Edit: Cherry22

Beta: Cherry22

--

Hứa Phương Phương lớn lên rất xinh đẹp, lại được gia đình Hứa yêu thương hết mực. Gia cảnh nhà họ Hứa cũng thuộc hàng khá giả trong vùng.

Cha cô, Hứa Ái Quốc, là công nhân ở một nhà máy dệt. Thời buổi này, ở nông thôn mấy ai có được công việc ổn định như vậy? Công nhân có lương tháng, được mặc quần áo công nhân, cầm bát sắt*, lại còn có thể truyền nghề cho con cháu nữa.

*Bát sắt: cụm từ ẩn dụ trong thời bao cấp, ám chỉ sự đảm bảo về sinh kế, lương bổng và công việc.

Ngay cả một người khó tính như Hứa Ái Quốc, cũng khiến cả đội sản xuất phải nể trọng gia đình Hứa.

Tính cách của Trương Ái Liên cũng rất hòa nhã, lại thêm tài nấu nướng thuộc hàng "thượng thừa". Hồi còn ăn chung nồi, Trương Ái Liên là người đứng bếp chính. Dù sau này bếp tập thể tan rã, nhưng cả đội sản xuất vẫn còn nhớ mãi hương vị những món ăn do bà nấu.

Nói không ngoa, tay nghề của bà còn hơn cả đầu bếp của Tiệm Cơm Quốc Doanh.

Chưa kể, chị cả của Hứa Phương Phương cũng là một người tài giỏi, đã tốt nghiệp cấp ba. Hiện tại, cô mới 19 tuổi, đang làm giáo viên dạy văn ở trường tiểu học của công xã. Tuy chỉ là nhân viên hợp đồng tạm thời, nhưng mỗi tháng vẫn có lương và không phải vất vả ra đồng làm ruộng.

Hứa Hướng Đông và Hứa Phương Hoa là sinh đôi, nhưng Hứa Hướng Đông ra đời sau vài phút nên được coi là em trai.

Hứa Hướng Đông tuy học hành không đến nơi đến chốn, chỉ học hết tiểu học, nhưng ở thời đại mà phần lớn mọi người đều mù chữ thì cũng được coi là có chút kiến thức.

Hơn nữa, Hứa Hướng Đông cao lớn, khỏe mạnh, lại siêng năng cần cù. Mỗi ngày, cậu đều đạt 12 công điểm, vượt xa định mức 10 công điểm của đội.

Còn em trai của Hứa Hướng Đông là Hứa Hướng Bắc, 17 tuổi, đã tốt nghiệp cấp hai và hiện đang là kế toán của đội sản xuất. Tuy không phải ra đồng làm việc nhưng mỗi ngày cậu vẫn được nhận đủ công điểm.

Với cha mẹ và anh chị giỏi giang như vậy, Hứa Phương Phương gần như không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì. Nhờ gia đình có điều kiện, lại xinh đẹp, nết na, nên dù Hứa Phương Phương không phải ra đồng, nhiều gia đình trong đội sản xuất vẫn muốn cưới cô về làm dâu, làm cháu.

Năm nay Hứa Phương Phương đã 15 tuổi, đến tuổi cập kê. Dù anh trai, chị gái cô vẫn chưa lập gia đình, nhưng việc lo lắng chuyện đính hôn cho con trai hay cháu trai với cô cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng ai ngờ đâu, gần đây lại xảy ra chuyện động trời: Hứa Phương Phương không phải con ruột của Hứa Ái Quốc và Trương Ái Liên!

Con gái ruột của họ đang sống ở thành phố, và mới được tìm thấy gần đây. Vợ chồng họ Hứa đang thu xếp để đón con gái về.

Người trong đội sản xuất đều xót xa cho gia đình Hứa. Họ nghĩ chắc vợ chồng bà Liên sẽ rất buồn khi phải chia tay Hứa Phương Phương, còn cô bé chắc cũng sẽ đau lòng lắm.

Hơn nữa, không ai biết con gái ruột của họ Hứa tính cách thế nào, diện mạo ra sao. Nghe nói cô bé sống ở thành phố, không biết có phải là tiểu thư đài các, kiêu kỳ không? Liệu cô bé có quen với cuộc sống nông thôn, có chịu nhận Hứa Ái Quốc và Trương Ái Liên là cha mẹ không?

Vì vậy, đến ngày Hứa Cẩm Ninh về, các thôn dân đều kéo nhau ra xem. Nhưng vừa nhìn thấy cô bé, tất cả đều thất vọng.

Hứa Cẩm Ninh hoàn toàn khác xa so với những gì họ tưởng tượng. Không hề có vẻ ngoài sang trọng của một tiểu thư thành phố, cô bé gầy gò, ốm yếu, nước da ngăm đen, nét mặt xanh xao, lại có phần nhút nhát, rụt rè.

"Đây mà là người sống ở thành phố sao? Chẳng lẽ cuộc sống ở thành phố còn khổ hơn ở nông thôn?" - Mọi người thầm nghĩ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ đã thấy Hứa Cẩm Ninh không thể sánh bằng Hứa Phương Phương.

