Năm nay Kiều Thiên Kinh mười tám tuổi, đi theo con đường khác cha mình, hắn là Thám Hoa lang nổi danh khắp kinh thành, hiện giờ nhậm chức Hộ Bộ thị lang.
Kiều Thiên Kinh ngồi vào vị trí này cũng ít nhiều nhờ vào phụ thân, nhưng cũng vì hắn biết phấn đấu, tận tâm làm quan, chưa hề mắc sai lầm.
Khi hắn nghiêm mặt toát lên vẻ sắc bén không giận mà vẫn uy nghiêm.
Kiều Địa Nghĩa năm nay mười lăm tuổi, theo đuổi con đường quan võ, giờ đang rèn luyện trong quân doanh, cũng giữ một chức quan nhỏ.
Chuyện này cũng là ý của Kiều lão gia, Kiều Địa Nghĩa trẻ tuổi hăng hái, khó tránh nóng nảy bồng bột nên không thể để hắn giữ chức vụ cao mà phải rèn luyện kỹ hơn!
Kiều Địa Nghĩa giờ còn đang kinh hoàng khôn xiết nhưng hắn bình thường rất nghe lời đại ca, thấy đại ca nghiêm mặt lập tức dừng lời.
Kiều Kiều Kiều thấy hai người đứng im, không khỏi nghi hoặc.
“Sao đại ca và nhị ca lại nhìn nhau thế nhỉ?”
Từ góc nhìn của nàng chỉ có thể nhìn đến khuôn cằm rắn rỏi của hai người.
Kiều Thiên Kinh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, cúi đầu thân mật ghé sát mặt Kiều Kiều Kiều.
“Tiểu muội đáng yêu quá, giống hệt nương.”
Kiều Địa Nghĩa cũng phản ứng kịp, hắn hơi cúi người xuống, yên lặng nhìn Kiều Kiều Kiều, chạm phải đôi mắt đen lúng liếng đúng là hết sức đáng yêu.
Kiều Kiều Kiều nhìn hai người anh xuất sắc của mình, chợt thấy bi thương.
“Hai thiếu niên thông minh sáng láng vậy mà, đại ca bị kẻ xấu trên quan trường hãm hại, mất hết thanh danh cả đời, cuối cùng bị ngũ mã phanh thây!”
“Nhị ca vì nước chinh chiến sa trường, bị kẻ gian ám hại, da ngựa bọc thây!”
“Còn đứa bé như mình lại vô cớ chết non khi mới ba tuổi!”
“Aaa! Vì sao ông trời lại đối xử với cả nhà mình như vậy chứ, rõ ràng một nhà trung quân ái quốc lại bị chém cả nhà, đoạn tử tuyệt tôn, thật không công bằng!”
Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa:!!!
Cái gì!
Tiểu muội sẽ chết yểu khi mới ba tuổi!
Không, họ không chấp nhận được chuyện này!
Cha nương và hai huynh đệ họ trông mong mười mấy năm trời mới có được tiểu muội này!
Điều đầu tiên Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa lo lắng không phải là vận mệnh của mình mà là sự an nguy của Kiều Kiều Kiều.
Kiều Kiều Kiều vẫn chưa tiết lộ số mệnh của mình, mãi đến giờ Kiều lão gia và Kiều phu nhân mới biết Kiều Kiều Kiều có số chết yểu, hai người cảm thấy như trời đất quay cuồng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Không được, mình phải tích góp nhiều điểm công đức! Công đức càng nhiều mình mới có vốn liếng giữ mạng, mới có thể bảo vệ Kiều gia!”
Công đức?
Kiều phu nhân nghe đến đó lập tức quyết định: bắt đầu từ ngày mai lấy danh nghĩa Kiều Kiều Kiều làm việc thiện tích phúc, cung phụng Bồ Tát, tốn bao nhiêu tiền cũng không tiếc!
Kiều Kiều Kiều nhận mặt hết người nhà thì đã mệt rã rời, nàng còn thấy đói, bụng nàng trống rỗng.
“Aaa —— đói quá”
Nàng phát ra tiếng khóc nhỏ như tiếng mèo kêu.
Kiều phu nhân nghe thấy thì vội đưa tay ra: "Kiều Kiều khóc chắc là đói bụng rồi, để ta cho bú, mọi người ra ngoài đi.”
Tuy rằng phu nhân những gia đình giàu có đều không tự mình nuôi con nhưng Kiều Kiều là đứa con mà họ mong chờ mười mấy năm nên bà đã quyết định tự tay chăm sóc con mình.
Kiều Kiều Kiều vừa thấy cha định đi thì sợ tới nỗi bật khóc to.
“Cha ơi! Đêm nay người không được uống say đâu!”
Kiều Trung Quốc không muốn Kiều Kiều Kiều biết ông có thể nghe được tiếng lòng của mình, không thì sau này Kiều Kiều sẽ gò bó không dám suy nghĩ gì nữa.
Vì thế ông dịu giọng nói như Kiều Kiều Kiều dự đoán: “Phu nhân mới sinh xong còn yếu, đêm nay vi phu ở lại chăm sóc nàng nhé.”
