Toàn bộ kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc trong công việc đồng áng nặng nhọc.
Trời còn chưa sáng hẳn, ba anh em nhà họ Ninh lại phải dậy sớm, thu dọn sách vở rồi đi học.
Tiểu Tại Tại cuộn bụng và ngủ tiếp ở trên giường.
Tiểu gia hỏa đang ngủ say, bỗng bị đánh thức bởi tiếng vỡ sứ kêu to, bé sợ đến mức bật dậy suýt ngã xuống giường.
"Mẹ... Mẹ, bà nội..."
Hai tay vô thức nắm chặt lấy chăn, tiểu Tại Tại mờ mịt kêu hai tiếng.
Giọng của cô bé sữa dịu dàng như gà con gọi mẹ, có chút lo lắng và bất bình, có tiếng khóc yếu ớt nhưng không được đáp lại mà nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài nhà.
Thật giống có người đang gào khóc?
Còn tiếng đang mắng người?
Ngoài ra còn có giọng nói của mẹ bé trở nên lạnh lùng lạ thường và xa lạ.
Có người đang bắt nạt mẹ!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu tiểu Tại Tại, bé ngay lập tức căng thẳng , và nhanh chóng đứng dậy.
Lao nhanh ra ngoài bảo vệ mẹ.
Thế nhưng giường quá cao, tiểu gia hỏa quá thấp, muốn xuống có chút khó khăn.
Tiểu Tại Tại cúi đầu xuống mép giường, nhìn mặt đấu hơi cao khiến cho bé có hơi rụt rè.
Nhưng bên ngoài ngôi nhà vẫn tiếp tục ồn ào, xen lẫn tiếng chửi rủa thô bạo của người đàn ông và tiếng đập phá đồ đạc.
Bé thực sự lo lắng cho mẹ mình.
Nếu như... Nếu như mẹ bị đánh làm sao bây giờ?
Các ca ca đều không ở nhà, bà nội còn phải dựa vào mẹ bảo vệ, mẹ... Mẹ còn có tiểu Tại Tại nữa mà!
Vừa nghĩ tới đó, ánh mắt tiểu Tại Tại trong nháy mắt trở nên kiên nghị.
Mặc kệ!
Bé xoay người, quay lưng về phía giường, lưỡng đạo sinh ra chân nhỏ thăm dò đường đi xuống, ngón chân lắc lư từ trái qua phải, trước khi chạm đất, toàn thân buông thõng ra bên ngoài.
Không có ai chú ý tới khiến bé con ngã nhào ra, kêu lên mấy tiếng.
May mắn thay, bé đã bọc chiếc chăn bông dày và mềm vào mình làm đệm nên không bị thương.
Không để ý tới việc kiểm tra mình, tiểu Tại Tại hai tay chống đất, đứng dậy, lao thẳng về phía cửa nhà với đôi chân ngắn ngủn, rồi đóng sầm cửa lại.
"Đùng!" một tiếng, cánh cửa gỗ bị va chạm đập vào tường phát ra âm thanh giòn giã, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở trong sân.
"Tại Tại?"
Vừa nhìn thấy bé con lại chạy đến, bà nội Ninh cùng Tô Hân Nghiên sắc mặt cùng nhau biến đổi.
Bà Ninh trong nháy mắt phản ứng, ngay lập tức lao về phía tiểu Tại Tại với tốc độ không tương xứng với tuổi của bà, vừa che mắt bé vừa ôm bé lên và đưa trở vào nhà.
Tiểu Tại Tại bối rối, lập tức giãy dụa: "Bà nội, bà nội, Tại Tại phải bảo vệ mẹ, Tại Tại đi đánh người xấu!"
"Bé ngoan, đi vào trong nhà nha, bên ngoài nguy hiểm, đi ra ngoài sẽ bị thương."Bà nội Ninh ôm chặt lấy hài tử, an ủi bằng giọng già dặn đầy dày dặn của bà.
Tiểu Tại Tại giãy dụa từ từ dừng lại, dần dần biến thành khóc thút thít.
Bé thật sự bị sợ rồi.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua, nhưng nhờ thị lực khá tốt của mình, bé vẫn nhìn ra được cảnh lộn xộn trong sân.
