Edit: Cherry22

Beta: Cherry22

--

"Được rồi, chuyện này em đã nhớ kỹ, em sẽ bảo người đi điều tra."

"Yên tâm đi, anh Hứa, khi có kết quả, em sẽ thông báo cho anh ngay."

Trương Trường Chinh không hề do dự, lập tức đồng ý.. Đây là lần đầu tiên sau bao năm, Hứa Ái Quốc nhờ ông giúp đỡ, khiến ông vô cùng vui mừng và muốn giúp đỡ hết sức.

Tuy nhiên, Trương Trường Chinh không ngờ rằng gia đình Hứa Ái Quốc lại xảy ra chuyện trớ trêu như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện trao nhầm con cũng không phải là hiếm.

"Đúng rồi, anh Hứa nói con gái anh tên là Ninh Ninh đúng không? Gọi Ninh Ninh vào đây để em gặp mặt, cũng để con bé nhận ra em. Sau này nếu có việc gì ở huyện, con bé có thể tìm đến ta."

Hứa Ái Quốc thấy Trương Trường Chinh nói rất phải.

Thế là, Hứa Cẩm Ninh, vốn đang đứng chờ bên ngoài, được gọi vào để gặp mặt người bạn thân thiết của cha mình.

Ninh Ninh, đây là chú Trương Trường Chinh, bạn thân của cha, cũng là huynh đệ tốt của cha con mình

"Ninh Ninh, chú là chú Trường Chinh của con. Sau này nếu có dịp đến huyện, con cứ ghé qua thăm chú. Nếu gặp khó khăn gì, cứ đến tìm chú, đừng ngại. Con cứ xem chú như em trai của cha, có chuyện gì cứ nói với chú."

"Cháu chào chú Trường Chinh ạ." - Hứa Cẩm Ninh ngoan ngoãn chào hỏi, nhưng trong lòng cô bé lại đang dậy sóng.

[Trương Trường Chinh... Thì ra đây chính là chú Trương Trường Chinh!]

Bỗng dưng, Trương Trường Chinh nghe thấy một tiếng cảm thán vang lên trong đầu. Ông nhận ra đó là giọng nói của cô bé trước mặt.

Nhưng điều kỳ lạ là, Ninh Ninh dường như không hề mở miệng.

Chẳng lẽ ông nghe nhầm?

Ngay sau đó, từ phía Ninh Ninh lại vang lên một giọng nói khác, khiến Trương Trường Chinh càng thêm nghi hoặc, thậm chí có chút kinh ngạc.

[Trương Trường Chinh, mình nhớ ra chú rồi.]

[Cha đúng là có một người anh em tốt thật. Tuy ban đầu chỉ là ơn cứu mạng, nhưng tình cảm của hai chú ấy lại rất sâu đậm.]

Lần này, Trương Trường Chinh chắc chắn rằng Hứa Cẩm Ninh không hề nói gì, nhưng ông lại nghe rõ ràng giọng nói của cô bé.

Chính xác hơn thì đó giống như một lời độc thoại nội tâm, tiếng lòng của cô bé.

Nhưng..

Trương Trường Chinh quay đầu nhìn Hứa Ái Quốc cùng những người khác trong phòng. Có vẻ như không ai nghe thấy gì cả.

Chỉ có một mình ông nghe thấy?

Hơn nữa...

Dường như Hứa Cẩm Ninh không biết rằng ông có thể nghe thấy những suy nghĩ của con bé.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Trương Trường Chinh gần như ngay lập tức nghĩ đến những chuyện kỳ quái, ma quỷ. Nhưng trong thời đại này, những chuyện như thế bị coi là mê tín dị đoan, không thể nói ra, cũng không nên nhắc đến.

Trong lòng ông, thậm chí còn có một giọng nói mách bảo rằng việc nghe được suy nghĩ của Hứa Cẩm Ninh có thể là một cơ hội để thay đổi vận mệnh của ông.

Hơn nữa, giọng nói đó còn nói với ông rằng, chuyện này chỉ có mình ông biết, không được nói cho bất kỳ ai khác.

Khi Trương Trường Chinh còn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, tiếng lòng của Hứa Cẩm Ninh lại vang lên.

[“Thời buổi này, có một người anh em làm công an thì thật là quý giá.”]

[“Chú Trường Chinh cũng là một công an tốt, chỉ tiếc rằng...”]

Trương Trường Chinh đang phân vân không biết cô bé tiếc điều gì, thì câu nói tiếp theo của Hứa Cẩm Ninh đã giải đáp thắc mắc của ông.

 [“Đáng tiếc, vào năm 32 tuổi, chú đã hy sinh dũng cảm.”]

Năm nay ông vừa đúng 32 tuổi:...

Ông sắp chết sao?

Thật hay giả đây?

Hơn nữa, sao cô bé này biết được?

