Kiều phu nhân ngẩn ra.
Nguyên nhân bà chết? Còn có nha hoàn muốn leo lên giường phu quân bà?
Kiều Kiều Kiều vẫn đang cố nhớ lại.
“Đúng rồi, mình nhớ rõ đoạn này, nương mới sinh xong sản dịch chưa hết nên không ngủ cùng cha, đuổi cha ra thư phòng.”
“Không ngờ cha vui mừng vì có con gái nên uống quá chén, có nha hoàn thừa cơ trèo lên trên giường cha!”
“Tuy đêm đó không xảy ra chuyện gì, sau đó cha cũng xử chết nha hoàn kia nhưng nương vẫn còn khúc mắc trong lòng!”
“Chính vì vậy nương luôn phiền não đến sinh bệnh, làm sao bây giờ, mình lại không nói được, làm sao ngăn cản chuyện này xảy ra đây?”
Kiều Kiều Kiều sốt ruột đến muốn bứt tóc.
Kiều phu nhân nghe rõ từng câu từng chữ, dù gì bà cũng là con gái vợ cả của phủ Duyện Quốc Công nên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù không biết vì sao Kiều Kiều có ký ức kiếp trước, lại biết rõ những chuyện chưa xảy ra ở kiếp này nhưng thà rằng bà tin chứ đừng nghĩ là không.
Đây là giọt máu của mình, Kiều phu nhân tin Kiều Kiều Kiều lúc nào cũng hướng về mình.
“Phu nhân! Nương!”
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi to đầy nôn nóng, ba bóng người vén rèm vội vàng bước vào phòng.
Người hầu đã sửa sang gọn gàng cho Kiều phu nhân, lúc này trong phòng đã gọn gàng ngăn nắp, cũng không còn mùi khó chịu.
“Phu nhân! Khổ cho nàng rồi, tại vi phu không tốt, không thể ở cạnh nàng!”
Giọng nói sang sảng nhanh chóng đến cạnh giường.
Kiều Kiều Kiều nheo mắt, rốt cuộc cũng thấy được một khuôn mặt trung niên.
“Á á á! Cha mình đẹp trai quá! Đây là người đàn ông trung niên chững chạc quyến rũ đấy ư!”
Nghe Kiều Kiều Kiều khen Kiều lão gia, Kiều phu nhân không nhịn được mỉm cười.
Bà ngước lên quan sát phu quân mình, phát hiện ông không tỏ vẻ gì khác thường mới tin chắc đúng là con mình sinh có khác, chỉ có bà nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều.
“Phu nhân, đây là Kiều Kiều nhà ta ư?”
Kiều lão gia dịu giọng hỏi, âu yếm nhìn Kiều Kiều Kiều.
Vợ chồng họ giờ một người ba mươi sáu một người ba mươi bốn tuổi, con trai lớn mười tám, con trai thứ cũng đã mười lăm tuổi, đây là đứa con út họ mong đợi lâu lắm rồi.
Lúc mới biết có thai, vợ chồng họ đã giao hẹn trước.
Con gái tên là Kiều Kiều, con trai gọi là Cẩu Đản!- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
May mà trời chiều lòng người, rốt cuộc cũng ban cho Kiều phủ họ một cục cưng quý báu!
“Nào, phụ thân ôm nào!”
Kiều lão gia cẩn thận đón lấy Kiều Kiều Kiều từ tay Kiều phu nhân.
“Á á á! Đúng là cha hiền! Huhu, đúng là trời cao thương mình!”
Tay Kiều lão gia chợt run lên, nếu không phải ông vốn là người từng chinh chiến sa trường không chừng lúc này đã ném đứa bé trong tay đi rồi!
“Ôi chao, cha mình sao lại run tay vậy kìa, làm mình giật cả mình!”
Kiều lão gia nghe xong câu này càng xác định giọng nói ông vừa nghe được chính là tiếng lòng của đứa bé trên tay ông!
Chuyện này...... sao được!
Nhắc đến người cha này, Kiều Kiều Kiều vô cùng thương tiếc.
“Ôi, cha mình cũng là một nhân vật truyền kỳ, lúc còn trẻ ông đã lên sa trường thu hồi đất Bắc vì giang sơn xã tắc.”
“Sau khi Bắc Quốc đầu hàng, cha lập tức chủ động trao trả binh quyền, còn uyển chuyển từ chối tước Trấn Quốc công mà Hoàng thượng định ban cho, bắt đầu từ chức ngự sử đại phu tam phẩm.”
“Ai cũng cười nhạo ông ngu ngốc, cười ông tự chuốc khổ vào người, nhưng mấy ai biết khát vọng trong lòng cha.”
“Ông dùng võ bảo vệ quốc gia, dùng văn để đôn đốc các quan chỉ vì muốn bảo vệ sự trong sạch của triều đình.”
Kiều lão gia nghe đến đây thì vô cùng chấn động.
