Edit: Cherry22
Beta: Cherry22
--
Hứa Cẩm Ninh cúi đầu nhìn, thấy Hứa Hướng Đông nhét vào tay mình, rõ ràng là chén canh gà trước đó.
Cuối cùng, miếng đùi gà mà cô vẫn thèm thuồng nãy giờ, nằm ngay trong chén.
[Sao lại thế này? không phải Hứa Hướng Đông đã tặng đùi gà cho Tôn Lăng Nhăng rồi sao? Sao bây giờ lại đem về cho mình??]
Nghe được tiếng lòng của Hứa Cẩm Ninh, trong lòng Hứa Hướng Đông hừ một tiếng.
Sao lại gọi thanh niên trí thức Tôn là Tôn Lăng Nhăng?
Anh không hiểu lắm, cái tên này có vẻ kỳ lạ. Nhưng khi thấy sắc mặt của Thanh niên trí thức Tôn, anh không thể nào đem đồ của nhà mình ra cho người ngoài được.
Không phải đối tượng tương lai hay vợ của mình, thì chính là người ngoài mà thôi.
Hứa Cẩm Ninh dù sao cũng là em gái ruột của anh.
Cho em gái ăn vẫn hơn là cho người ngoài.
Hơn nữa, nhờ Hứa Cẩm Ninh mà anh mới phát hiện ra bộ mặt thật của Thanh niên trí thức Tôn. Vậy nên, để đùi gà cho cô ăn cũng chẳng có gì sai.
Nhìn con bé gầy nhom, ăn thêm đùi gà và canh gà để bồi bổ cũng tốt.
Bên này, dù Hứa Cẩm Ninh đã thèm nhỏ dãi miếng đùi gà, nhưng vẫn không dám ăn ngay.
Cô thử dò hỏi: "Anh hai, không phải anh đã đưa đùi gà cho Thanh niên trí thức Tôn rồi sao? Sao lại mang về...?"
Hứa Hướng Đông nhìn cô sâu xa, như thể nói rằng lý do ấy cô không biết sao.
Anh nghiến răng đáp: "Anh nghe thấy Thanh niên trí thức Tôn nói với Thanh niên trí thức Phó rằng cô ta muốn hẹn hò với anh ta."
"Nếu cô ta không định hẹn hò với anh, thì anh cũng chẳng cho cô ta đùi gà ăn, cũng không giúp cô ta làm việc nữa."
Hứa Cẩm Ninh mở to mắt.
[Thì ra là gặp phải cảnh đó. Bảo sao tức giận thế, còn cảm thấy... uất ức nữa.]
[Nhưng, nhận ra được bộ mặt thật của Tôn Lăng Nhăng, là chuyện tốt mà!]
"À à, ra là vậy hả, vậy... vậy đùi gà này em ăn nhé?"
"Ừ, em ăn đi." Hứa Hướng Đông nghĩ, anh có thật là trông uất ức đến vậy không?
Chắc chắn là không. Anh là đàn ông đích thực, sao có thể uất ức được chứ?
Chỉ là anh tức giận vì bị lừa thôi.
Sợ Hứa Hướng Đông hối hận và đòi lại đùi gà, Hứa Cẩm Ninh liền vội vàng cầm lấy và ăn ngay.
Khi miếng đùi gà vừa vào miệng, cô thỏa mãn đến nỗi mắt cũng lim dim lại.
[Ôi, ngon quá! Thật sự quá ngon!]
[Mình chưa từng ăn miếng đùi gà nào ngon như vậy!]
[...]
Hứa Hướng Đông nghe thấy những suy nghĩ không ngừng trong lòng của Hứa Cẩm Ninh, lại nhìn cô gầy gò, không có bao nhiêu thịt trên người, liền cảm thấy cô em gái mới nhận lại này hình như cũng không phải người có tính cách tệ lắm. Hơn nữa, chắc hẳn trước kia cô sống không tốt, nếu không đã không vui vẻ đến thế chỉ vì một chiếc đùi gà.
Hứa Hướng Đông nghĩ rằng, từ nay về sau, nếu có món gì ngon, anh vẫn nên chia cho cô một ít. Dù gì cũng là em ruột của mình, vẫn nên thiên vị một chút.
Nhìn Hứa Cẩm Ninh vui vẻ ăn đùi gà, Hứa Hướng Đông không nán lại lâu, tính rời đi.
Hứa Cẩm Ninh đang ăn đùi gà, thấy anh định rời khỏi, hỏi một câu lấy lệ, "Anh hai, anh đi đâu à?"
"Ừ, anh còn phải đi làm việc."
"Ồ, vậy ạ tốt."
[Đi thôi, đi thôi, chăm chỉ làm việc, người vừa thất tình không nên để bản thân rảnh rỗi, nếu không sẽ suy nghĩ lung tung. Nên nỗ lực làm việc, biến nỗi buồn thành sức mạnh!]
Khi đến cửa, nghe câu "biến nỗi buồn thành sức mạnh," Hứa Hướng Đông bỗng cảm thấy điều đó rất đúng.
Và buổi chiều hôm đó, khi làm việc, Hứa Hướng Đông quả nhiên chăm chỉ hơn thường ngày.
