Vì để mình xuất hành lần này trông tùy ý, phù hợp hình tượng một phụ thân tốt chỉ đến đón nữ nhi, Kiều Trung Quốc căn bản không cầm theo bất kỳ binh khí nào.

Từ xa, ông đã nhìn thấy đám người Thái tử bị hai ba mươi người của Bắc Quốc bao vây, còn tiểu Kiều Kiều nhà ông được lão nhị ôm trong lòng, hai mắt sáng ngời mà hướng về phía ông bập bẹ kêu to.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Kiều Trung Quốc tràn đầy ấm áp, nhưng cũng có chút sợ hãi.

Nếu không phải ba tháng trước mình nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều, sắp xếp tai mắt ở bên người Nhị hoàng tử, ai biết hôm nay tử sĩ Bắc Quốc với khí thế hung hăng này có thể thành công hay không!

Chưa kể trong số họ còn có thái tử sẽ lên ngôi kế vị sau này, còn có hai nhi tử và một bảo bối của ông!

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt Kiều Trung Quốc lại nổi giận!

Chỉ là chó nhà có tang của Bắc Quốc mà cũng dám giương oai ở kinh thành Triều Đại Ung, hôm nay nhất định phải khiến bọn họ có đến mà không thể trở về!

Suốt dọc đường đi, Kiều Trung Quốc không ngừng chạy như bay mà đến, khi đi ngang qua một quầy đèn lồng, ông dùng lực mạnh trong tay, rút ra một cây tre dài bằng một người và to bằng cánh tay người lớn.

Ông quay đầu nói với hộ vệ của Kiều gia bên cạnh: “Nhanh đi thông báo cho Kim Ngô vệ!”

“Vâng!”

Hộ vệ lĩnh mệnh, lập tức ghìm ngựa quay đầu, kỷ luật nghiêm minh, vô cùng dứt khoát.

Kiều Trung Quốc phóng ngựa đến, trong miệng hô to một tiếng: “Có Kiều Trung Quốc ở đây, đám nhóc Bắc Quốc còn không mau giơ tay chịu trói!”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Kiều Trung Quốc!

Những tử sĩ Bắc Quốc giương cung bắn tên nghe được cái tên Kiều Trung Quốc thì bả vai cũng không khỏi run rẩy.

Dân chúng Bắc Quốc ngày nay có thể không biết bất kỳ tướng quân nào của Bắc Quốc, nhưng họ đều biết vị tướng Ung triều này.

Năm đó chính ông dẫn quân công phá biên quan Bắc Quốc, một đường tiến quân thần tốc, suýt nữa đánh đến thủ đô của Bắc Quốc!

Nếu không phải lúc đó lão vương quân kịp thời dâng công chúa Ngọc Lưu chủ động cầu hòa, có lẽ hôm nay Bắc Quốc đã đổi họ!

Nghe được Kiều Trung Quốc đến, hai mắt Thái tử đột nhiên sáng ngời, hắn ta biết hôm nay nhất định sẽ không có nguy hiểm gì.

Kiều Trung Quốc múa cây gậy trúc uy vũ sinh phong, phối hợp với năm hộ vệ của Kiều gia và tám hộ vệ hoàng cung, trong nháy mắt đã đánh bại những tử sĩ Bắc Quốc đang chiếm cứ thượng phong.

Nhìn không thể làm gì được nữa, những tử sĩ Bắc Quốc kia cũng dứt khoát, bọn họ không cần trao đổi ánh mắt, trực tiếp cắn nát độc dược chết người đã sớm giấu ở trong miệng!

Mặc dù Kiều Trung Quốc đã sớm biết bọn họ có thủ đoạn như vậy, nhưng đối mặt với kẻ địch một lòng muốn chết, dù ông có nhanh nhẹn đến mấy thì cũng không kịp để lại một người sống sót.

Trong nháy mắt, trên mặt đất ngổn ngang một đống thi thể.

Kiều Trung Quốc nhảy xuống ngựa, đang định quỳ gối trước mặt Thái tử phục mệnh thì đã bị kéo lên.

Ánh mắt Thái tử sáng ngời, không hề sợ hãi và kinh hoàng sau khi sống sót qua tai nạn.

“Kiều ngự sử, không cần hành đại lễ như thế, hôm nay may mà có ngươi.”

Cho đến lúc này, tuần tra Kim Ngô vệ mới hốt hoảng chạy tới.

“Tham kiến Thái tử điện hạ, thuộc hạ đến chậm, làm điện hạ hoảng sợ, thỉnh điện hạ trách tội!”

Lúc này xung quanh vẫn còn rất nhiều người chưa kịp chạy trốn đang lẩn trốn, nhìn thấy nguy cơ đã qua mới dám chậm rãi thò đầu ra.

Tên học sinh Trác Châu Đàm Hạn Trì kia cũng nằm trong số đó.

Vừa rồi hắn ta muốn nhân cơ hội ngàn năm có một thỉnh giáo Cố tiên sinh hai vấn đề nên mới chậm trễ việc chạy trốn.

Lúc này, hắn ta đang đứng dưới đài, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt bình tĩnh dán chặt vào Kiều Trung Quốc lại vô cùng sáng ngời. 

Theo lời đồn đại trong dân gian, năm đó Trấn Bắc tướng quân Kiều Trung Quốc đỉnh thiên lập địa, nam nhân ngay thẳng trung thành, là một tấm gương cho nam nhi báo quốc thiên hạ.

Hôm nay vừa thấy Kiều tướng quân dũng mãnh thiện chiến, uy phong lẫm liệt, quả nhiên danh bất hư truyền!

