Sau ba lần đánh thức Hoàng Lộ không thành công, Lâm Hòe quyết định từ bỏ ý tốt này.
Ném tấm da cháy đen sang một bên, Lâm Hòe phi thẻ sinh viên ghim chặt chiếc áo ngủ bằng lụa đang muốn lẩn trốn vào tường.
Sau khi bị cố định, con quỷ run rẩy và nôn mửa không ngừng như vừa ăn phải thứ không nên ăn.
Xem quỷ nôn quả là một trải nghiệm thú vị. Đáng tiếc Lâm Hòe muốn làm người tốt đến cùng. Y ân cần đóng cửa, chọn đưa Hoàng Lộ về phòng trước.
Sau khi thu xếp cho Hoàng Lộ xong, Lâm Hòe đóng cửa, nhìn xuống hai món đồ te tua dưới đất, đoạn nở một nụ cười hiền hậu.
Người ta thường nói, thức khuya có hại, vậy không bằng thức luôn. Tỉnh giấc bởi tiếng hét chói tai, Lâm Hòe quyết định tuân theo nguyên tắc sống lành mạnh bằng cách khỏi ngủ.
... Nhân tiện hỏi thăm đồng loại một số chuyện.
Y một tay cầm quỷ cháy đen, một tay cầm áo ngủ, trong lòng ấp ủ mục đích đi xuống tầng. Biệt thự vào ban đêm rất yên tĩnh, trừ y ra thì tất cả người khác đều đang ngủ say.
Người duy nhất còn thức lúc này lôi ra một chai Di Bảo. Y đặt con quỷ cháy sém lên bàn trà, cố gắng làm phẳng nó, sau đó cầm chai nước đổ xuống.
Y kiên nhẫn đổ chai thứ nhất, thứ hai... Đáng tiếc vết thương của con quỷ vẫn chẳng cải thiện chút nào, tuy đã hút sạch nước, nhưng nó không hề có dấu hiệu phồng lên hay nở ra.
"What's your problem?" Lâm Hòe chọc chọc người con quỷ, đồng thời giả giọng Lý Ngạn Hoành*. Tấm da cháy sém không đáp lại y, quyết tâm giả làm vật vô tri đến cùng.
Lâm Hòe không muốn ép buộc. Dù sao cũng đều là đồng loại, nếu trả lời còn không biết, y đành để nó phát huy chút giá trị cuối cùng vậy. Y đưa vật thể cháy đen về phía áo ngủ: "Còn muốn ăn không?"
Áo ngủ co rụt lại. Thấy quỷ da người không còn hữu ích nữa, y liền ném nó ra ngoài thông qua cái lỗ 20x50 cm.
Vừa ném xong, con quỷ tức khắc gào lên thảm thiết. Lâm Hòe muốn mang nó trở về, nhưng y phát hiện tấm da đã hoàn toàn biến mất.
"Nếu phối hợp một chút thì đã không bị vứt rồi." Lâm Hòe tiếc nuối nghĩ.
Một mình ở dưới này quả thực chẳng có gì vui. Rút kinh nghiệm từ bài học ngày hôm qua, những con quỷ dưới cầu thang được y dạy dỗ đều ngoan ngoãn trốn trong tầng hầm bàng quang đứng nhìn. Lâm Hòe quyết định lễ độ một chút, không quấy rầy đến giấc ngủ của những người chơi khác.
Giúp Hoàng Lộ là một tai nạn ngoài ý muốn. Giờ cô đã bất tỉnh, y suy nghĩ một chút, quyết định làm theo kế hoạch ban đầu sau đó bước tới cắm nguồn ti vi.
Ti vi giả chết, Lâm Hòe lau tay, vắt chéo chân ngồi trên sô pha, một tay chống cằm nhìn nó.
"Ra mau." Y lười biếng nói: "Hay là muốn ta lôi ngươi ra?"
Ti vi run rẩy nhấp nháy vài phát, một giọng nói già nua vang lên: "Ta..."
"Mặt." Lâm Hòe mất kiên nhẫn lặp lại, "Chưa ai dạy ngươi khi nói chuyện không nhìn thẳng mặt đối phương là bất lịch sự sao?"
"Phải..."
