Kiều Địa Nghĩa nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều, liền đề nghị: "Ai cũng đổ về hướng Thải Phong Lâu. Thẩm huynh, đại ca, chúng ta cũng đi xem một chút đi?"

Kiều Kiều Kiều nghe vậy lập tức nắm chặt vạt áo Kiều Địa Nghĩa, mặt mày hớn hở.

“Nhị ca đúng là hiểu mình! Chẳng lẽ huynh ấy là con giun trong bụng mình?”

Kiều Địa Nghĩa: "..."

Cảm ơn không dám.

Thái tử nghe danh xưng "Thẩm huynh" không nhịn được nhếch môi lần nữa.

Trước giờ chưa ai gọi mình như vậy, nghe thật lạ tai.

Nghe nói Nhị lang Kiều gia rất giỏi võ nghệ lại là người thẳng thắn, không biết khi dẫn quân ra trận thì mưu lược thế nào.

Nếu có thể kế thừa được một phần bản lĩnh của Kiều Ngự sử thì tương lai nhất định là danh tướng tài ba của Đại Ung!

"Vậy chúng ta cũng đi xem một chút đi. Kỳ thi mùa xuân năm nay cũng sắp bắt đầu, là thời điểm có rất nhiều nhân tài vào kinh, nhất định sẽ rất náo nhiệt."

Thái tử đã mở miệng, mọi người liền đi về phía Thải Phong Lâu.

Kiều Kiều Kiều nhìn quanh, nghĩ thầm:

“Kinh thành lúc này quả thực có rất nhiều nhân tài, nhưng đêm nay tất cả tài tử đều bị một người lấn át!”

Kiều Thiên Kinh nghe thế không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ Mạnh Cốc Tuyết lại tài giỏi như vậy?- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Kiều Kiều Kiều vẫn mải mê suy nghĩ:

“Dù sao thì Mạnh Cốc Tuyết cũng kế thừa tinh hoa trí tuệ của Trung Hoa suốt năm ngàn năm, chỉ cần ghi nhớ một vài bài thơ cũng đủ khiến mọi người phải kinh ngạc thán phục.”

Kiều Thiên Kinh nghe vậy thì thầm sửng sốt, mặc dù hắn ta nhờ muội muội mình nên đã biết Mạnh Cốc Tuyết giờ đã là một linh hồn đến từ thế giới khác từ lâu, nhưng không ngờ nàng ta lại có nội lực văn hóa thâm hậu như vậy.

“Tốt nhất đừng để Tĩnh vương nhìn thấy Mạnh Cốc Tuyết sáng chói như vậy, nếu không hai người sẽ phải lòng nhau luôn.”

Kiều Thiên Kinh nghe được câu này thì nhìn về phía Kiều Địa Nghĩa, hai người âm thầm lưu ý.

Chẳng bao lâu sau, Thải Phong Lâu giăng đèn kết hoa đã hiện ra trước mắt.

Các thị vệ trong cung vây lấy họ, nhanh chóng rẽ đường cho họ băng qua đám đông.

Hội Kiều Kiều Kiều thuận lợi đi lên trước đám đông.

Trước mặt là một đài cao dựng tạm phủ vải đỏ, chỉ có một bàn, một ghế và một người.

Người ngồi trên ghế tóc mai bạc trắng và râu dài xuống cổ, giống một học giả cao niên.

Bên cạnh ông ấy treo một câu đối rất tinh xảo, câu đối bên dưới vẫn để trống.

Kiều Kiều Kiều chỉ nhìn thoáng qua không nhịn được phì cười.

“Quả nhiên là ngôn tình giai đoạn đầu, thế nào cũng phải xuất hiện câu đối cổ điển!”

Kiều Thiên Kinh văn hay chữ tốt từng nổi danh khắp kinh thành, hắn ta đọc xong câu đối đầu tiên liền thích thú nhướng mày.

Chỉ thấy trên tờ giấy đỏ viết: “Vọng giang lâu, vọng giang lưu, vọng giang lâu thượng vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.”

“Ha, đây không phải là câu đối nổi tiếng trong truyện Vọng Giang Lâu được truyền từ đời này sang đời khác sao? Đúng rồi, với nữ chính thì chỉ là một câu hỏi phụ thôi.”

“Mình nhớ rõ dòng thứ dưới là: ‘Ấn nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, ấn nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên.’ Haha, trí nhớ tốt ghê!”

Kiều Thiên Kinh cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu tán thành.

Kiều Địa Nghĩa: "..."

Cái gì giếng rồi bóng trăng, văn chương sáo rỗng thật nhàm chán!

“Nữ chính đâu? Để mình xem nữ chính ở đâu!”

Kiều Kiều Kiều đảo mắt nhìn quanh.

Kiều Thiên Kinh chợt nảy ra một ý, câu muội muội vừa đối chính là câu mà Mạnh Cốc Tuyết sẽ trả lời sao?

Mạnh Cốc Tuyết muốn nổi danh khắp thiên hạ, nên duyên với Nhị hoàng tử, sau đó bọn họ liên thủ tiêu diệt Kiều gia của mình?

Trên đời làm gì có chuyện tốt đến vậy!

