Edit: Cherry22
Beta: Cherry22
--
Hứa Ái Quốc đưa Hứa Cẩm Ninh vào một căn phòng nhỏ, nơi có một ông lão thầy thuốc đang ngồi chờ sẵn.
Thời buổi này, thiết bị y tế còn thô sơ, việc chẩn đoán bệnh chủ yếu dựa vào kinh nghiệm và kỹ năng quan sát của thầy thuốc.
Ông lão thầy thuốc nhìn kỹ sắc mặt Cẩm Ninh, bắt mạch cho cô bé, rồi dùng ống nghe kiểm tra nhịp tim, đo huyết áp… Ông cũng hỏi han Cẩm Ninh về tình trạng sức khỏe hiện tại.
Sau khi khám xong, ông nhìn Hứa Ái Quốc với vẻ mặt nghiêm trọng: "Cô bé này sức khỏe yếu lắm..."
Quả thực, cơ thể Cẩm Ninh rất yếu ớt. Do phải lao động nặng nhọc từ nhỏ, cơ thể cô bé bị suy nhược nghiêm trọng, lại thêm thiếu dinh dưỡng trầm trọng, tinh thần cũng u uất…
"…Tuy không mắc bệnh gì nghiêm trọng, nhưng nếu tình trạng này kéo dài, không được bồi bổ kịp thời thì e là sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Còn một điều nữa…" - Ông thầy thuốc nhìn Cẩm Ninh, dặn dò - "Cô bé, cháu phải luôn vui vẻ, lạc quan lên. Cháu còn trẻ, đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng để bản thân u uất."
Rồi ông quay sang Hứa Ái Quốc, ánh mắt có chút trách móc: "Là cha mẹ, sao các người có thể để con mình ra nông nỗi này?"
"Chúng tôi sẽ, sẽ cố gắng chăm sóc cháu ạ." - Hứa Ái Quốc vội vàng đáp. Ông biết sức khỏe của Cẩm Ninh không tốt, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Vợ chồng nhà họ Lâm trước đây còn dám nói rằng đã chăm sóc Cẩm Ninh chu đáo. Vậy mà đây sao? Chăm sóc chu đáo đến mức con bé suýt mất mạng hay sao?
Hứa Ái Quốc vừa giận vợ chồng nhà họ Lâm, vừa giận chính bản thân mình. Ông giận họ Lâm nói dối, lại càng giận bản thân đã để xảy ra sự nhầm lẫn đáng tiếc này. Nếu không, Cẩm Ninh đã được sống vui vẻ, khỏe mạnh bên cạnh ông bà từ lâu rồi.
"Biết vậy thì tốt. Để ta kê đơn thuốc cho cô bé, lấy thuốc về nhà uống một thời gian cho khỏe."
"Nếu có điều kiện, hãy cho cháu uống thêm nước đường đỏ, bột Mạch Nhũ, canh gà, ăn nhiều trứng…"
Ông thầy thuốc dặn dò rất kỹ càng. Cuối cùng, Hứa Ái Quốc nắm tay Cẩm Ninh ra về.
"Ninh Ninh, cha..." - Hứa Ái Quốc nhìn con gái, muốn nói điều gì đó, nhưng rồi ông lại thôi. Nhìn khuôn mặt xanh xao của con, ông biết lúc này có nói gì cũng vô ích. Chi bằng hãy dùng hành động để bù đắp cho con.
"Thôi, cha dẫn con đi lấy thuốc, rồi chúng ta đi mua Mạch Nhũ tinh."
Hứa Cẩm Ninh khẽ "dạ" một tiếng. Cô bé không chắc mình có nhìn nhầm không, nhưng khi Hứa Ái Quốc quay đi, cô thoáng thấy đôi mắt ông đỏ hoe.
Hứa Cẩm Ninh nhìn bàn tay thô ráp, chai sạn vì lao động của cha đang nắm chặt lấy tay mình. Bàn tay ấy tuy thô ráp, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Sự ấm áp ấy như lan tỏa đến tận sâu trong tim cô, mang đến một cảm giác thật lạ lẫm.
Cuối cùng, Cẩm Ninh cũng không rút tay lại.
Hứa Ái Quốc đến quầy thuốc của bệnh viện lấy năm miếng cao dán, rồi dẫn Cẩm Ninh ra ngoài.
Hai cha con đi đến Cung Tiêu Xã. Nơi đây rất đông người, Hứa Ái Quốc dắt Cẩm Ninh len qua đám đông, cuối cùng cũng đến được quầy hàng.
"Chào đồng chí, ở đây có bán bột Mạch Nhũ không?" - Hứa Ái Quốc hỏi.
Người phụ nữ ngoài 30 tuổi đứng sau quầy, khuôn mặt lạnh tanh, đáp: "Bột Mạch Nhũ hiệu Thượng Hải, một hộp 3 đồng, anh lấy không?"
"Lấy, cho tôi 4 hộp."
Người phụ nữ hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên khi thấy Hứa Ái Quốc mua nhiều Mạch Nhũ như vậy. Nhưng khi nhìn thấy ông mặc bộ quần áo công nhân, bà ta liền hiểu ra.
