Edit: Cherry22
Beta: Cherry22
--
Ngồi sau chiếc xe đạp 28 Đại Giang, Hứa Cẩm Ninh bị đánh thức bởi những cú xóc liên hồi trên con đường đất gồ ghề. Cơn gió xuân mát rượi phả vào mặt cũng không đủ xua tan cơn mơ màng của cô.
Con đường đất này vốn đã gồ ghề, chỉ cần một cơn mưa nhỏ là đủ biến nó thành bãi bùn lầy lội. Cẩm Ninh bị xóc lên xóc xuống, đến nỗi cô tỉnh ngủ hẳn.
Thực ra, nguyên nhân chính là... mông cô đau quá! Dù Trương Ái Liên đã cẩn thận lót thêm một lớp đệm êm ái phía sau xe, nhưng cũng không thể nào triệt tiêu hoàn toàn những cú xóc khó chịu.
Hứa Cẩm Ninh thầm nghĩ, mình đã xuyên không rồi. Dù đang sống trong thân xác của "nguyên chủ", nhưng linh hồn và ký ức của cô lại là của một cô gái đến từ thế kỷ 21.
Nguyên chủ đã sống 15 năm cơ cực ở vùng quê nghèo khó này. Từ năm 3 tuổi, cô đã phải theo cha mẹ ra đồng. Lớn hơn một chút, vừa đủ sức là đã phải làm việc quần quật.
Dù lúc ốm đau, chỉ cần còn lê bước được, cha mẹ nuôi cũng ép cô ra đồng. Thậm chí, có lần nguyên chủ còn ngất xỉu ngay giữa ruộng. Lúc ấy, cô nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, không hiểu sao cha mẹ cô lại nhẫn tâm với con gái như vậy.
Thực ra, nguyên chủ cũng nhận ra ánh mắt cha mẹ nuôi nhìn mình luôn lạnh nhạt, xa cách. Cô từng cố gắng gần gũi với họ, nhưng luôn bị những ánh mắt vô cảm ấy đẩy ra.
Cho đến khi trở về thành phố, cha mẹ nuôi mới nói với cô rằng cô không phải con ruột của họ, và họ muốn đón con gái ruột của mình về. Họ yêu cầu cô trở về với gia đình thực sự của mình.
Lúc đó, nguyên chủ mới bàng hoàng nhận ra, thì ra bấy lâu nay cha mẹ nuôi đối xử lạnh nhạt với mình là vì cô không phải con ruột của họ. Có lẽ vì không cùng dòng máu, nên tình cảm cũng chẳng thể nào trọn vẹn.
Nguyên chủ có thể hiểu được điều đó. Không giống như Hứa Phương Phương, cô không hề tha thiết với cuộc sống sung tướng ở thành phố, cũng không sợ phải trở về vùng quê nghèo khó. Bởi vì dù có khổ cực đến đâu, cũng chẳng thể nào khổ hơn 15 năm qua mà cô đã trải qua.
Có thể nói, nếu không có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, nguyên chủ đã không thể vượt qua những năm tháng cơ cực ấy.
Nguyên chủ thực sự mong mỏi được trở về với gia đình ruột thịt của mình, nhất là khi nghe nói ở đội sản xuất Thanh Hà không chỉ có cha mẹ, mà còn có cả anh chị em nữa...
Cô khao khát tình thân, khao khát được cha mẹ yêu thương, được sống trong một mái ấm gia đình đúng nghĩa. Cô đã lên chuyến tàu trở về với hy vọng ấy.
Nhưng số phận trớ trêu, tác giả đã sắp đặt cho cô một cuộc đời đầy bất hạnh. Cô không những không có được tình yêu thương của cha mẹ, mà còn phải chứng kiến cảnh mọi người yêu quý, chiều chuộng Hứa Phương Phương. Còn cô, mãi mãi chỉ là cái bóng mờ nhạt, một chú vịt con xấu xí dưới ánh hào quang của Hứa Phương Phương.
Cuối cùng, cô chết trong sự uất hận.
Nhưng Hứa Cẩm Ninh không phải là "nguyên chủ". Cô là một cô gái mạnh mẽ, độc lập, với khả năng tự nhận thức cao, sao có thể cam chịu một số phận bi kịch như vậy? Cô cũng không mặn mà với tình thân như "nguyên chủ".
Kiếp trước, ở thế kỷ 21, cô có một người cha tệ bạc, bỏ rơi cô sau khi ly hôn với mẹ, một người mẹ gần như biến mất khỏi cuộc đời cô. Thêm vào đó là mẹ kế dối trá và chị kế đầy toan tính, thậm chí còn muốn hãm hại cô.
Trải qua những năm tháng đầy sóng gió ấy, đến năm 18 tuổi, Hứa Cẩm Ninh không còn mong chờ gì ở tình thân nữa. Có lẽ khi còn bé, cô đã từng hy vọng, nhưng rồi những nỗi thất vọng nối tiếp nhau đã khiến trái tim cô chai sạn.
Vì vậy, khi xuyên không đến thế giới này, biết được rằng các nhân vật và tình huống ở đây đã được định sẵn, cô càng không có lý do gì để kỳ vọng hay muốn thay đổi số phận như "nguyên chủ".
Chỉ là...