Chắc hẳn khi nhìn thấy con gái ruột của mình, vợ chồng Hứa Ái Quốc cũng sẽ thất vọng, thậm chí còn không muốn nhận cô bé. Dù sao, Hứa Phương Phương vẫn hơn Cẩm Ninh mọi mặt.

Có lẽ, vợ chồng họ Hứa còn đang mong chuyện ôm nhầm con chưa từng xảy ra, để Hứa Phương Phương mãi là con gái của họ.

Nhưng rồi, mọi chuyện lại diễn ra không như những gì họ nghĩ. Trương Ái Liên thậm chí còn lấy quần áo của Hứa Phương Phương để đổi lấy vải, rồi tự tay may cho Hứa Cẩm Ninh những bộ quần áo mới.

"Xem ra chúng ta đã nhầm rồi, con gái ruột vẫn là con gái ruột, khác biệt rõ ràng quá!"

"Đúng vậy, dù sao cũng là máu mủ ruột rà, tình cảm mẹ con chắc chắn sẽ khác. Không biết Hứa Phương Phương nghĩ gì về chuyện này?"

"Chắc con bé sẽ buồn lắm."

"Buồn gì chứ? Hứa Phương Phương sắp được lên thành phố sống sung sướng, đâu phải vất vả làm lụng nữa. Nghe nói ba ruột của con bé còn làm quan to nữa, chắc chắn sẽ không bạc đãi con gái ruột của mình đâu."

"Mà này, tôi thấy Hứa Phương Phương cũng không có nhiều tình cảm với nhà họ Hứa đâu. Nếu thực sự yêu thương cha mẹ nuôi, con bé đã không vội vàng trở về với cha mẹ ruột, lại còn để lại hết quần áo cho Cẩm Ninh. Tôi thấy con bé này có vẻ không đơn giản đâu."

"Nghe cũng có lý đấy."

"Không biết cô con gái ruột nhà họ Hứa tính tình thế nào nhỉ?"

Người trong đội sản xuất bàn tán xôn xao, nhưng Trương Ái Liên không hề hay biết. Bà ôm mấy bộ quần áo về nhà, chiều hôm đó cũng không đi làm mà ở nhà may vá cho con gái.

Trương Ái Liên rất khéo tay, bà may quần áo rất đẹp, không khác gì đồ may sẵn ngoài tiệm. Nếu có máy may, chắc chắn bà sẽ làm nhanh hơn nhiều.

Hôm nay, Hứa Ái Quốc cũng xin nghỉ làm. Vừa suy nghĩ cách cạnh tranh chức chủ nhiệm phân xưởng, ông vừa nghe vợ mình lải nhải.

“May mà bây giờ là cuối xuân, sắp vào hè, trời còn chưa lạnh. Nếu không, Ninh Ninh chỉ có hai bộ quần áo đó, sao mà mặc nổi. Em thấy con bé còn không có cái áo bông nào.”

“Không hiểu mùa đông năm ngoái, con bé đã sống sót qua mùa đông bằng cách nào.”

“Cặp vợ chồng nhà họ Lâm đúng là tệ bạc, được mình cho con ăn uống đầy đủ, gần như cung phụng Phương Phương, thế mà lại đối xử với Ninh Ninh như vậy…”

Nghĩ đến con gái ruột chịu khổ, Trương Ái Liên càng thêm phẫn nộ. Nhìn Ninh Ninh gầy gò, yếu ớt như vậy, bà không khỏi xót xa.

“Ái Quốc, hôm nay anh xem có thể xin thêm ít bông ở xưởng không? Em phải làm thêm cho Ninh Ninh hai bộ quần áo bông dày. Nếu không, mùa đông tới con bé sẽ bị rét mà ốm mất.”

“Được, anh biết rồi. Về chuyện của Ninh Ninh và Phương Phương, để hôm nào anh nhờ bạn bè điều tra xem sao.”

“Ngày mai vào xưởng, anh hỏi xem có ai có bột Mạch Nhũ không, nếu có thì anh đổi lấy cho Ninh Ninh uống.”

“Ừ, được rồi, anh sẽ nhớ. Ninh Ninh chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở rồi, chúng ta phải bù đắp cho con bé.”

“Tìm thời gian, anh dẫn con bé đến bệnh viện huyện kiểm tra sức khỏe toàn diện, xem có vấn đề gì không, để còn điều trị kịp thời. Con gái nhà mình gầy yếu quá, nhìn không ổn chút nào, sợ sau này ảnh hưởng đến sức khỏe và chuyện sinh nở.” Trương Ái Liên vừa may quần áo vừa dặn dò chồng.

Hứa Ái Quốc gật đầu, nghĩ đến thân hình gầy gò của con gái, so với mấy đứa trẻ mồ côi trong làng còn ốm yếu hơn, ai nhìn cũng phải xót xa.

Huống hồ, đó lại là con gái ruột của ông và bà Liên.

“Hay là để hôm nay anh đưa con bé đi khám luôn, nhân lúc anh đang nghỉ phép, chứ ngày mai anh phải đi làm rồi.”

“Cũng được.”

“Vậy anh đi gọi con bé dậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play