Kiều phu nhân cũng có tính toán riêng, bà hiểu ý lắc đầu: "Phu quân là nam nhân, ở đây bất tiện lắm, mấy ngày nay đành để chàng chịu thiệt ở thư phòng mấy đêm nhé?” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
“Aaa! Bánh xe vận mệnh bắt đầu quay rồi! Ôi không được rồi, mình đói quá! Aaa! Cha không được đi!”
Kiều Kiều Kiều gấp gáp đến nỗi khi sữa chảy vào miệng thì đầu óc nàng đặc quánh lại, bú mấy ngụm là ngủ thiếp đi ngay.
Kiều phu nhân thấy Kiều Kiều Kiều đã ngủ say mới gọi người vú nuôi là Lưu ma ma đến lạnh nhạt dặn dò:
“Ma ma, đêm nay không cần bà hầu hạ, bà canh chừng trước cửa thư phòng thử xem có nha hoàn nào sinh lòng bất chính không.”
Lưu ma ma nghe xong lập tức biến sắc: "Ý phu nhân là!”
Sắc mặt Kiều phu nhân vẫn bình thản: "Cả phủ lớn như vậy thì hạng người nào chẳng có.”
“Ma ma đừng kinh động mọi người khiến lão gia khó xử, ta hiểu tình cảm ông ấy dành cho ta.”
Lưu ma ma nghiêm túc thưa vâng rồi vội vàng ra ngoài.
Kiều Trung Quốc về đến thư phòng, mặt mày hớn hở sai người hầu mang hai vò rượu lớn tới, bảo là hôm nay rất vui phải uống say một trận.
Ánh trăng mờ ảo, hai anh em Thiên Kinh Địa Nghĩa đứng đối diện nhau ngoài sân, sắc mặt nặng nề.
Kiều Địa Nghĩa lên tiếng trước: “Ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào, không ngờ chúng ta nghe được tiếng lòng của muội muội! Hơn nữa hình như tiểu muội biết trước tương lai!”
Kiều Thiên Kinh bình tĩnh hơn nhiều, hắn chậm rãi rảo bước, chợt quay đầu hỏi: “Nhị đệ, con bé là muội muội chúng ta phải không?”
Kiều Địa Nghĩa nghe hỏi thì sững sờ, nhưng không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: “Tất nhiên rồi, nương sinh con bé ra mà, là anh em cùng mẹ đó!”
Kiều Thiên Kinh gật gù, bình thản nói:
“Chẳng phải vậy là được rồi sao? Chắc là trời cao cũng không đành lòng để cả Kiều gia chúng ta một lòng vì nước phải chịu thảm cảnh, cả nhà chết chém nên phái tiểu muội tới cứu nhà ta.”
“Nhị đệ, hôm nay ta xem sắc mặt của cha nương, dường như họ không nghe được tiếng lòng của tiểu muội nên việc này chỉ hai huynh đệ ta biết thôi, đệ nhất định không được tiết lộ ra ngoài.”
“Nếu không nhất định sẽ khiến tiểu muội gặp tai họa, mà cả Kiều gia cũng rơi vào nguy hiểm!”
Kiều Địa Nghĩa hiểu ý đại ca, hắn thận trọng gật đầu.
“Đại ca yên tâm đi, đệ biết rõ mà, từ nay về sau đệ tất nhiên dùng cả tính mạng yêu thương tiểu muội nhà mình.”
————
Đêm đó Kiều Kiều Kiều tỉnh lại nhiều lần, hình như mơ màng nghe thấy giọng của Lưu ma ma.
“Phu nhân, đúng như người đoán! Trời ạ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy ả khốn nạn kia......”
“....Trong phòng bỗng có tiếng kêu lớn, bị lão gia đích thân tóm được, giờ ở tiền viện đang ầm ĩ lắm......”
Kiều Kiều Kiều không hiểu hết được, nàng lẩm bẩm rồi lại thiếp đi.
Hôm sau nàng mở mắt ra thấy trời đã sáng.
Kiều Kiều Kiều nhận ra có người đang dịu dàng đu đưa mình, nàng nhanh chóng nhìn thấy hàm râu quai nón trên cằm của cha mình.
“Aaa! Ban ngày nhìn cha mình còn đẹp trai hơn!”
Kiều Trung Quốc chậm rãi cúi đầu, thấy Kiều Kiều Kiều mở to mắt nhìn mình thì sắc mặt trở nên dịu dàng.
Đúng lúc cách đó không xa vang lên tiếng cầu xin thê lương:
“Lão gia, xin ngài niệm tình nô tỳ và Hoa Đại hầu hạ trong phủ hơn ba mươi năm mà tha cho Liễu Nhi đi!”
“Nó bị mờ mắt, lẽ ra không được nảy sinh ý đồ xấu xa như vậy, sau này nô tỳ mang nó về nhà nhất định sẽ thẳng tay dạy dỗ, không để nó ra ngoài làm chuyện xấu hổ nữa.”
“Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng!”