Câu nói của Mạnh Cốc Tuyết dù phát ra từ miệng một tiểu cô nương bảy tám tuổi cũng là không ổn rồi.
Người thời xưa trưởng thành rất sớm, gia tộc lớn càng chú trọng việc dạy dỗ con cháu, Mạnh Cốc Tuyết thình lình thốt ra một câu làm Mạnh phu nhân lập tức đỏ mặt.
Mạnh phu nhân nào ngờ đứa con gái nhỏ của bà ta từ trước luôn trầm lặng, trước mặt người ngoài càng ít nói giờ lại thốt ra những lời… không biết xấu hổ như thế!
Nếu người khác nghe được thế nào cũng cho rằng cô nương Mạnh phủ nói năng tuỳ tiện, không được dạy dỗ đàng hoàng!
Mạnh phu nhân nghĩ vậy vội kéo Mạnh Cốc Tuyết, cười giảng hoà:
“Đại công tử Kiều gia đúng là tuấn tú, vị hôn phu được không biết bao nhiêu người trong kinh thành mơ ước tất nhiên là xuất sắc rồi.”
Bà ta nói thế là muốn cảnh cáo Mạnh Cốc Tuyết, Kiều Thiên Kinh đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, hai người tuổi tác cách nhau quá xa, dù có muốn thì nhà họ cũng không trèo cao được.
Người ta không chừng sẽ cưới công chúa đó!
Nhưng Mạnh Cốc Tuyết nghe xong lại càng hưng phấn.
Chỉ có nam nhân ưu tú xuất sắc như vậy mới xứng đôi với thân phận xuyên không như nàng ta!
Nàng ta giờ mới xuyên qua nên chưa kịp nổi bật mà thôi.
Chờ đến khi những dòng thơ cổ phát ra từ miệng mình thì mọi người nhất định sẽ ca tụng mình là thiên hạ đệ nhất tài nữ!
“Oa, ta mới nhìn đã biết đại ca ca không phải người bình thường, đúng là tài ba xuất chúng!”
Nàng ta đưa tay ôm ngực tỏ vẻ hồn nhiên sùng bái.
Mạnh phu nhân thấy thế suýt không thở nổi!
Hôm nay đúng là xấu hổ muốn chết, nếu truyền tới tai người khác thì bà ta khỏi cần lăn lộn ở kinh thành này nữa!
“Đồ điên, Mạnh Cốc Tuyết này hoàn toàn cư xử theo kiểu người hiện đại, nàng ta không thấy mẹ mình đã xấu hổ giận dữ đến suýt ngất rồi sao?”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Đại ca phải vững lòng nhé! Không được để hào quang nữ chính làm mê muội! Nàng ta sau này sẽ tình chàng ý thiếp với Tĩnh Vương, vốn không xứng với huynh!”
Kiều Thiên Kinh: “......”
Trong mắt tiểu muội mình là loại người không có đầu óc sao?
Hơn nữa Mạnh tiểu thư này ngoại trừ có một đôi mắt linh động thì lễ nghi cử chỉ tư thái tâm tính chẳng có chỗ nào khen được.
Giờ hắn ta không kiềm được mà nghĩ thầm, tiểu muội nói thiên kim nhà Công Bộ thị lang là thê tử của hắn ta, không biết nàng ấy...
Quân tử ngay thẳng, không thể mơ màng nữ sắc!
Kiều Thiên Kinh nghiêm mặt, dừng hết mọi suy nghĩ.
Thời gian này đủ để Kiều Trung Quốc nghĩ ra cách đối phó.
Ông tươi cười nhưng mở miệng lại khách sáo: “Mạnh phu nhân quá khen, nhi tử ta vốn kém cỏi, khiến phu thê ta phí bao công sức, giờ cũng đã có nơi có chốn rồi.”
“Đến lúc đó nếu có tin vui nhất định thông báo để mọi người cùng vui.”
Ngày mai ông sẽ đi gặp cục đá Hàn Minh Triết kia, dò ý thử xem!
Kiều Thiên Kinh:?
Có nơi có chốn? Chuyện khi nào vậy? Sao hắn không biết gì cả?
Là... tiểu thư Hàn gia sao?
Kiều Kiều Kiều cũng ngu người.
“Giờ cha nương đã để mắt đến cô nương Hàn gia sao? Mình nhớ rõ là vào tết Nguyên Tiêu, đại ca tình cờ làm anh hùng cứu mỹ nhân, hai người mới gắn bó keo sơn mà.”
Kiều Trung Quốc cảm thấy câu này đúng là một lời nhắc nhở rất quan trọng.
Xem ra hôm tết Nguyên Tiêu phải bắt lão đại ra ngoài cả ngày, không cứu được người thì không được về nhà!
Kiều Thiên Kinh: Dự định tết Nguyên Tiêu này đi chơi cả ngày lẫn đêm...
Câu này của Kiều Trung Quốc ám chỉ quá rõ ràng, Mạnh phu nhân không muốn ở lại Kiều phủ nữa.
Mất mặt quá!
Người ta đã từ chối rõ ràng như vậy rồi, còn không đi chẳng lẽ chờ bị đuổi ra ngoài sao?
Mạnh phu nhân không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Mạnh lão gia.
Mạnh lão gia cũng hiểu ý nhưng không phải còn Kiều Địa Nghĩa sao?
Ông ta vốn mặt dày, trên quan trường có không ít việc phải mặt dạn mày dày, từ chối khéo thì đã là gì?
