Tiếng thở dài của hai bà lão chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, có rất nhiều người trong thôn ghen tị với vận may của Trần Đại Hoa.
Chỉ có tiểu Tại Tại, Tiểu Hoa, còn có Tô Hân Nghiên cùng người nhà thôn trưởng biết rõ nội tình trong đó, nhưng bọn họ ai cũng không nói ra bên ngoài dù chỉ nửa câu nửa câu.
Dù sao, vấn đề này đã được giải quyết thỏa đáng trên bề mặt.
Ngay cả khi Trần Đại Hoa không quay lại sau một buổi xem mắt ở thị trấn đó, mọi người sẽ chỉ thở dài nói rằng cô ấy không may mắn và sẽ không nói gì khác.
Điều này tốt hơn là bị lừa bởi một tên tra nam trong tương lai.
Chuyện tốt của Trần Đại Hoa hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cho nên không ai phát hiện, có một thanh niên trí thức nào đó trong viện có vẻ ngoài khá đẹp, như là đột nhiên đắc tội với người nào đó, thường bị phân cho công việc vất vả mệt nhọc nhất.
Hàng ngày, hắn ta không nhặt phân hôi thối, thì dọn dẹp chuồng lợn, mùi hôi thối đến nỗi khi có ai đó đi ngang qua hắn ta bắt buộc phải đi dường vòng vì cái mùi đó.
Nhìn thấy cô thôn nữ xáu xí trước đây từng đối sử tốt với mình, giờ thì lại muốn tránh xa mình cả trăm mét, vẻ mặt Lý Trùng thật ảm đạm.
Hắn không nhịn được cúi đầu ngửi thử mùi vị trên người mình, lập tức bị cỗ mùi này hôi đến ác tâm buồn nôn.
Suýt chút nữa không nhịn được tại chỗ phun ra.
Nhưng mà, hắn mỗi ngày đi làm trở về viện cho thanh niên tri thức, muốn đun một ít nước nóng tắm rửa, những tên khốn đó luôn chế giễu hắn lãng phí củi lửa của mọi người.
Hừ, coi như thanh niên trí thức viện củi lửa đều là đại gia cộng đồng nhặt được thì thế nào, bên trong không cũng có một phần cống hiến của bản thân, hắn làm sao liền không thể dùng?
Lý Trùng sải bước xông về viện thanh niên trí thức, không nói hai lời liền chẩn bị nước, nấu nước tắm rửa.
Hiện tại trời đã có chút lạnh, hắn không dám lấy thân thể mình đùa giỡn, mỗi ngày kiên trì dùng nước nóng rửa ráy.
Thời điểm đi lấy củi, Lý Trùng đột nhiên phát hiện trong góc tường thường chất đống củi giờ lại chỉ còn dư lại hai, ba cây linh tinh, không khỏi tức giận nói: "Củi cảu tao đâu? !"
Cho dù hắn có hay đun nước sôi trong khoảng thời gian này, và dùng củi đốt nhanh hơn, thì cũng không đến nỗi hết, đúng không?
Còn tối hôm qua còn cao bằng nửa người, giờ đã biến mất rồi, đây là ai lừa ai?
Lý Trùng không biết trút giận vào đâu, đi tới đi lui mấy bước, rốt cuộc chịu không nổi, trực tiếp xông vào viện.
Còn chưa tiến vào, liền bị một nam nhân cao tráng chặn lại.
Là một thanh niên tri thức ở cùng viện với hắn tên là Trương Cường.
"Ngươi một thân thối hoắc, đi từ chỗ nào về hử, nếu như thúi hoắc cả trong phòng, buổi tối chúng ta làm sao ngủ?" Trương Cường nắm mũi, hướng về phía Lý Trùng ghét bỏ.
Viện thanh niên trí thức tổng cộng cũng không lớn như vậy, việc mấy người ở chung một phòng là điều khó tránh khỏi, nếu một người đi vào có mùi khó chịu nào đó, khiến cho mọi người khó mà ngửi.
Lý Trùng vốn định liều mạng phát hỏa, nhưng nhìn đến Trương Cường thân thể cao tráng , nhìn lại mình thân thể gầy yếu, vẫn là hít sâu một hơi, cắn răng ẩn nhẫn nói: "Trong sân củi lửa đâu? Làm sao không còn?"
"Ngươi không biết sao? !"
Trương Cường rất là khuếch đại lộ ra một mặt vẻ mặt kinh ngạc: "Bởi vì củi lửa gần đây dùng quá nhanh, chúng ta đều cảm thấy chuyện này không công bằng, cho nên sau khi bàn bạc, chúng ta quyết định dùng củi thì tốt hơn nên phân công đi mỗi lúc muốn dùng thôi, đó là để công bằng cho mỗi người , dạo này có người không biết tiết kiệm dùng củi lãng phí vậy nên tôi đành phải sử dụng cách này?"
Công bằng cái rắm!
Nếu không phải là đánh không lại Trương Cường, Lý Trùng thật rất muốn nhỏ cho hắn một ngụm nước bọt.
Sắc mặt trắng xanh, phát run vì tức giận, nhất thời không nói nên lời.
Thấy vậy, Trương Cường mặc kệ hắn, trực tiếp vào nhà, đóng cửa, cánh cửa ngay lập túc đạp vào mặt hắn ta.
Hừ còn tưởng mình là người thành phố nữa cơ đấy.
Đối với hoàn cảnh của Lý Trùng viện thanh niên trí thức trên căn bản có người biết, có mấy người không rõ ý nghĩa, nhưng cũng có mấy người thông minh từ động tĩnh trong thôn đoán được cái gì.
Dù sao Lý Trùng bình thường ỷ vào mình nhân duyên, bám váy đàn bà ăn được nhều hơn một chút.
Trong ngày thường cũng không thế nào làm việc, liền chỉ biết lừa tiểu cô nương.
Vì thế còn thường thường với bọn hắn trắng trợn khoe khoang, trêu đến rất nhiều người đối với hắn đều phiền chán không ngớt, cũng rất xem thường hắn.
Toàn bộ viện thanh niên trí thức, không phân biệt nam nữ, mọi người đều dựa vào chính bản thân mình hai tay lao động đến nuôi sống mình, liền chưa từng thấy người vô liêm sỉ như Lý Trùng vậy.
Kết quả vô liêm sỉ tra nam đột nhiên gặp báo ứng.
Ai có khả năng như vậy?
Gợi nhớ đến Trần Đại Hoa, người đột nhiên bị đưa đến thị trấn trong một buổi xem mắt kín đáo, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Nhưng bọn họ không dám nói.
Ai biết được hậu quả của sự tọc mạch, liệu họ có trở thành Lý Trùng tiếp theo?
Có người nhìn thấy cũng lạnh lùng biết Lý Trùng đã xong.
Những gì hắn ta mất còn nhiều hơn những gì hắn ta tưởng tượng, hắn sẽ mất cơ hội được trỏ về thành phố trong tương lai.
Cũng không biết chờ hắn tỉnh ngộ lại sau, không biết có hối hận vì những gì đã làm trước đây hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play