Trong khi đó, Hứa Cẩm Ninh vừa ăn đùi gà vừa suy ngẫm nhìn theo bóng dáng Hứa Hướng Đông rời đi. Cô không ngờ rằng Hứa Hướng Đông lại chứng kiến cảnh Thanh niên trí thức Tôn tỏ tình với Thanh niên trí thức Phó. Cũng không ngờ rằng Hứa Hướng Đông lại nói sẽ không còn bận tâm đến Thanh niên trí thức Tôn nữa.
Trong nguyên tác, Hứa Hướng Đông vốn được xây dựng là một kẻ si mê Tôn Mỹ Văn. Bất kể cô ta làm gì, anh cũng không để ý, luôn tha thứ và không có cảm xúc riêng. Hứa Hướng Đông trong sách rất dễ bị Tôn Mỹ Văn lừa dối.
Khi đọc đến phần này trong câu chuyện, Hứa Cẩm Ninh từng rất tức giận. Nhưng sau này cô mới hiểu, Hứa Hướng Đông chỉ là nhân vật phụ pháo hôi do tác giả dựng lên, thậm chí không đáng được đối xử như một nhân vật phản diện.
Những nhân vật phụ như anh hai, theo cốt truyện của tác giả, không xứng đáng có suy nghĩ hay cảm xúc riêng.
Nhưng hiện tại...
Sao Hứa Cẩm Ninh cảm thấy Hứa Hướng Đông không còn giống một NPC máy móc nữa, mà như một con người sống động với suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình?
Liệu lần này Hứa Hướng Đông sẽ thay đổi sao? Liệu anh sẽ rời xa Tôn Mỹ Văn không?
Hứa Cẩm Ninh suy nghĩ một lúc, cũng âm thầm mong đợi. Nếu Hứa Hướng Đông có thể thay đổi, liệu những nhân vật phụ khác cũng có thể thay đổi không?
Thực ra, điều mà Hứa Cẩm Ninh không biết là từ khoảnh khắc cô trở thành Hứa Cẩm Ninh của thập niên 80, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Thế giới này, dù vẫn là thế giới giả tưởng của tác giả, nhưng những nhân vật phụ tiếp xúc với cô đều dần thức tỉnh ý thức của chính mình, sống theo suy nghĩ và cảm xúc riêng. Họ không còn chỉ là những NPC vô hồn tuân theo cốt truyện.
Tuy nhiên, Hứa Cẩm Ninh trước mắt vẫn chưa nhận ra điều này. Lúc này, cô chỉ tiếp tục vui vẻ ăn đùi gà, tâm trạng thoải mái.
Ăn xong đùi gà, Hứa Cẩm Ninh lại nằm xuống nghỉ ngơi. Tâm trạng cô khá tốt, không hề oán hận hay tức giận vì việc mình bị chị kế hại chết trong kiếp trước, cũng không lo lắng hay thấp thỏm vì việc mình đột ngột xuyên không. Cô càng không lo nghĩ về việc không thể thay đổi cốt truyện của thế giới này.
Dù sao, Hứa Cẩm Ninh cũng có tâm thái rất tốt. Là người theo đuổi sự lạc quan, theo kiểu "Phật hệ", nên cô để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Nếu ba năm sau kết cục đã định là cái chết, cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái chết trong uất ức như bản thân trước đây.
Và nếu ba năm sau số phận đã định, thì vui vẻ mỗi ngày hay không vui vẻ cũng chỉ là một ngày, vậy tại sao không ôm lấy sự lạc quan và tận hưởng từng ngày?
Về phần những chuyện khác, cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên.
Khi Hứa Cẩm Ninh đang ngủ, Trương Ái Liên ôm đống quần áo của Hứa Phương Phương và đổi được một ít vải dệt về nhà. Hành động của bà đã thu hút sự chú ý và bàn tán của những người trong thôn.
Đội sản xuất Thanh Hà tuy không lớn nhưng mọi tin tức lan truyền rất nhanh. Buổi sáng nhà ai đó có làm rơi một món đồ, thì đến chiều, cả đội sản xuất đã biết.
Tuy nhiên, những câu chuyện lan truyền thường chỉ là mấy chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi. Vì vậy, việc Hứa Ái Quốc bế nhầm con gái mình không còn là tin tức lớn nhất của đội sản xuất trong thời gian gần đây.
Hứa Phương Phương, con gái út của gia đình Hứa Ái Quốc, là người nổi tiếng trong toàn đội sản xuất. Gia đình Hứa, từ Hứa Ái Quốc, Trương Ái Liên đến các anh chị của Hứa Phương Phương, đều rất yêu chiều cô.
Từ bé, Hứa Phương Phương đã được cưng chiều, ngoài việc thỉnh thoảng làm chút việc nhà và nấu ăn, cô gần như không phải động tay vào việc gì. Là con gái duy nhất, Hứa Ái Quốc còn chu cấp cho cô ăn học, đến khi tốt nghiệp trung học. Nếu không vì kỳ thi đại học bị hủy bỏ nhiều năm, có lẽ gia đình Hứa sẽ tiếp tục nuôi cô học lên đại học.
Hứa Phương Phương quả thực được nuôi dưỡng rất tốt. Dù mới 15 tuổi nhưng cô ta đã phát triển đầy đặn, dáng người thon thả, da trắng mịn màng. Trong thời đại mà nhiều người còn ăn không đủ no, thân hình đẫy đà và làn da trắng trẻo của cô đã chứng tỏ cô được gia đình chăm sóc chu đáo.