh của nương ngày càng nặng thì lại vui sướng khi người ta gặp họa.”

“Nhưng đáng hận nhất chính là, sau khi nương ôm tâm bệnh nhắm mắt xuôi tay, ngoại tổ phụ không chịu đả kích bạc đầu sau một đêm, cuối cùng lơ là quản lý phủ quốc công phủ.”

“Cữu mẫu lại dễ dàng bị Tĩnh Vương xúi giục dụ dỗ, nhân cơ hội này cùng cữu cữu ra tay với Kiều gia!” 

“Ngay trong tang lễ của mẫu thân, nhân lúc cha vô cùng bi thương lơ là cảnh giác, cữu mẫu và cữu cữu nhân cơ hội này lẻn vào thư phòng cha, giấu bằng chứng giả cha thông đồng với địch phản quốc!” 

Kiều Trung Quốc và Kiều phu nhân nghe vậy đều thấy như bị sét đánh trúng đầu!

Ai ngờ kẻ đồng lõa hại chết cả Kiều gia lại là người thân nhất!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp