Lễ quốc khánh đến, trường học bắt đầu cho nghỉ.
Anh em Ninh gia trở về nhà, mỗi người đều để quyển sách xuống cầm lấy nông cụ, xuống đất hỗ trợ làm việc kiếm công điểm.
Trong thôn bọn nhỏ đều phải làm như vậy.
Ai cũng muốn kiếm được càng nhiều điểm làm việc càng tốt, để cuối năm được phát đồ ăn.
Vì vậy, tuyệt đối không lãng phí sức lao động.
Tiểu Tại Tại với tư cách là nhân viên hậu cần của cả gia đình, ngày nào cũng báo cáo đúng giờ dưới bóng cây, canh giữ ấm đun nước của nhà mình, đợi mẹ hoặc anh trai khát rồi đi giao nước.
Tiểu Hoa cùng tiểu Tại Tại cùng một hoàn cảnh.
Nhất thời lặng im.
Mãi đến tận tiểu Tại Tại bất thình lình nói một câu: "Muốn ăn khoai lang."
Bé vẫn đang suy nghĩ về món khoai lang nướng lần trước không ăn được.
Vì bị chuyện của đại Hoa tỷ nửa đường dán đoạn, dẫn đến tiểu Tại Tại tạm thời quên mất, hiện tại chuyện của đại Hoa tỷ tỷ sự cũng đã giải quyết, tiểu Tại Tại tự nhiên một lần nữa nhớ tới khoai lang.
"Ăn khoai lang?"
Tiểu Hoa nghe thấy tiểu Tại Tại nói thầm, đột nhiên nhớ tới cái gì, bé chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng đưa tay ra lấy một củ khoai lang nướng còn hơi ấm trong nhà, bẻ đôi đưa cho tiểu Tại Tại.
"Chị có nè, cho em ăn."
"Em.
.
.
Không muốn, chính chị ăn đi."
Tiểu Tại Tại thực sự thèm thuồng bởi mùi khoai lang nướng, nhưng bé vẫn nhớ lời dạy của mẹ và biết điều đó.
Mọi gia đình trong thôn đề không giàu có,thức ăn của ai cũng quý, và không thể ăn thức ăn của người khác.
"Em không phải muốn ăn sao?" Tiểu Hoa không phải hiểu lắm tiểu Tại Tại tại sao không muốn.
“Em em em...”
Tiểu Tại Tại nói lắp một hồi, mới nhớ tới mẹ đã từng dạy bé: "Mẹ nói , em nghĩ ăn cái gì, có thể trực tiếp nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho em ăn."
Vì vậy, không cần phải tham lam những thứ khác.
"Thật không muốn?" Tiểu Hoa ở tiểu Tại Tại trước mắt quơ quơ này nửa cái khảo khoai lang, lại hỏi một lần.
Tiểu Tại Tại khó khăn bỏ qua một bên, rất kiên quyết lớn tiếng nói: "Không muốn."
"Vậy cũng tốt, em không ăn, chị liền tự ăn."
Tiểu Hoa nâng khoai lang miệng lớn gặm, ngọt dịu và ngọt ngào.
Đôi mắt bé khẽ nheo lại và khuôn mặt say đắm.
Tiểu Tại Tại không cẩn thận liếc mắt nhìn cảnh này.
Lập tức bị vô số ảnh ( ăn ngon ) quét .
Ở lại đây quá chịu tội, tiểu Tại Tại đi vòng qua chỗ khác, ngồi xổm trên mặt đất, ngẫu nhiên nhặt được một cây gậy gỗ đập trên mặt đất.
Nhìn kỹ lại, liền biết bé không phải viết linh tinh, là ở viết chữ.
Viết tên mình.
—— Ninh Tại Tại.
Ba nét chữ tròn trịa cong queo đầy vẻ trẻ con nhưng có thể nhận ra rõ ràng đó là thứ gì.
"Ninh tự bảo khăn voan thượng thiếu một nét trên đầu."
Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh ôn hòa, dọa tiểu Tại Tại nhảy dựng một cái.
Bé nghiêng nửa người nhìn lại, liền thấy thầy giáo của anh trai bé đang đứng sau lưng, hơi cúi xuống, nhìn dòng chữ của mình viết trên mặt đất.
Tiểu Tại Tại đã không nhớ rõ đối phương tên là gì, chỉ nhận ra hắn là thầy giáo của Tam ca.
"Tôi tên Trương Tuệ, em có thể gọi là thầu Trương, nếu có bất ngờ gì xảy ra thì sau này em sẽ là học dinh của tôi nhỉ."
Nhìn thấy tiểu tử đối mặt với nàng ánh mắt kinh ngạc, Trương Tuệ cười nhẹ, muốn đưa tay ra xoa nhẹ cái đầu nhỏ của bé lại nhìn thấy vết bẩn trên tay và bỏ cuộc.
"Thầy Trương." Tiểu Tại Tại đang ngoan ngoãn gọi người, thuận thế bổ sung một điểm vào chỗ sai bị Trương Tuệ chỉ ra, lúc này mới đúng.
"Tiểu Tại Tại thật thông minh." Trương Tuệ khen.
Không giống với tiểu Tại Tại dễ quên, Trương Tuệ nhưng vẫn luôn nhớ tiểu Tại Tại.
Chưa kể anh trai cô lại là học trò của mình, ở làng này chỉ có một bé gái trắng trẻo, xinh xắn nên anh vô cùng ấn tượng về bé.
Nhìn ra Trương Tuệ đối mình có thiện ý, tiểu Tại Tại cam đảm hơn không ít.
Bé cũng không viết chữ, trực tiếp đứng lên đến tiến đến bên Trương Tuệ , tò mò hỏi hắn: "Thầy Trương, ở đây làm gì nha?"
Coi như tiểu Tại Tại tuổi còn nhỏ, bé cũng biết, trong thôn thầy giáo đều là ở trong trường học, trường tiểu học thôn hiển nhiên cách xa khu đất trồng trọt chính trong thôn một chút.
Vì vậy, thầy Trương không có khả năng tình cờ đi dạo qua đây.
"Ta đến làm việc." Trương Tuệ chỉ vào đôi giày và bàn tay dính đầy bùn đất của mình, cười dịu dàng: “Dù sao thì giáo viên cũng phải ăn.”
Thầy giáo ở tiểu học trong thôn tiền lương không cao, một tháng mười đồng tiền, không phải trả lương khi các lớp học không vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông.
Vì vậy, để hỗ trợ gia đình, các giáo viên khác, bao gồm cả Trương Tuệ, sẽ đến làm việc trên cánh đồng trong những ngày nghỉ để kiếm điểm làm việc.
Trương Tuệ chỉ là trên đường lại đây uống nước, ngắn ngủi theo sát tiểu Tại Tại hàn huyên hai ba câu , hắn liền lại đi làm việc.
Nếu chậm quá lâu sẽ bị nghi ngờ là lười biếng và sẽ bị bắt với tội lười biếng sẽ bị trừ điểm công việc.
Nhìn thầy Trương đến đi vội vàng, tiểu Tại Tại nghiêng đầu, lại ngồi xổm người xuống đi viết chữ.