Cố tiên sinh cuối cùng cũng lật câu đối thứ hai do Đàm Hạn Trì viết lên, lập tức có người trên đài đọc to:
"Tái thi thai, tái thi tài, tái thi thai thượng tái thi tài, thi thai tuyệt thế, thi tài tuyệt thế."
Mạnh Cốc Tuyết nghe xong thì sắc mặt hoảng hốt cũng biến mất!
Hay quá, khác hẳn câu đối lại trong đầu nàng ta!
Nàng ta đúng là tự dọa mình.
Xem ra Đàm Hạn Trì này hoàn toàn không phải là người xuyên không, chỉ có tài văn chương mà thôi.
Nghe được câu đối này, Kiều Thiên Kinh âm thầm gật đầu.
Người này đúng là tài hoa xuất chúng, tư duy nhanh nhạy!
"Hay, đúng là hay quá."
"Không tệ, đúng là đối lại rất xuôi."
Mọi người dưới đài đọc đi đọc lại nhiều lần, tất cả đều bị thuyết phục, khen không ngớt lời.
Cố tiên sinh thấy vậy liền cao giọng hỏi: "Có ai có câu đối lại hay hơn không?"
Mạnh Cốc Tuyết biết rằng giờ phút nổi bật của nàng ta cuối cùng cũng đến rồi!
Nàng ta nghĩ vậy kiêu ngạo giơ tay lên, tựa như thấy được ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của mọi người!
Nhưng trước khi nàng ta kịp nói, một âm thanh vang dội đã vang lên:
"Ta có một câu đối!"
Mọi người nhìn quanh, thấy một người đàn ông cao lớn đứng ngoài đám đông giơ tay.
Kiều Thiên Kinh thấy vậy, ánh mắt hơi lóe lên, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.
"Cái gì, nhìn hắn đâu giống người có học?"
"Nhìn vết chai trên tay hắn ta, hắn ta không phải quân nhân thì cũng là đồ tể!"
"Xì, hắn ta làm gì có câu đối nào hay chứ? Người đứng đầu hôm nay là Đàm Hạn Trì người Trác Châu kia."
Tiếng xì xào vang lên khắp nơi, ngay cả Kiều Kiều Kiều cũng rất tò mò.
Vừa rồi nàng nhìn thấy Mạnh Cốc Tuyết giơ tay.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Người đàn ông rõ ràng cũng nghe thấy mọi người bàn tán. Hắn ta nhếch môi nói thẳng:
“Ta chỉ là một đồ tể, không hiểu gì về đối câu nhưng vừa rồi có một khách hàng đưa cho ta một ít tiền nhờ ta lên đối dùm.”
Mạnh Cốc Tuyết nghe vậy chẳng buồn quan tâm.
Chỉ là một trò vui thôi, nàng ta cố chờ một chút.
Giọng nói sang sảng của đồ tể lại vang lên: "Câu đối thứ hai của vị khách quý kia là: “Ấn nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, ấn nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên’!”
Người đồ tể vừa dứt lời, mọi người đều im bặt.
Kiều Kiều Kiều hãi hùng.
“Ai vậy? Ai biết câu đối lại này! Chẳng lẽ ngoài nữ chính còn có người xuyên không khác sao?”
Kiều Thiên Kinh nhìn Kiều Kiều Kiều tròn mắt kinh ngạc, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Muội muội ngốc à, nhờ phúc của muội mà sau này còn rất nhiều chuyện làm muội kinh ngạc nữa!
Mạnh Cốc Tuyết đứng trong đám đông, cảm thấy như có một tia sét giáng xuống đầu, khiến nàng ta bủn rủn hai chân!
Sao có thể? Nàng ta phải là độc nhất vô nhị!
Mạnh Cốc Tuyết luôn cho rằng mình là người xuyên không duy nhất, độc chiếm vốn văn hóa năm nghìn năm, mọi người đều thần phục dưới chân mình.
Nếu còn có người xuyên không khác, làm sao nàng ta có thể khoe khoang khiến mọi người kinh ngạc được đây?
Mạnh Cốc Tuyết rối loạn. Trong khi đó những người xung quanh cũng kịp phản ứng, ai nấy đều hết lời khen ngợi câu đối này ý cảnh cao hơn nhiều.
"Câu này đúng là hay hơn."
"Nhưng người đó tài hoa như vậy, sao lại giấu tài?"
“Đúng vậy, bản thân không ra mặt mà lại nhờ một tên đồ tể đứng ra, có gì không để người khác biết sao?”
Mạnh Cốc Tuyết rốt cục cũng phản ứng lại.
Đúng, nàng ta đang định hỏi tên đồ tể kia xem ai đã dạy hắn ta câu đối lại!
Ưu tiên hàng đầu là tìm người xuyên không kia!
Biết đâu mình có thể thương lượng với người đó, bọn họ ai làm việc người ấy, cùng chia sẻ những bài thơ đó cũng không sao cả!
Mạnh Cốc Tuyết nghĩ vậy lập tức rẽ đám đông đi về phía người đồ tể.
