Kiều Kiều Kiều ngượng ngùng vặn vẹo thân hình, trên mặt đỏ rực.
Không còn cách nào khác, nàng lại không nói được, chỉ có thể dùng loại phương pháp tồi tệ này.
Chờ thêm một chút nữa, chờ nàng có thể nói chuyện, đến lúc đó làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Hiện tại trong lòng Kiều Thiên Kinh cũng có chút sốt ruột, người của Bắc Quốc đã lẻn vào trong kinh thành!
Xem ra có một số việc không thể gạt phụ thân nữa, nếu không sẽ tạo thành sai lầm lớn, đến lúc đó đã quá muộn!
Nghĩ vậy, Kiều Thiên Kinh thật sự có hơi nóng lòng muốn trở về nhà.
Nhưng hắn ta không biết Kiều Trung Quốc cũng có thể nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều, hơn nữa từ lúc Kiều Kiều Kiều được một tháng tuổi, ông đã sắp xếp tai mắt ở bên cạnh Nhị hoàng tử.
Lúc này, Kiều Trung Quốc ở Kiều phủ xa xôi đã nhận được tin tức!
Nhìn thấy phu quân nhà mình ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, Kiều phu nhân không khỏi lộ vẻ khó hiểu: “Phu quân, chàng định ra ngoài sao?”
Kiều Trung Quốc lo lắng Kiều phu nhân không yên tâm, tỏ vẻ thoải mái nói: “Lão đại và lão nhị dẫn theo Kiều Kiều ra ngoài một thời gian rồi, ta đi đón bọn nhỏ.”
Kiều phu nhân tức giận cười nói: “Chàng cũng thật là nhọc lòng, vậy mau đi nhanh về nhanh!”
Thành thật mà nói, bà cũng có hơi lo lắng.
Kiều Trung Quốc mỉm cười đáp, dẫn theo vài thủ hạ đắc lực đi thẳng tới phố Phổ Thiên.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lúc này, Kiều Địa Nghĩa vội vàng đưa Kiều Kiều Kiều về nhà, sợ nàng bị ướt quần sẽ lạnh cóng, đồng thời cũng phải nhanh chóng đưa Thái tử và Tứ hoàng tử rời khỏi nơi thị phi càng sớm càng tốt.
Hắn ta có võ công nên không sợ người của Bắc Quốc, nhưng Thái tử là trụ cột ổn định của một quốc gia, tuyệt đối không thể có chuyện!
Vào thời khắc mấu chốt, suy nghĩ của Kiều Địa Nghĩa vẫn rất rõ ràng.
Hắn ta giả vờ bất cẩn để lộ xiêm y bị Kiều Kiều Kiều thấm ướt, sau đó cười ha hả nói: “Xem ra tiểu muội muốn về nhà rồi.”
Thái tử thấy vậy, mỉm cười hiểu ý, cũng khẽ gật đầu.
“Đã đến lúc phải về rồi.”
Nếu không mẫu hậu sẽ lo lắng cho hắn ta và Tiểu Tứ.
Bên này câu đối đã được lộ diện, đám đông cũng dần giải tán, tiếp tục dạo phố và ngắm hoa đăng.
Thấy vậy, Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa cũng cảm thấy an tâm, bọn họ đang quay đầu định rời đi thì từ đâu đó trên đường truyền đến một tiếng hét lớn:
“Thái tử! Đó là Thái tử!”
Lời vừa nói ra, trên đường lớn nhất thời trở nên yên tĩnh, nhưng ngay sau đó, một vài âm thanh của mũi tên xé gió đồng thời vang lên!
“Bảo vệ thái tử!”
Hộ vệ của hoàng cung lập tức rút nhuyễn kiếm bên hông ra, bảo vệ Thái tử và đám người Kiều Kiều Kiều ở giữa.
Kiều Kiều Kiều sửng sốt.
[Sao lại không ra bài theo cốt truyện!]
Vẻ mặt Kiều Địa Nghĩa cực kỳ lạnh lùng, ôm chặt Kiều Kiều Kiều vào lòng, toàn thân căng thẳng, vận sức chuẩn bị rời đi.