Ban đầu, cô không hề có chút mong đợi nào, vậy mà mọi chuyện lại diễn ra khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
Lẽ ra Hứa Ái Quốc và Trương Ái Liên phải yêu thương Hứa Phương Phương nhất, và đối xử lạnh nhạt với cô mới đúng chứ?
Tại sao Trương Ái Liên lại đổi quần áo của Hứa Phương Phương để lấy vải may đồ mới cho cô?
Tại sao Hứa Ái Quốc lại muốn đưa cô đến bệnh viện, thậm chí còn đích thân chở cô đi?
Chính vì vậy, khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ mơ màng, nghe Hứa Ái Quốc nói sẽ đưa mình đi khám bệnh, Cẩm Ninh ngồi sau xe với tâm trạng vừa bối rối, vừa có chút ngại ngùng.
"Phía trước có ổ gà, Ninh Ninh, ôm chặt eo cha nhé!" - Hứa Ái Quốc bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.
Cẩm Ninh chưa kịp phản ứng thì bánh xe đã lọt thỏm vào ổ gà. Cô bé theo quán tính ngả người về phía trước, theo phản xạ ôm chặt lấy eo Hứa Ái Quốc.
Hứa Ái Quốc cao lớn, vạm vỡ, nhờ thường xuyên lao động nên thân hình rất rắn chắc. Dù là công nhân nhà máy dệt, nhưng ông vẫn thường xuyên phải làm những công việc nặng nhọc, vì vậy cơ bắp của ông rất cuồn cuộn.
Ôm lấy eo người cha này, Hứa Cẩm Ninh cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có.
Cảm giác ấy thật kỳ lạ, giống như chỉ cần có ông ở bên, ông sẽ che chở cho cô, dù trời có sập xuống cũng không lo sợ.
Cảm giác này, ngay cả khi còn ở thế kỷ 21, Cẩm Ninh cũng chưa từng cảm nhận được từ người cha ruột của mình.
Bởi vì từ khi cô sinh ra, ông ấy chưa từng ôm cô vào lòng, chưa từng cho cô một cái ôm đúng nghĩa.
Nhưng bây giờ...
Cẩm Ninh muốn buông tay ra, nhưng lại có chút do dự. Trong lòng cô bé, có một giọng nói thầm thì: "Cứ ôm đi, ông ấy là cha của con mà, con muốn ôm thì cứ ôm."
Cuối cùng, Cẩm Ninh cũng không buông tay. Cô bé thừa nhận rằng mình đã bị cảm giác an toàn này chinh phục.
Phía trước, tuy không nghe thấy tiếng con gái đáp lại, nhưng khi thấy Cẩm Ninh ôm chặt lấy mình, Hứa Ái Quốc rất vui. Đây là lần đầu tiên con gái gần gũi với ông như vậy.
Vì thế, trong niềm vui sướng, Hứa Ái Quốc đạp xe nhanh hơn.
Hứa Cẩm Ninh: "..."
Cô bé chỉ biết ôm chặt eo cha, sợ rằng nếu buông tay ra sẽ bị ngã khỏi xe.
Tuy nhiên, sự lo lắng của Cẩm Ninh là thừa, bởi dù con đường có gập ghềnh, Hứa Ái Quốc vẫn cố gắng lựa chọn những đoạn đường bằng phẳng nhất để con gái không bị xóc.
Hơn nửa giờ sau, hai cha con đến thị trấn huyện. Thực ra, sức khỏe của Cẩm Ninh vẫn ổn. Cô bé bắt đầu làm quen với khung cảnh thị trấn thời đại này, hoàn toàn khác biệt với những tòa nhà cao tầng hiện đại, xa hoa ở thế giới mà cô từng sống.
Mọi người ở đây ăn mặc giản dị với những gam màu tối như đen, xám, xanh lam. Hầu hết mọi người đều mặc quần áo lao động, hiếm khi thấy ai mặc váy.
Kiểu tóc của các cô gái cũng giản dị, chủ yếu là tóc tết hai bên hoặc buộc gọn ra sau. Một chiếc băng đô hay cặp tóc xinh xắn cũng đủ khiến người khác phải trầm trồ.
Nhà cửa ở đây chủ yếu là nhà cấp bốn, nhà cao tầng cũng chỉ có hai, ba tầng là cùng.
Ngồi sau xe đạp, Hứa Cẩm Ninh nhìn thấy cửa hàng cung tiêu, nhà ăn quốc doanh, nhà máy thực phẩm... Mỗi nơi đều mang một nét đặc trưng của thời đại này.
Cuối cùng, Hứa Ái Quốc đưa cô đến bệnh viện huyện. Bệnh viện ở đây hoàn toàn khác với những gì Cẩm Ninh từng thấy ở thế kỷ 21.
Ở thế kỷ 21, bệnh viện là những tòa nhà cao tầng, ít nhất cũng phải mười tầng, mọi thứ đều được phân chia khoa học, rõ ràng. Còn bệnh viện huyện này chỉ có một tòa nhà ba tầng, xung quanh là những dãy nhà cấp bốn nối tiếp nhau.
Khi đi ngang qua, Cẩm Ninh thấy những dãy nhà cấp bốn này được cải tạo thành phòng khám, phòng bệnh. Bên trong, các bác sĩ đang khám bệnh cho bệnh nhân, một số bệnh nhân khác thì đang nằm điều trị.