Trong thời buổi này, Mạch Nhũ là một loại thực phẩm xa xỉ, không phải ai cũng có điều kiện mua.
Hứa Ái Quốc lấy ra một tờ 10 đồng, rồi thêm hai tờ 1 đồng nữa đưa cho người bán hàng.
Tiền bạc trong nhà đều do Trương Ái Liên quản lý. Mỗi tháng lĩnh lương, Hứa Ái Quốc đều đưa hết cho vợ.
Lần này, trước khi ra khỏi nhà, Trương Ái Liên đã đưa cho ông một khoản kha khá, để lo khám bệnh, mua thuốc và mua Mạch Nhũ cho Cẩm Ninh.
Mạch Nhũ thời đó là một trong số ít những sản phẩm bổ dưỡng, không phải ai cũng có điều kiện sử dụng.
Những người xung quanh thấy Hứa Ái Quốc không chút do dự bỏ ra 12 đồng mua Mạch Nhũ, ai nấy đều nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ.
12 đồng, tương đương với hơn nửa tháng lương của một công nhân. Nhiều gia đình có khi cả năm tiết kiệm chi tiêu cũng chưa chắc đã để dành được ngần ấy tiền.
Chẳng lẽ họ không biết Mạch Nhũ bổ dưỡng sao? Tất nhiên là biết, nhưng tiếc là không đủ tiền mua.
Thấy Hứa Ái Quốc mua Mạch Nhũ không hề tiếc tiền, Cẩm Ninh cũng ngẩn người ra.
[Cha thực sự mua Mạch Nhũ cho mình sao? Mình cứ tưởng ông ấy chỉ nói vậy thôi chứ.]
Ba năm cuối đời, "nguyên chủ" chưa từng được uống Mạch Nhũ. Thậm chí, ngay cả nước đường đỏ cũng là một thứ xa xỉ đối với cô bé.
Cẩm Ninh cẩn thận nhận lấy những hộp Mạch Nhũ từ tay Hứa Ái Quốc. Đột nhiên, ông như nghe thấy tiếng con gái nói trong đầu.
Quay sang nhìn con gái, Hứa Ái Quốc thấy cô bé đang nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác.
"Ninh Ninh, con vừa nói gì phải không?"
Cẩm Ninh chớp mắt: "Không có ạ."
Không có sao? Hứa Ái Quốc nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm.
Nhưng việc ông mua Mạch Nhũ cho Cẩm Ninh là thật. Ông nhét mấy hộp sữa bột vào tay con gái: "Cầm lấy, về để trong phòng con. Muốn uống thì pha với nước nóng mà uống. Nếu hết thì cứ nói với cha, cha sẽ mua thêm."
Thế là, khi ngồi trên yên sau xe đạp, Cẩm Ninh ôm chặt 4 hộp Mạch Nhũ trong tay. Dọc đường đi, ai cũng nhìn hai cha con với ánh mắt ngưỡng mộ. Họ ngưỡng mộ chiếc xe đạp, ngưỡng mộ những hộp Mạch Nhũ mà cô bé đang ôm.
Tất nhiên, Hứa Ái Quốc không chỉ mua Mạch Nhũ cho Cẩm Ninh, mà còn mua cả xà phòng thơm, khăn mặt, bàn chải đánh răng và nhiều vật dụng sinh hoạt khác. Tất cả đều được treo phía trước xe đạp.
Chiếc xe đạp lại dừng trước đồn công an. Nhưng lần này, Hứa Ái Quốc không cho Cẩm Ninh vào cùng.
"Ninh Ninh, con ở ngoài trông xe và đồ đạc, cha vào gặp chú Trương xử lý chút việc, sẽ ra ngay thôi."
Cẩm Ninh gật đầu. Cô bé không biết Hứa Ái Quốc đến đồn công an làm gì, tuy có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi.
Lần này Hứa Ái Quốc đến đồn công an là để gặp Trương Trường Chinh, một người bạn của ông, hiện đang là cảnh sát.
Vài năm trước, trong lúc làm nhiệm vụ, Trương Trường Chinh bị thương nặng và ngã gục ở một nơi hẻo lánh. Lúc đó chỉ có một mình ông, nếu không được ai phát hiện kịp thời, có lẽ ông đã mất máu mà chết.
May mắn thay, Hứa Ái Quốc tình cờ đi ngang qua, đã phát hiện và đưa ông đến bệnh viện, thậm chí còn trả tiền thuốc men.
Vì phải đi làm nên Hứa Ái Quốc rời đi trước khi Trương Trường Chinh tỉnh lại.
Sau đó, Trương Trường Chinh mất vài tháng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được ân nhân cứu mạng của mình và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.
Từ đó, hai người thường xuyên qua lại, dần dần trở thành bạn thân, tình cảm thân thiết như anh em.
Lần này, Hứa Ái Quốc tìm đến Trương Trường Chinh là để nhờ ông giúp đỡ điều tra vụ việc con gái bị trao nhầm năm xưa, cũng như tìm hiểu tình hình của vợ chồng nhà họ Lâm và cô con gái nhỏ trong những năm qua.