Nồi niêu rơi xuống đất, chính giữa là một bà lão quần áo xộc xệch, tả tơi xấu hổ, vừa khạc nhổ vừa khóc rống.
Bên cạnh bà lão là một người đàn ông nhỏ và gầy trông khá ổn, giữa lông mày và mắt hắn ta có chút giống mẹ của hắn ta, nhưng hắn ta trông ảm đạm và không giống một người hiền lành.
Tiểu Tại Tại biết, giọng nói vừa chửi vừa rủa được phát ra từ miệng người đàn ông.
Bé còn biết thân phận hai người kia.
Mẹ của mẹ bé, và em trai của mẹ cũng là bà ngoại và cậu của bé.
Thế nhưng tiểu Tại Tại không thích bọn họ, mẹ cũng không thích bọn họ, các ca ca cùng bà nội càng không hoan nghênh bọn họ.
Ở trong ký ức của tiểu Tại Tại, ấn tượng duy nhất về gia đình ông bà ngoại của bé là một kẻ xấu đến nhà bé để cướp luong thực!
"Người xấu, lại tới cướp lương thực sao?"
Tiểu Tại Tại khóc thút thít nghẹn ngào hỏi bà nội.
Đằng sau giọng điệu ngây thơ và non nớt là vô số ký ức u ám.
Bà Ninh nãi nãi nhìn cháu gái nhỏ viền mắt đỏ hồng, trong con ngươi ẩn giấu đi sự hoảng sợ, trong lòng đau nhói, bà ôm bé vào lòng, dỗ dành: "Không sao đâu.
Với khả năng mẹ con, họ không thể lấy đồ ăn của chúng ta."
Trên thực tế đúng như vậy.
Từ nhìn thấy nữ nhi khóc, vẻ mặt Tô Hân Nghiên từ nóng nảy chuyển sang lạnh như băng, bây giờ nghe tiếng khóc của đứa trẻ phát ra từ trong nhà, cô càng tức giận hơn.
Cô vung cây chổi trong tay, quất vào người đàn ông ốm yếu kia không thương tiếc, hắn ta chỉ biết gào thét , vội vàng núp sau lưng mẹ mình, miệng vẫn chửi bới.
"Tô Chiêu Đệ, ngươi cái này tiện nhân này, đồ tốn tiền! Talà em trai ngươi, là con trai Tô gia, ngươi là phản rồi, lại dám đánh ta! Ngao! Đừng đánh, đau quá!"
"Đánh chính là ngươi, cút ra ngoài cho ta!" Tô Hân Nghiên vung chổi thật mạnh buộc tên đàn ông kia phải đi ra khỏi nhà cô.
"Tiểu Tiện nhân, không cho phép đánh con trai của ta!"
Một thân hình lùn và mập mạp chạy nhanh lại, xông tới chỗ tóc Tô Hân Nghiên ý định muốn giật.
Bà Tô nhìn thấy cục cưng của bản thân bị đánh, vội vã xông lại, kéo tóc con gái lôi ra.
Cũng may Tô Hân Nghiên phản ứng nhanh , vừa nghe thấy động tĩnh sau lưng, lập tức cúi đầu, xoay eo, hướng về bên cạnh né tránh, thuận tiện đưa bà lão kia ngã nhào.
Mất đi cân bằng bà Tô lao thẳng về phía con trai, thân hình gầy guộc của Tô Kim Bảo làm sao có thể chịu được trọng tải khổng lồ của mẹ.
Hai mẹ con cùng nhau ngã lăn ra ngoài sân nhà họ Ninh, lại kêu gào thảm thiết, không thể bò được một lúc lâu.
"Ngươi... ngươi..." Tô Kim Bảo tay run rẩy chỉ vào Tô Hân Nghiên, ánh mắt độc ác, nhưng là bởi vì trên người quá đau, muốn chửi rủa nhưng đau quá không nói ra được, trái lại đau đến sắc mặt vặn vẹo.
Tô Hân Nghiên lạnh mặt, giơ chổi uy hiếp nói: "Xem ra bài học trước đây ta dạy cho ngươi còn chưa đủ.
Ta cảnh cáo ngươi.
Lần sau nếu dám tới gây rối, ta sẽ gọi thẳng cho cảnh sát, cho ngươi vào thẳng và ăn cơm tù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play