Mùa hạ buổi trưa, cái nắng như thiêu như đốt.
Sắp tới giờ ăn cơm , khói bếp của từng nhà bốc lên nghi ngút.
Ninh gia.
Trong phòng bếp bay tới mùi thơm của thức ăn, âm thanh va chạm của đáy nồi, và tiếng mẹ Tô Hân Nghiên cất lên: “Tại Tại, làm cơm xong rồi, đi gọi các anh trai con về nhà ăn cơm.”
"Dạ." Ninh Tại Tại ngồi xổm ở cửa đếm kiến dòn dã
đáp ứng, vỗ vỗ cái mông đầy bụi của bé đứng lên, giẫm lên đôi chân ngắn ngủn của bé, như một làn khói chạy nhanh ra ngoài.
“Ca, mẹ gọi các ngươi về nhà ăn cơm tối!”
Chạy đến bên khu đất trống trên dòng suối nhỏ, Ninh Tại Tại cố gắng hét to, âm thanh đánh gãy nhóm người đang đánh nhau hăng say.
Bầu không khí căng thẳng ở hiện trường.
Đầu lĩnh là 1 tiểu tử béo chỉ vào Ninh Tại Tại bất mãn nói: “Ninh Hàn, ngươi hẹn chúng ta đánh nhau tại sao lại còn mang em gái ngươi đến!”
Ân oán của thanh niên bọn họ không muốn liên lụy đến lũ con nít này.
"Làm sao? Sợ lát nữa bị ta đánh cho khóc rối sợ em ta cười nhạo ngươi ?" Ninh Hàn cười lạnh một tiếng, trào phúng đối thủ đồng thời còn không quên hất tay về phía sau , bày ra phong thế oai hùng với em gái hắn:" Chờ ca một chút, ca đang bận."
"Dạ." Ninh Tại Tại ngoan ngoãn lên tiếng.
Bé trực tiếp trực tiếp ngay tại chỗ tìm khối đá, leo một hồi mới lên được, còn thuận lợi hái được một bông hoa mật, lấy cía phần dới xuống, trực tiếp ngậm hai ngụm qua khe hở, mật hoa lập tức ngâm toàn bộ khoang miệng.
Ninh Tại Tại không biết loại mật hoa này có tên gọi là gì, nhưng bé biết loại này hoa bên trong có thật nhiều mật hoa, có thể làm đồ ăn vặt.
Hút xong một đóa lại một đóa.
Một bên vừa ngậm mật hoa vừa nhìn phía trước ‘ hai quân đối chọi ’.
Trên thực tế chính là hùng hài tử kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Trẻ con đánh lộn cũng không có kết cấu gì, ngươi đánh ta một cái, ta lại cào ngươi một chút, sau đó một bên đau đến khóc, một bên lại rưng rưng kêu tiếp tục đánh, thề phải báo thù cho chính mình.
Cuối cùng hai quân đối chọi biến thành cuộc hỗn chiến, cũng không biết ai ở đánh ai, ngược lại chiến đấu mù quáng là được rồi.
"Ca ca cố lên! Cố lên."
Ninh Tại Tại một tay cầm bông hoa đỏ rực, không ngừng múa may cổ vũ cho ca ca nhà mình, âm thanh tràn ngập hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đều kích động đến đỏ bừng.
“Đại ca còn không đánh xong?”
Đang hưng phấn, bụi hoa bên cạnh tự nhiên có một cái đầu người chui lên, dọa Ninh Tại Tại nhảy dựng một cái.
Bé "Nha" một tiếng, thân thể lệch đi, giống như một cái bánh bao lăn ra đất dính hết bùn đất vào người.
"Em gái!" Tiểu nam hài từ trong bụi hoa chui ra cất sách trong tay đi, bước nhanh về phía trước , hai tay ôm lấy nách Ninh Tại Tại, cố gắng bế bé lên.
Dùng sức một hồi!
Ôm.
Ôm bất động.
Anh dừng lại, thu tay lại, hơi nhướng mày, nhìn lên nhìn xuống Ninh Tại Tại với vẻ mặt nghiêm túc, tập trung vào cánh tay và đôi chân mũm mĩm của bé rồi đột ngột gật đầu: “Em béo”
Vì thế anh mới không thể bế được em gái.
"Không mập, mẹ nói đây là trẻ con đáng yêu." Ninh Tại Tại khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, dùng đôi mắt to như quả nho nhìn chằm chằm vào anh hai của mình, nghiêm nghị phản bác lại.
"Chính là mập." Nhưng Ninh Hàng nghiêm khắc vẫn lựa chọn cố chấp: “ Em đã bốn tuổi, không phải trẻ con.”
Không phải trẻ con sẽ không có trẻ con đáng yêu, đúng nha.
Ninh Tại Tại đã hết giận.
Bánh bao nhỏ đứng dậy trên mặt đất, hai tay chống nạnh.
Bé đang cố phản bác lại lời nhận xét về độ béo của anh hai.
“Xong việc, về nhà ăn cơm.”
Đại ca vỗ bụi trên tay vẫy em trai em gái về nhà, mấy đứa em ngoan ngoãn im miệng đi theo.
Ninh Hàng tự giác dắt tay em gái nhỏ, một cái tay khác còn vững vàng ôm quyển sách yêu dấu của anh.
Anh nghiêng đầu nhìn lên nhìn xuống vết bẩn trên người em gái, rốt cuộc anh cũng nhịn được, tạm thời đưa quyển sách cho anh trai cầm, anh giúp em gái lau sạch vết bẩn trên người.
Cũng may là rơi vào chỗ đát khô, vỗ nhẹ cái là rơi ra.
Ninh Tại Tại ngoan ngoãn đứng yên để cho nhị ca vỗ sạch.
Sau đó chân ngắn lại nhanh chóng đuổi theo đại ca tò mò hếch cái đầu nhỏ lên hỏi: “Anh ơi, anh thắng chưa”
Đôi mắt long lanh to tròn chờ đợi, có thể thấy được em gái đang mong dợi câu trả lời chiến thắng của anh trai đến mức nào.
Đơn giản Ninh Hàn không có để em gái thất vọng.
Anh đắc ý ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Em đã thấy anh trai em thua bao giờ chưa?”
Điều đó thực sự chưa bao giờ xảy ra.
Trước đây một nhà bà ngoại mang theo cữu cữu và mợ tới cửa cướp lương thực, đại ca đã giúp mẹ đuổi hết bọn họ đi.