Mạnh phu nhân thật sự bị hai cha con không biết xấu hổ này chọc tức chết.
Mới để mắt đến con trai lớn nhà người ta, bị từ chối xong lại ngấp nghé con trai thứ, sao làm chuyện như vậy được!
Kiều Kiều Kiều cũng thấy hai vợ chồng Mạnh gia mắt đi mày lại với nhau.
“Ha ha! Còn muốn để mắt đến nhị ca sao! Nhị ca nhà mình cũng là cỏ thơm đã có chủ rồi, nhị tẩu mình cũng là bậc kỳ nữ, mình nhớ đó là —— ôi buồn ngủ quá!”
Kiều Kiều Kiều ngáp dài, nuốt luôn câu định nói tiếp.
Kiều Địa Nghĩa:?
Sao đang nói đến vợ hắn thì dừng lại!
Tiểu muội! Nói cho nhị ca biết đi, người đó là ai!
Nhưng Kiều Kiều Kiều chịu đựng đến giờ đã cạn sức rồi, nàng còn cảm nhận được một luồng nhiệt không thể kiểm soát chảy ra khỏi người mình.
Xấu hổ quá...... Nàng đi tiểu rồi!
Kiều Trung Quốc cảm giác tay mình nóng lên, buồn cười lắc đầu.
Mạnh phu nhân cũng nhân cơ hội này vội vàng cáo từ.
“Trong phủ đang có chuyện vui, là nhà ta đến không đúng lúc, đến tiệc đầy tháng tiểu thiên kim nhất định sẽ đến chúc mừng.”
Nói xong bà ta nhẹ nhàng kéo tay áo của Mạnh lão gia và Mạnh Cốc Tuyết, quay người rời đi.
Mạnh Cốc Tuyết vẫn còn âu sầu.
Trời ạ, một nam nhân xuất sắc thế mà lại của người khác!
Dựa vào gì chứ! Ngoài mình ra còn ai xứng với hắn!
Chờ đi!
Chờ thơ hội ở kinh thành nửa năm sau, ta nhất định sẽ vượt trội hơn người, khiến Kiều Thiên Kinh phải kinh ngạc thán phục!
Kiều Kiều Kiều được bế về phòng Kiều phu nhân, trên đường Kiều Thiên Kinh không nhịn được hỏi:
“Cha nương đã tìm được mối cho con rồi à?”
Kiều Trung Quốc nhớ tới duyên phận của hai vợ chồng đứa con cả phải chờ đến tết Nguyên Tiêu thì quả quyết lắc đầu.
“Nương của con gần đây mệt muốn chết rồi làm gì có thời giờ? Ta chỉ nói lấy lệ với Mạnh gia thôi. Con cũng để ý đi, mau tìm con dâu về cho lão tử!”
Kiều Thiên Kinh thầm vui mừng, nhưng cũng không hiểu mình vui mừng chuyện gì.
Có lẽ vì đánh giá của tiểu muội nên hắn có chút chờ mong với Hàn cô nương đó?
Kiều Kiều Kiều trở về phòng đã mệt đến mơ màng, nàng biết có người thay tã cho mình, sau đó ngã vào vòng tay của nương.
“A! quả nhiên trên đời chỉ có nương là tốt nhất, thích mùi của nương nhất! Thật là thơm!”
Kiều phu nhân vô cùng tự hào.
Kiều lão gia:?
Ông khẽ ngửi ngửi mình, cũng không có mùi mà....
Kiều Kiều Kiều định ngủ chợt giật mình thật mạnh, nhớ tới chuyện nha hoàn leo lên giường cha tối qua.
“Phải nhìn nương một chút đã, tâm trạng nương sao rồi! Nương ơi, người cần giữ tâm trạng vui vẻ, sống đến một trăm tuổi!”
“Chờ con lớn sẽ cho người dùng Dưỡng Nhan đan, 80 tuổi vẫn đẹp như hồi 18!”
Kiều phu nhân đang rũ mắt cho bú, nghe vậy thầm cảm động lại vừa mãn nguyện. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Bà chỉ nghĩ Dưỡng Nhan đan làm đẹp gì đó là nói chơi, nhưng mà Kiều Kiều Kiều có lòng như vậy cũng khiến bà vui mừng.
Kiều Kiều Kiều nhanh chóng ngủ say, Lưu ma ma giờ mới khẽ giọng thưa lại với Kiều phu nhân.
“Phu nhân, đã bố thí và dâng hương theo lời người dặn, nô tỳ còn quyên cho Cứu Tế đường khá nhiều tiền, chắc cũng đủ dùng một thời gian.”
“Có khấn nguyện với bồ tát đây là lòng thành của Kiều Kiều không?”
“Phu nhân yên tâm đi, nô tỳ nói rõ từng câu từng chữ, không dám qua loa!”
Kiều phu nhân nghe vậy yên tâm gật đầu, rồi sau đó dịu dàng vuốt tóc Kiều Kiều Kiều, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Kiều Kiều, nương thay con tích công đức.
Tích thật nhiều để phù hộ Kiều Kiều nhà ta sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an.
“Đúng rồi phu nhân, vừa rồi đại tẩu tử gửi thư đến, bảo là ngày mai sẽ ghé thăm người.”
Đại tẩu tử này là vợ ca ca nhà ngoại của Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân nghe vậy tỏ ra vui mừng, nói: “Tốt quá, cũng lâu rồi ta không gặp đại tẩu.”