Kiều Thiên Kinh là một người thận trọng, ánh mắt hắn ta nhìn quanh bốn phía, có ý muốn nhắc nhở Thái tử trấn an dân chúng trước, không ngờ vừa liếc mắt một cái đã thấy được Đàm Hạn Trì trốn ở một bên.

Thấy ánh mắt hắn ta tôn sùng bái phục nhìn về phía phụ thân, ánh mắt Kiều Thiên Kinh chợt lóe lên, trong lòng đã có tính toán.

Sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống, không còn vẻ mặt ôn hòa khi đối mặt với Kiều Trung Quốc nữa.

“Kim Ngô vệ nghe lệnh.”

Đám Kim Ngô vệ quỳ trên mặt đất đều rất trang nghiêm.

Thái tử cao giọng nói: “Chuyện tử sĩ Bắc Quốc lẻn vào để sau bàn lại, Kim Ngô vệ lập tức sơ tán dân chúng, thống kê tổn thất thương vong, báo cáo toàn bộ và bồi thường theo giá.”

Lời vừa nói ra, Kim Ngô vệ lập tức kinh hãi, ngay cả dân chúng bên cạnh cũng tỏ ra khó tin.

“Còn...... Còn có thể có bồi thường sao?”

Trước kia chẳng phải bọn họ đều phải tự nuốt những quả đắng này sao?

Đàm Hạn Trì nhìn thấy điều này, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Thái tử, trong lòng thầm nghĩ: Đây là thái tử của Triều Đại Ung bọn họ sao?

Nếu quả thực người này yêu dân như thế, vậy thì đó là phúc của Ung triều, cũng là may mắn cho những người dân như bọn họ.

Lúc này, Kiều Trung Quốc đã nóng lòng muốn tiếp nhận lại Kiều Kiều Kiều từ trong tay Kiều Địa Nghĩa.

Đến giờ, ông mới phát hiện quần của nữ nhi nhà mình đã ướt, đôi tay nhỏ bé đông lạnh đến lạnh lẽo, lập tức cảm thấy đau lòng.

Tên nhóc chó lão nhị này, bảo nó chăm sóc tốt cho Kiều Kiều mà nó lại trông chừng muội muội như vậy?

Kiều Trung Quốc lập tức cởi bỏ áo choàng bên ngoài, bọc lấy toàn thân Kiều Kiều Kiều vào trong.

Hơi ấm đột ngột khiến Kiều Kiều Kiều giật mình, nàng lập tức ôm chặt Kiều Trung Quốc.

[Hu hu hu, trên người phụ thân thật ấm áp, phụ thân con không chỉ là đại anh hùng mà còn là một nam nhân ấm áp ân cần!]

Kiều Trung Quốc thấy Kiều Kiều Kiều nằm trong tay mình, trái tim trong nháy mắt cũng tan chảy.

“Kiều Kiều đừng nóng vội, phụ thân lập tức đưa con về nhà.”

Kiều Kiều Kiều bây giờ đã ấm áp hơn rất nhiều, nàng không quên, còn có một chuyện lớn!

Nghĩ đến đây, Kiều Kiều Kiều duỗi ngón tay út, vội vàng chỉ về phía Châu Thúy các.

Lúc này nàng chỉ ước gì mình có thể lập tức học được cách nói chuyện!

[Phụ thân ơi! Người có thể hiểu ý của con không? Người mau bảo Thái tử phái người điều tra Châu Thúy các đi! Nơi đó là đại bản doanh của nam chính, đi chậm thì chẳng còn gì cả đâu!]

Trong lòng Kiều Trung Quốc đột nhiên run lên, không ngờ Nhị hoàng tử lại có tâm cơ sâu như vậy, còn biết lợi dụng Châu Thúy các làm vỏ bọc.

Tâm trí ông hơi chuyển, nhét bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Kiều Kiều Kiều vào lòng: “Kiều Kiều Kiều, sau này phụ thân sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều Kiều xụ xuống.

[Thôi xong rồi, phụ thân căn bản không hiểu ý của con, còn tưởng rằng con ham chơi nữa!]

Nhưng ngay sau đó, Kiều Trung Quốc bước nhanh đến bên cạnh Thái tử, hạ giọng nói:

“Điện hạ, thần thấy tử sĩ Bắc Quốc này xuất hiện kỳ quặc, dựa trên suy nghĩ khiêm tốn của thần, chúng ta vẫn nên cẩn thận điều tra các cửa hàng dọc đường một lượt.”

Kiều Kiều Kiều nghe vậy, cả người cọ cọ lăn lộn, kích động quá!

[Hu hu hu, phụ thân ơi, sao người lại anh minh thần võ đến thế! Mặc dù người không hiểu ý của con, nhưng chuyện này không cản trở việc người tự mình suy nghĩ đến những chi tiết này!]

Thái tử cực kỳ tín nhiệm Kiều Trung Quốc, hắn ta khẽ cau mày, lập tức gật đầu.

“Dựa theo lời Kiều ngự sử nói, bắt đầu tra xét từ hai nơi lớn nhất là Thải Phong lâu và Châu Thúy các!”

[Nghe lời khuyên của người khác sẽ được ăn cơm no. Thái tử à, ngươi nghe phụ thân ta sẽ không sai đâu!]

[Chỉ là nam chính vẫn rất lợi hại, ta đoán hắn ta nhất định sẽ cho người lấy toàn bộ đồ đạc đi trước.]

[Nhưng không sao cả, không có Châu Thúy các này cũng đã đủ khiến hắn ta đau đầu một thời gian rất lâu! Xem hắn ta còn tốn tâm tư hại Kiều gia chúng ta như thế nào!]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play