Người khác chỉ biết chê cười châm chọc ông, người nói ông tham quyền cố vị, kẻ cười ông uổng công vô ích, chỉ có Kiều Kiều trong tay ông mới hiểu được chí hướng của ông!
Ông nhìn quanh khắp phòng, thấy phu nhân vẫn bình thường, hai đứa con trai đứng ngơ ra đó, đúng là không ai nghe được suy nghĩ của Kiều Kiều!
Lúc này Kiều lão gia không những không thấy Kiều Kiều Kiều kỳ quái, ngược lại còn vui mừng khôn xiết!
Lẽ nào trời xanh ban cho Kiều Trung Quốc ông một chiếc áo bông nhỏ ấm áp thấu hiểu lòng người? (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Lúc này, tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều lại vang lên.
“Hu hu hu, đáng tiếc một bậc anh hùng như cha mình cuối cùng lại trở thành vật hy sinh trong tranh đấu chính trị, bị chém đầu trước ngọ môn, cả nhà chết hết!”
Nàng vừa nghĩ xong thì Kiều lão gia và Kiều phu nhân đều kinh hoàng, Kiều phu nhân suýt nữa ngất đi.
Họ cố kiềm chế không để lộ ra mặt vì sợ người khác nhận ra điều gì khác thường sẽ bất lợi cho Kiều Kiều Kiều.
Sao lại thế này!
Kiều gia họ cả nhà đều là trung thần, cả đời trung với vua, sao cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy?
“Kiếp này nhất định không để chuyện này xảy ra! Có một gia đình như vậy, mình có liều cả tính mạng cũng sẽ bảo vệ họ, thay đổi vận mệnh!”
Kiều Kiều Kiều thầm thề nguyện trong lòng.
Kiều lão gia và Kiều phu nhân nghe vậy tuy vẫn còn lo lắng nhưng lại thấy ấm lòng, cảm động không thôi.
Kiều lão gia âu yếm vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của Kiều Kiều Kiều, thầm nhủ:
“Kiều Kiều ngốc, sao lại để con gánh vác trọng trách này chứ, dù thế nào cha cũng sẽ bảo vệ các con!”
Kiều Kiều Kiều lại nghĩ đến chuyện ban nãy.
“Ôi trời, chém đầu là chuyện sau này, vẫn còn kịp, chuyện nha hoàn trèo lên giường đêm nay mới là cấp bách nè!”
“Tình cảm của cha nương tốt đẹp thế, sao lại có thể để người ngoài bày mưu chia rẽ!”
Kiều Trung Quốc:?
Nha hoàn trèo lên giường?
Kiều Kiều Kiều tiếp tục than phiền: "Nha hoàn kia trước sau gì cũng trở thành tai họa, dù đêm nay nương giữ cha lại, cũng chỉ tránh được nhất thời, không đề phòng được cả đời.”
“Biện pháp giải quyết tốt nhất là đêm nay bắt quả tang nha hoàn kia!”
“Nếu mình nói được thì tốt quá, bảo cha giả say thì nha hoàn kia nhất định mắc mưu!”
“Aaa, mình hận sao lại còn nhỏ thế này! Chẳng làm được gì!”
Kiều Kiều Kiều đang rầu muốn chết thì một thanh niên tuấn tú ghé lại gần.
“Cha, để con bế muội muội”
Kiều Kiều Kiều sáng mắt lên: “Mẹ ơi, gen nhà này tốt quá!”
Kiều Trung Quốc lưu luyến đưa Kiều Kiều Kiều ra, ánh mắt ông lóe lên, rõ ràng đã tiếp nhận đề nghị của Kiều Kiều Kiều.
Ông cũng thấy cần chấn chỉnh đám người hầu trong phủ.
Kiều Trung Quốc ông đã thề cả đời này chỉ có một phu nhân, quyết không nạp thiếp, không nuôi ngoại thất hay thu thông phòng gì hết.
Kiều đại công tử Kiều Thiên Kinh cẩn thận bế Kiều Kiều Kiều, nhị công tử Kiều Địa Nghĩa lập tức ghé lại, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bé nhỏ của Kiều Kiều Kiều.
“Aaa! Hai ca ca mình đều đẹp trai! Đại ca là quân tử khiêm tốn ôn hòa như ngọc, Nhị ca kiêu ngạo phóng khoáng, khí phách bừng bừng, đúng là một tổ hợp hoàn hảo!”
Kiều Kiều Kiều vừa nghĩ xong, Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa thảng thốt ngẩng phắt đầu lên nhìn nhau.
Là.... Là tiểu muội đang nói sao?
“Aaa, đẹp trai quá! Đúng là trời cao ưu ái Kiều Kiều Kiều! Mình hài lòng quá”
Kiều Địa Nghĩa còn nhỏ tuổi nên không khỏi biến sắc, không nhịn được mở miệng định hỏi.
Kiều Thiên Kinh nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén ngăn Kiều Địa Nghĩa lại.