Xung quanh vang lên tiếng leng keng, theo đó là tiếng kêu sợ hãi, tiếng hốt hoảng chạy trốn, phố Phổ Thiên vốn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên hỗn loạn!
Kiều Kiều Kiều được Kiều Địa Nghĩa bảo vệ trong khuỷu tay, vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Ánh mắt nàng nặng nề, trong lòng bắt đầu phân tích:
[Tiếng hô lớn vừa rồi thật kỳ quái, quả thực giống như đang cố ý gọi ra danh tính của Thái tử vậy!]
[Chẳng lẽ người lên tiếng này đã sớm biết có người của Bắc Quốc đang ẩn nấp trong bóng tối, cho nên mới cố ý lên tiếng, hy vọng mượn tay người của Bắc Quốc diệt trừ Thái tử?]
[Ở gần đây, người nào có suy nghĩ như vậy, đáp án này quả thực không khó đoán!]
Kiều Kiều Kiều không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Châu Thúy các.
[Nam chính mất bình tĩnh nhanh như vậy sao?]
Trên tầng cao nhất của Châu Thúy các có một gian phòng lịch sự tao nhã. Lúc này, Nhị hoàng tử Thẩm Nguyên Bạch đang ngồi ở bên cạnh bàn, thần sắc vô cùng nham hiểm.
“Chu bá, ai bảo ngươi tự đưa ra quyết định!”
Trong mắt hắn ta tràn đầy tức giận không thể kiểm soát được.
Quỳ trước mặt hắn ta là một lão nô lưng còng, đầu đầy tóc bạc, thoạt nhìn trông rất lớn tuổi.
Trên mặt ông ta tràn đầy sợ hãi, nhưng cũng có một tia vui mừng khó có thể che giấu.
“Công tử, lần này có rất nhiều người của Bắc Quốc tới đây, Thái tử và Tứ hoàng tử đang ở ngay phía dưới, xung quanh chỉ có mười mấy ám vệ, có lẽ chúng ta thật sự có thể giải quyết được bọn họ!”
“Chỉ cần Thái tử và Tứ hoàng tử chết đi, ngài chính là người hợp lý nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế! Đến lúc đó, ngài có thể nắm quyền sinh sát trong tay, sẽ có thể báo thù cho công chúa!”
Thẩm Nguyên Bạch nghe vậy, tức giận đứng dậy: “Chu bá, ta biết ngươi một lòng muốn báo thù cho mẫu thân ta, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến đây là dưới chân Hoàng thành, viện quân sẽ nhanh chóng tới không?”
“Một khi những người của Bắc Quốc này bị bắt, nếu bọn họ khai ra mục đích chuyến đi này, liệu phụ hoàng còn tha thứ cho ta không?”
“Cho dù người của Bắc Quốc có thể bình an vô sự trốn thoát, nhưng hôm nay Thái tử gặp nạn ở đây, tất cả trà lâu tửu quán xung quanh đều sẽ bị điều tra kỹ càng, ngươi cho rằng Châu Thúy các có thể may mắn thoát khỏi không?”
Chu bá nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Nghĩ đến công tử đã lên kế hoạch từ lúc hiểu chuyện, cho tới hôm nay mới có một Châu Thúy các chu toàn mọi mặt này, ông ta mới ý thức được mình đã làm một chuyện ngu ngốc cỡ nào!
“Công tử, ta không nghĩ nhiều như vậy, ta còn tưởng rằng ngài...”
Sắc mặt Thẩm Nguyên Bạch lạnh lùng: “Ngươi cho rằng Thái tử nhân hậu đối với ta, ta sẽ quên mất thù giết mẫu thân, cho nên muốn dùng chiêu này ép buộc ta, có phải không!”
Cả người Chu bá run rẩy, sợ hãi đến mức liên tục dập đầu trên mặt đất: “Công tử, nô tài không dám! Nô tài một lòng vì ngài, nô tài không muốn ngài bỏ qua cơ hội tốt lần này!”
