Đặt đĩa bánh xuống, Tô Hân Nghiên liền đem mấy cái bánh mà tiểu Tại Tại tự làm để vào trong bát của bé, để bé tự ăn đi.
Tiểu Tại Tại bĩu môi một cái, dùng chiếc đũa gắp bánh, chấm chút tương, a ô một cái, trực tiếp nhét trong miệng.
Ăn đầy miệng bánh.
Cũng còn tốt, bà nội làm tương ăn thật ngon, làm bánh cũng rất vị.
Chủ yếu là mẹ làm tương nấm rất thơm.
Nước sốt mặn mặn đậm đà gồm nấm, thịt băm, đậu phộng xắt nhỏ, óc chó xắt nhỏ, mè trắng, không chỉ dùng làm nước chấm mà còn có thể dùng muỗng ăn sống, càng ăn càng ngon.
Ngay cả khi chỉ có mỗi tương nấm, tiểu Tại tại cũng có thể ăn hết hai bát cơm.
Những người khác đều ăn được miệng đầy thơm nức, chỉ có Tô Hân Nghiên đáy lòng áng chừng sự, không làm sao ăn.
Những người khác đều đầy ắp vằn thắn nhưng rieng bát của Tô Hân Nghiêm lại vơi.
Bà Ninh nhìn thấy, liền gắp mấy cái vằn thắn của mình cho cô.
"Ăn đi, ăn no mới có sức lực làm việc."
Bà cho rằng con dâu còn đang xoắn xuýt với nhưng tờ báo văn đó, lâu không có cảm hứng, tự ép mình như vậy, Tô Hân Nghiên sẽ cảm hứng sáng tác hơn.
"Cảm ơn mẹ." Tô Hân Nghiên cười , gắp bánh bao nhét vào miệng, không quên chấm nước sốt.
Ai, đến cùng là bộ xương già này của bà liên lụy con trai cung con dâu.
Nhìn cô như vậy, bà Ninh tâm trạng thở dài, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Bà không muốn con dâu bận rộn vun vén gia đình mà còn phải quan tâm đến nhiều công việc như vậy.
“Bà ơi.” Tiểu Tại Tại kéo tay áo bà Ninh, giọng nói như sữa của bé có vẻ khúm núm: “Cháu khát và muốn uống canh.”
Thấy âm thanh của con gái, Tô Hân Nghiên đột nhiên nhớ ra rằng cô đã không mang món súp đã nấu ra.
Cô nhanh chóng đứng dậy nói: “Trong bếp có món hầm, mẹ sẽ dọn ra.”
“Không được, con ngồi ăn bánh bao đi, để mẹ mang lên cho .” Bà nội Ninh cùng con dâu tiến lên một bước, và ấn cô xuống, chạy vào bếp và lấy súp.
Cả mẹ chồng và con dâu đều không để ý rằng khi bị tiểu Tại Tại cắt ngang theo cách này, bầu không khí có phần chán nản cứ thế biến mất ngay lập tức.
Bà nội Ninh múc canh, rắc một nắm rau ngót đã rửa sạch vào, dùng đũa khuấy đều một chút, rau ngót đã chín.
Chỉ uống canh da heo nhất định sẽ chán ngấy, thêm giờ rau xanh vừa vặn trung hoà một hồi.
Bưng canh đi ra ngoài, mỗi người được phân mộ bát.
Bánh bao với súp ngon nhất quả đất.
Tất cả mọi người đều có một cái bụng căng tròn, ngay cả Tô Hân Nghiêm lúc đầu cũng không có cảm giác thèm ăn, sau đó đã được bà nội Ninh cho ăn.
Ninh gia thực hành thay phiên rửa chén.
Tiểu Tại Tại còn nhỏ, tạm thời bài trừ ở bên ngoài.
Ngày hôm nay đến phiên Ninh Hàng rửa chén, hắn chờ mọi người rời bàn ăn xong mới đi dọn bàn, đem bát đĩa đặt ở bồn rửa mặt ở cửa phòng bếp để rửa.
Tô Hân Nghiên thì lại tùy ý ở trong sân hái được một cái rau hẹ, liền hướng nhà thôn trưởng đi.
Vấn đề của Trần Đại Hoa vẫn là nên xử lý sớm hơn.
Ai biết nếu như chậm một bước, lại gây ra bao nhiêu phiền toái thì sao?
Cô không bao giờ tin vào tính cách của một tên cặn bã.
Nhưng trên thực tế, sự việc này không liên quan gì đến Tô Hân Nghiêm, bao gồm cả nhà họ Ninh, cô chỉ là người ngoài cuộc, lo chuyện bao đồng thì đã là sai.
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối cho Trần Đại Hoa, cô quyết định để sự việc cho một người có thể lo liệu một cách chính đáng.
Người cả nhà đều không biết Tô Hân Nghiên buổi tối đi ra ngoài làm gì, chỉ có tiểu Tại Tại biết.
Bé chạy ra cổng sân ngồi xuống, một tay chống má, lặng lẽ đợi mẹ về.
Tô Hân Nghiên không có đi ra ngoài rất lâu.
Mới vừa sắp tới, liền thấy nữ nhi thân ảnh nho nhỏ chạy như bay đến, nhào trong lòng cô.
"Mẹ!" Tiểu Tại Tại hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn mẹ.
Dù cho bé không lên tiếng hỏi dò, Tô Hân Nghiên cũng có thể biết bé sẽ nói gì,không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của con gái, thoải mái nói : "Yên tâm đi, sự tình đã giải quyết."
Có Trần trưởng thôn nhìn chằm chằm, chuyện này giải quyết cũng không khó khăn.
"Oa! Mẹ thật là lợi hại." Tiểu Tại Tại dành cho mẹ một tràng pháo tay.
Thả cái tiếp theo trong lòng đại sự, hai mẹ con thật vui vẻ tay nắm tay về nhà.
Ngày thứ 2 làm việc thời điểm, người trong thôn đều đang bàn luận một chuyện.
—— Đại Hoa nhà thôn trưởng đưa đi trên trấn xem mắt!
Tiểu Tại Tại ngồi ở dưới gốc cây, trong tay nâng ấm nước, nhìn áng người mảnh mai của mẹ đang chăm chỉ làm việc dưới cái nắng như thiêu đốt mà tai dựng lên, nghe hai bà lão đến nghỉ bên cạnh bàn tán chuyện.
Lão bà bà Giáp chua xót nói: "Ta đã nói, với tính khí kiêu ngạo của Vương Cưu Phương, làm sao có thể nhìn thấy đám chân lấm tay bùn trong thôn chúng ta, chắc chắn ta vẫn phải chạy đến những người tốt trong trấn để tìm"
Lão bà bà Ất đầy đất phản bác: "Sao lại là đám chân đất tay bùn, chúng ta là nông dân !"
"Ôi bần cố nông không đủ ăn, sống đời phố thị lấy lương, công nhân ai cũng có thịt ăn ?"
"..."
Lão bà bà Giáp xì khinh bỉ một tiếng, lão bà bà Ất liền không thoại phản bác.
Hai người yên tĩnh một chút, lão bà bà Ất đột nhiên thở dài, : "Ai, ai kêu ta không có bản lãnh như vậy đâu? Nếu như có thể, cũng muốn đem tôn nữ lên trấn xem mắt cho qua ngày thạt tốt."
Đúng đấy, ai chả muốn?
Lão bà bà Giáp ở đáy lòng nghĩ.