Tiếp đó, trong những dòng suy nghĩ cảm thán của Hứa Cẩm Ninh, Trương Trường Chinh cuối cùng cũng biết vì sao ông lại "hy sinh dũng cảm."

Hóa ra, không lâu nữa, trong thành phố sẽ xảy ra một vụ buôn người.

Trong lúc làm nhiệm vụ, Trương Trường Chinh tình cờ phát hiện ra bọn buôn người đang lừa bán phụ nữ và trẻ em.

Tình huống lúc đó không cho phép Trương Trường Chinh gọi thêm người hỗ trợ từ đồn cảnh sát. Ông chỉ có thể một mình ngăn chặn bọn chúng, vì nếu không, những người phụ nữ và trẻ em kia sẽ bị đưa lên xe.

Một khi xe chạy mất, việc tìm kiếm sẽ vô cùng khó khăn.

Không còn cách nào khác, Trương Trường Chinh đành nhờ người qua đường đến đồn cảnh sát báo tin, còn mình thì liều mình ngăn cản bọn chúng.

Đáng tiếc, chỉ có một mình ông, trong khi bọn buôn người có đến 5 tên.

Dù kỹ năng chiến đấu của Trương Trường Chinh khá tốt, nhưng lúc đó ông không mang theo vũ khí, một mình khó lòng chống lại nhiều người như vậy. Hơn nữa, bọn buôn người còn có hung khí.

Cuối cùng, Trương Trường Chinh đã kéo dài thời gian đủ để đồng nghiệp đến ứng cứu, nhưng bản thân ông cũng bị đâm nhiều nhát dao.

Ông đã thành công ngăn chặn bọn buôn người, nhưng bản thân lại hy sinh vì mất quá nhiều máu.

 [“Bọn buôn người đáng chết!”]

[“Thật đáng thương cho chú Trường Chinh, người tốt như thế mà phải hy sinh.”]

[“Nghe tin chú Trường Chinh hy sinh, vợ chú ấy đã ngất xỉu ngay tại chỗ, thậm chí còn sảy thai. Đó là một cặp song sinh long phụng nữa chứ, bọn buôn người thật độc ác!”]

Trương Trường Chinh còn chưa tiêu hóa hết câu chuyện về việc mình hy sinh, thì lại nghe tin vợ mình đang mang thai, khiến mắt ông mở to đầy kinh ngạc, tim đập thình thịch.

Ông thậm chí muốn mở miệng hỏi Hứa Cẩm Ninh, "Có thật như vậy không?"

Năm nay Trương Trường Chinh 32 tuổi. Ở tuổi này, nếu kết hôn sớm, có lẽ ông đã có cháu bế rồi.

Nhưng đến giờ, ông vẫn chưa có con.

Trước đây, Trương Trường Chinh là một quân nhân, sau đó chuyển nghề làm công an.

Vợ ông là một cô gái mồ côi, con của liệt sĩ.

Hai người gặp nhau thông qua mai mối khi 20 tuổi, sau đó báo cáo và kết hôn.

Dù là kết hôn qua mai mối, nhưng Trương Trường Chinh rất yêu thương vợ.

Tuy nhiên, sau 12 năm chung sống, họ vẫn chưa có con.

Ban đầu họ không để tâm lắm, nhưng sau đó đã đi bệnh viện kiểm tra, cả hai đều không có vấn đề gì về sức khỏe sinh sản.

Bác sĩ nói rằng đó là do duyên phận chưa đến, khi nào duyên đến thì con cái sẽ đến.

Nhưng duyên phận đó mãi vẫn chưa tới.

Mấy năm nay, cả hai vợ chồng đã gần như từ bỏ hy vọng.

Dù vậy, không thể phủ nhận rằng họ rất yêu thích trẻ con.

Vì chuyện không có con, vợ ông từng đề nghị ly hôn để ông có thể tái hôn với người khác, sinh con nối dõi. Cô nghĩ rằng do mình không thể sinh con nên mới khiến Trương Trường Chinh không có con.

Tuy nhiên, cả Trương Trường Chinh và mẹ ông đều không đồng ý.

Họ nói: "Cứ chờ thêm một thời gian nữa xem sao."

Nếu thực sự không có con, họ sẽ nhận nuôi con của đồng đội đã hy sinh.

Ban đầu, họ dự định sẽ đi nhận con nuôi trong thời gian tới, nhưng hôm nay, Trương Trường Chinh lại bất ngờ nghe được tin này từ Hứa Cẩm Ninh.

Tin này còn gây sốc hơn cả việc ông sắp hy sinh, nhưng đồng thời cũng khiến ông vui mừng khôn xiết.

Theo lời Hứa Cẩm Ninh, vụ buôn người sẽ xảy ra trong nửa tháng nữa.

Vợ ông lúc đó đã mang thai hơn hai tháng.

Nói cách khác, hiện giờ vợ ông đã mang thai được hai tháng?

Trong bụng cô ấy đang có con của ông sao? Hơn nữa còn là một cặp song sinh!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play