Kiều Thiên Kinh nghĩ vậy ra hiệu cho Kiều Địa Nghĩa trông chừng Kiều Kiều, còn mình thì nhanh chóng chen vào đám đông.

Thái tử cũng để ý thấy Kiều Thiên Kinh rời đi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Bên này các khán giả bàn tán hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được câu đối ưng ý.

Bên kia đài phủ vải đỏ, Mạnh Cốc Tuyết được các nha hoàn vây quanh, ánh mắt sáng ngời, lòng tràn đầy tự tin.

Ai ngờ nàng ta lại tình cờ biết được câu đối khiến các nhân tài trong kinh thành phải vò đầu bứt tai!

Nhưng nàng ta không vội lên đài.

Nàng ta muốn đợi mọi người bó tay, đợi Cố Thiên Sơn tuyên bố đây là câu đối chết không ai đối được rồi mới xuất hiện như tiên nữ giáng trần!

Đến lúc đó, tất cả nhân tài ở kinh thành sẽ phải cúi đầu trước tài năng văn chương của nàng ta!

Chỉ cần nàng ta tiện miệng đọc vài dòng thơ cổ, chẳng phải bọn họ sẽ thật lòng tung hô mình là kinh thành đệ nhất tài nữ sao?

Mạnh Cốc Tuyết nghĩ vậy tự đắc nhếch môi.

Đây là ưu thế trời sinh của người xuyên không, không ai sánh được!

"Để ta thử!"

Trong đám đông bỗng có người hét to.

Mạnh Cốc Tuyết nghe vậy thầm run lên, chắc không ai đối được đâu nhỉ?

Đám người nghe thấy lời này liền chủ động nhường đường. Đó là một thiếu niên áo vải đơn sơ.

Thiếu niên tuy ăn mặc giản dị nhưng đôi mắt sáng ngời, bề ngoài rất tuấn tú.

Cố tiên sinh trên đài gật đầu với hắn ta: “Lên đài phải không?”

Thiếu niên bước từng bước lên đài, kính cẩn cúi đầu chào Cố tiên sinh.

“Thiếu niên Đàm Hạn Trì người Trác Châu, xin được bêu xấu trước mặt tiên sinh.”

Cố tiên sinh vuốt râu lắc đầu: “Không cần khách sáo, cứ đặt bút đi.”

Đàm Hạn Trì bước tới trước bàn, bắt đầu viết.

Mọi người đang hồi hộp theo dõi thì Kiều Thiên Kinh quay lại.

Mắt hắn ta sáng ngời, trên môi thấp thoáng ý cười.

Kiều Kiều Kiều giật mình khi nghe đến cái tên Đàm Hạn Trì.

“Ủa? Đàm Hạn Trì xuất hiện sớm vậy sao? Đây là một nhân vật quan trọng nè!”

“Tuy giờ hắn chỉ là một thư sinh nghèo, nhưng đây là người rất tài hoa, dũng cảm mưu lược, vô cùng lợi hại!”

“Hắn là nạn nhân của một vụ gian lận trong kỳ thi mùa xuân năm nay. Không chỉ bài kiểm tra bị đánh tráo tên cho người khác mà đối phương còn muốn giết người diệt khẩu!”

“Tĩnh vương vô tình cứu được hắn, từ đó thu nhận một mưu sĩ tài ba tận tâm tới chết, những mưu kế và chiến lược của Tĩnh vương sau này đều do người này nghĩ ra!”

“Người này quá lợi hại, không thể theo phe Tĩnh Vương được!”

Kiều Kiều Kiều vô cùng sốt ruột, sao không cho nàng đầu thai sớm mấy năm để giờ có thể nói chuyện được!

Kiều Thiên Kinh nghe vậy thì chăm chú nhìn Đàm Hạn Trì đang bình tĩnh múa bút trên đài.

Nếu không nhờ tiểu muội tiết lộ, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ được thư sinh trước mắt này lại lợi hại đến vậy!

Nhị hoàng tử đúng là may mắn, chỉ tình cờ mà cũng cứu được một người như rồng phượng giữa nhân gian. Giống như được trời cao phù hộ vậy!

Nhưng giờ có muội muội biết trước tương lai, họ sẽ không ngồi yên chờ chết nữa.

Đàm Hạn Trì này, nhà họ Kiều đã đặt hàng trước rồi!

Trong lúc Kiều Thiên Kinh nghĩ chuyện này thì Đàm Hạn Trì cũng ngừng viết.

Hắn ta kính cẩn trao câu đối cho Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh rủ mắt đọc, hơi gật đầu: "Đúng là không tệ."

Mọi người nghe Cố tiên sinh tán thưởng, lập tức trở nên tò mò.

Trước đó đã có bảy tám người lấy hết can đảm đưa ra vế đối lại nhưng Cố tiên sinh không hề hài lòng. Đây có thể coi là người duy nhất được công nhận.

Mạnh Cốc Tuyết thấy cảnh này tim đập thình thịch.

Không đời nào? Chẳng lẽ người tên Đàm Hạn Trì đi trước một bước?

Nhưng ngoại trừ nàng ta là người xuyên không thì không ai biết được câu đối lại đó!

Trừ phi…trừ phi Đàm Hạn Trì này cũng là người xuyên không!

Mạnh Cốc Tuyết nghĩ vậy tức thì xanh mặt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play