Nhìn trên trán Chu bá đã chảy máu, vẻ mặt của Thẩm Nguyên Bạch cũng hơi sững sờ, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, giữa lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Chu bá, đủ rồi, ta biết ngươi có lòng tốt. Nhưng hành động này quả thực sai quá sai, bây giờ chỉ có thể giống như tráng sĩ chặt cổ tay, vứt bỏ Châu Thúy các thôi.”
Chu bá nghe vậy, trong lòng thật sự rất hối hận.
Ông ta còn ôm một tia tâm lý may mắn: “Công tử, ngài xem thử đi. Có lẽ những tử sĩ Bắc Quốc này có thủ đoạn đặc biệt.”
Thẩm Nguyên Bạch lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chu bá, tuyệt đối đừng bao giờ đặt hy vọng thành công của mình vào người khác.”
Thẩm Nguyên Bạch vừa dứt lời, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, Chu bá thò đầu nhìn, sắc mặt nhất thời đại biến.
“Kiều Trung Quốc! Là Kiều Trung Quốc tới!”
Thẩm Nguyên Bạch nghe vậy, đành phải cam chịu mà nhắm mắt lại.
Kiều Trung Quốc từng là tướng quân dũng mãnh thiện chiến nhất Triều Đại Ung, hiện tại bảo đao của ông vẫn chưa già, những tử sĩ Bắc Quốc này căn bản không thể sống sót được sau mấy đòn dưới tay ông.
Hắn ta lập tức đứng dậy, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Truyền lệnh xuống, lập tức rút lui, mang hết toàn bộ mật kiện đi, một mảnh giấy cũng không thể để lại!”
Chu bá nghe đến đó, cả người bỗng dưng xụi lơ trên mặt đất, hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Trước khi rời đi, Thẩm Nguyên Bạch rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn Kiều Trung Quốc đang cưỡi ngựa tới.( truyện trên app T Y T )
Kiều ngự sử tới thật nhanh…
Không biết tại sao, nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước, dường như mọi thứ đều trở nên không thuận lợi.
Hôm nay hắn ta rõ ràng lại có dự cảm sẽ gặp được người định mệnh, nhưng đến cuối cùng, người nọ vẫn không xuất hiện.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không muốn giúp hắn ta sao?
Vẻ mặt Thẩm Nguyên Bạch sững sờ để lộ một tia mơ hồ, cuối cùng chỉ có thể mang theo cảm giác không cam lòng mà phất tay áo rời đi.
Kiều Kiều Kiều cảm giác được khí lạnh theo chiếc quần ướt vì nước tiểu truyền tới chân, cả người nàng có chút tê rần.
Làn sóng tấn công của các tử sĩ Bắc Quốc cực kỳ mãnh liệt, chiêu thức nào cũng gần như tự sát.
Thái tử nhíu mày, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Vào giờ phút này, ngay cả ngốc bạch ngọt luôn ríu rít cũng trầm mặt đứng bên cạnh Thái tử, cực kì bình tĩnh, không kêu la tiếng nào.
Kiều Kiều Kiều cuối cùng cũng nhìn ra, những hoàng tử này không hề đơn giản chút nào!
Nhìn thấy đã có ba bốn hộ vệ ngã xuống, ánh mắt Kiều Địa Nghĩa trở nên hung ác.
Những người của Bắc Quốc này không từ thủ đoạn, rõ ràng đến đây muốn chết cùng bọn họ!
Nhìn thấy tử sĩ Bắc Quốc phía sau đang giương cung bắn tên, đầu mũi tên bị nhuộm đen, Kiều Địa Nghĩa hét lớn: “Cẩn thận mũi tên có độc!”
Đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng vó ngựa, mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy Kiều Trung Quốc dẫn theo mấy thủ hạ cưỡi ngựa đến, dưới ánh đèn ở ven đường càng thêm chói mắt!
Kiều Kiều Kiều thấy thế thì vui mừng kêu to thành tiếng, a a a.
[Phụ thân! Là phụ thân tới]
[Hu hu hu, phụ thân của con thật sự là đại anh hùng vô địch thiên hạ!]