Nhưng người đồ tể chỉ nhận tiền làm việc, sau khi đối xong vế dưới thì dù có bao nhiêu người kéo tới dò hỏi hắn ta vẫn quay lưng bỏ đi.
Vì hắn ta cũng không biết người đó là ai.
Hắn ta chỉ nhớ rằng người ấy đội một chiếc mũ có mạng dài tới tận chân, còn cố tình hạ giọng, chỉ biết là nam giới.
Mạnh Cốc Tuyết vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông đuổi tới nhưng người đồ tể đã biến mất từ lâu.
Nàng ta ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt như rơi vào ác mộng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao chuyện xuyên không này lại khác xa với cảnh một mình một cõi mà nàng ta tưởng tượng?
Liệu nàng ta có trở nên nổi bật trong hội thơ kinh thành hai tháng sau không?
Kiều Thiên Kinh để ý thấy Mạnh Cốc Tuyết đang bối rối thất vọng, hắn ta bình tĩnh quay mặt đi.
Đây không phải lần đầu phản kích, hắn ta sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm hại Kiều gia!
Mặc dù người ra vế đối thứ hai vẫn chưa từng xuất hiện nhưng không thể phủ nhận rằng câu này hay nhất.
Lúc này Đàm Hạn Trì vẫn đứng trên đài cũng thẳng thắn thừa nhận: “Câu đối thứ hai này quả thực hay hơn của ta nhiều.”
Giờ trên dưới đài không ai phản bác, cuối cùng một người vô danh lại dẫn đầu đêm nay.
Mạnh Cốc Tuyết nghe mọi người khen ngợi hết lời vế đối thứ hai thì hối hận đến xanh ruột.
Nếu nàng ta biết trước thì đã không chờ cơ hội tốt gì hết mà trực tiếp lên đài luôn, vậy thì lúc này mọi vinh quang đều thuộc về mình!
Kiều Kiều Kiều thấy tình huống phát triển hoàn toàn khác với trong tiểu thuyết thì không khỏi nghi ngờ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Khâu nào bị sai vậy?”
“Nữ chính không chiếm ưu thế mà lại xuất hiện thêm một người xuyên không?”
“Nam chính giờ đang đứng trên lầu theo dõi mọi chuyện phải không? Vậy tình cảm của hắn với nữ chính đã phát triển đến mức nào?”
Kiều Kiều Kiều không hề biết trong bữa tiệc đầy tháng lần trước, sau khi Kiều phu nhân nghe thấy tiếng lòng của cô đã cố tình sai nha hoàn dụ Mạnh Cốc Tuyết đến vườn hoa nhỏ ở hậu viên, chờ tiệc rượu kết thúc mới thả ra.
Vì vậy, nam chính nữ chính đến giờ thậm chí còn không biết mặt nhau!
Kiều Thiên Kinh bình thản quay đầu lại, vờ lơ đãng liếc nhìn Châu Thúy Các đằng sau.
Châu Thúy Các là tiệm trang sức lớn nhất kinh thành. Sao Nhị hoàng tử lại ở trong đó?
Kiều Kiều Kiều không đoán được đành phải bỏ cuộc.
“Xem xong náo nhiệt thì phải quay về thôi, lát nữa cả kinh thành sẽ hỗn loạn.”
Kiều Thiên Kinh, Kiều Địa Nghĩ?
Hỗn loạn là sao? Sao trước đây không nghe muội muội nhắc tới?
Thái tử và Tứ hoàng tử còn ở đây, không thể xảy ra chuyện gì được!
“Mình nhớ có người Bắc quốc lẻn vào. Họ muốn liên lạc với Tĩnh vương nhưng ám vệ của Cảnh vương lại cho rằng họ đến ám sát hắn ta, thế là hai bên xảy ra xung đột.” ( truyện trên app t.y.t )
“Đám người Bắc quốc làm sao biết Châu Thúy Các là đại bản doanh thế lực của Tĩnh vương, bên trong toàn là ám vệ làm sao đến gần được.”
“Phải nói Tĩnh vương đúng là có đầu óc kinh doanh. Châu Thúy Các này không chỉ kiếm tiền mà còn thu thập được thông tin!”
“Dù sao những người đến mua trang sức đều là những phu nhân tiểu thư xuất thân từ những gia tộc lớn, lỡ miệng tiết lộ vài chuyện bí mật cũng là bình thường. Nhiều năm như vậy Tĩnh vương đã nắm giữ bí mật và điểm yếu của rất nhiều đại thần!”
“Nhìn thời gian mình đoán chỉ lát nữa sẽ xảy ra chuyện, hay là mình tè để tránh đi cho rồi.”
Kiều Kiều Kiều đã tính trước rồi, sau khi xem náo nhiệt xong nàng sẽ tè. Đại ca nhị ca sẽ nhanh chóng đưa nàng về.
Kiều Thiên Kinh: "..."
Muội muội, vậy mà cũng nghĩ ra được.
Kiều Địa Nghĩa: "..."
Muội muội tè thiệt hả.
Kiều Địa Nghĩa cảm thấy tay mình nóng lên.