Một bàn tay run rẩy vươn ra từ trong ti vi, theo sau là giọng nói của một lão già: "Nếu ngài muốn tay của ta, vậy... cầm lấy đi?"
Lâm Hòe:...
Y hiểu tại sao nhóm quỷ nữ kia lại "bàng quang đứng nhìn" rồi.
"Ngươi nghĩ ta là kẻ biến thái như vậy à?"
Sai một li đi một dặm, Lâm Hòe hết cách, đành miễn cưỡng đưa tay lôi đầu lão già ra ngoài.
Lão run rẩy mỉm cười, Lâm Hòe lúc này mới hài lòng vỗ tay: "Ngoan lắm."
"Đừng căng thẳng, ta rất dễ nói chuyện." Lâm Hòe an ủi, "Đã lâu rồi ta không giết quỷ."
"... Nhưng vừa rồi..."
"Vừa rồi là ngoài ý muốn, áo ngủ ra tay trước. Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình."
"Vậy cánh tay của nhân viên giao hàng ngày hôm qua..."
"Cũng là ngoài ý muốn." Lâm Hòe thản nhiên nói, "Nếu gã nghe lời hơn một chút thì đã chẳng xảy ra chuyện như vậy."
Ngươi có còn là con người không?? Lão già phỉ nhổ trong lòng nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài mặt.
Chỉ cách vài mét mà lão cũng có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc trên người Lâm Hòe.
Đây đã không còn là cấp độ của quỷ áo đỏ nữa rồi, năng lực của Lâm Hoè chắc chắn còn cao hơn nhiều.
"Ta cũng chỉ là người đưa tin, không có quyền quyết định, nếu ngài muốn rời khỏi đây thì phải đợi đến ba ngày sau. Với năng lực của ngài, ta tin rằng đến lúc đó ngài chắc chắn có thể sống sót thoát ra. Vậy nên..."
"Làm ơn buông tha cho tay của ta đi mà." Lão già khóc thầm.
"... Không hỏi ngươi cái này." Lâm Hòe nói, "Nhân tiện, ngươi có tiền không?"
"Ta... Gì cơ?"
"Kỳ thật ban đầu ta rất không hài lòng với trò chơi này của ngươi." Lâm Hòe nhận xét, "Tự dưng lại bị bắt nhốt, tự dưng làm xáo trộn cuộc sống của ta, tự dưng đẩy ta vào tình huống khó khăn này. Nhưng mà..."
"Khu mua sắm của các ngươi thật sự rất tuyệt." Lâm Hòe khen ngợi, "Chẳng cần ra ngoài vẫn có thể mua được mấy món đồ chơi thú vị như vậy, mỗi ngày còn được thưởng thức đủ tiếng la hét khác nhau, cho nên..."
"Ta bắt đầu thích trò chơi này rồi." Y cười rạng rỡ, "Chỉ là tiền không đủ dùng... Ngươi có quyền hạn cao như vậy thì cho ta thêm đi?"
Lão già:...
"Không có."
Lâm Hòe:...
Lão già bị chiếc điều khiển tát vào mặt, buồn thiu không nói nên lời, chỉ biết khóc "hu hu hu".
Thật là một âm thanh mắc ói... Lâm Hòe nổi da gà, ném chiếc điều khiển điều hòa về phía lão.
Đối phương vẫn ôm mặt rên rỉ. Lâm Hòe cầm chai nước suối đổ xuống đầu lão, mặt vô cảm nói: "Câm."
"..."
Lão già lấy hai tay che miệng, Lâm Hòe ném chai nước sang một bên: "Không cần căng thẳng vậy, ta chỉ muốn hỏi chuyện này thôi..."
"Hả... Chuyện gì cơ?"
Lâm Hòe cất cây kéo trong tay, cuối cùng nói:
"Con quỷ kia, là ta phải không?"
"... Hả?"
"Ta hỏi, con quỷ cần bị bắt kia, là ta phải không?"
"Đương nhiên, đương nhiên là không phải ngài rồi!"
"Chắc chưa?"
"Chắc mà, thành thật mà nói, ngay từ đầu ta đã nghĩ ngài là con người..." Lão thê lương nói, "Con quỷ thật sự là..."