Án mạng đã kết thúc nhưng trò chơi vẫn phải tiếp tục. Đúng bảy giờ tối, mọi người tập trung đông đủ tại phòng khách.
"Còn một phút nữa là đến giờ giao hàng." Hoàng Lộ nhìn đồng hồ lẩm bẩm.
Mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, gió thổi từng đợt, Hoàng Lộ không hiểu sao có chút lo lắng. Cô mở điện thoại kiểm tra lại đơn đặt hàng của mình.
Theo kết quả thảo luận ngày hôm qua, cô đã chọn mua một chiếc túi da bình thường thuộc mặt hàng an toàn nhóm hai. So với những món đồ loại một loại ba hào nhoáng, bề ngoài của chiếc túi rất giản dị, toàn thân tỏa ra năng lượng sống dở chết dở của một đợt giảm giá đầy nước mắt.
Giới thiệu: Một chiếc túi da có thể đựng đồ.
Ba mươi giây trước khi đồng hồ điểm tám giờ, vách ngăn chặn giữa lối ra tự dịch chuyển mà không cần đến gió. Với một tiếng xé rách chói tai, kiện hàng đầu tiên được "phun" ra từ khe hở.
Sau khi ném món hàng xuống, bàn tay quỷ có vẻ vô cùng nóng vội muốn thu về.
Người khởi xướng Lâm Hòe:...
Mọi người nhìn nhau, không ai bước lên xác nhận quyền sở hữu món hàng.
Theo sau lần lượt là món thứ hai, thứ ba... Sau khi "phun" xong kiện hàng thứ mười một, cánh cửa đỏ như máu im lặng đóng lại, vách ngăn màu trắng lại bật ra che kín lối vào.
Trong bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng này, Lâm Hòe là người đầu tiên bước tới. Y duỗi hai ngón tay lấy ra chiếc áo phông bên trong túi nhựa màu đen rồi lẩm bẩm gì đó.
"Bùm."
Nghe xong âm thanh này, chiếc túi vốn còn đang vặn vẹo như cảm nhận được nguy hiểm, lập tức ngoan ngoãn nằm bất động.
Nụ cười của Lâm Hòe càng chân thành hơn, y ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn về phía sau: "Mọi người không tới lấy hàng à?"
Đám đông lúc này mới tỉnh mộng xông tới, lần lượt nhận hàng theo danh sách. Xé bỏ chiếc túi niêm phong, đủ loại mặt hàng thiết yếu bày la liệt trên mặt đất. Hoàng Lộ dựa theo danh sách mua sắm được mọi người đưa cho trước đó kiểm tra từng món đồ một, sau một lúc lâu nói: "Đúng hết rồi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù khăn mặt và búp bê chất đống trên sàn không có gì bất thường, nhưng vẫn chẳng ai muốn sử dụng chúng. Hoàng Lộ thấy mọi người có vẻ mệt mỏi liền nói: "Vậy tiếp theo chúng ta..."
"Zz --zzzz --"
Ti vi trong phòng khách chợt nhấp nháy lên những bông tuyết. Giọng nói khàn khàn già nua lần thứ hai vang vọng: "Hiện tại là 8 giờ tối thuộc múi giờ Bắc Kinh, khà khà khà, chúc mừng tất cả người chơi đã sống sót trong ngày đầu tiên..."
"Để ta đếm xem nào? Một, hai, ba... Mười người. Xem ra tất cả đều rất ngoan, không vi phạm luật chơi... Lão già này vui lắm..."
"Còn ba ngày nữa, vui lòng tuân thủ quy tắc mua sắm, hoàn thành trò chơi... Đương nhiên, cho dù thất bại, các ngươi vẫn có thể "rời đi", nhưng là "rời đi" dưới dạng thịt vụn. Nhân tiện nhắc tới, thịt vụn là loại chất thải ướt đó."
"Tiếp theo, mong các vị tiếp tục mua hàng, hoặc chỉ định được quỷ trà trộn càng sớm càng tốt. Tái bút: buổi tối nhớ mang đồ đã mua về phòng, nếu không sẽ xảy ra chuyện khó lường đó nha." Ti vi nhấp nháy vài phát tỏ vẻ dễ thương, "Mà người bạn trước đó của các ngươi, hiện tại đã là loại rác ướt rồi... Để ta xem con bé trôi đến đâu rồi nào? Ô...
Nếu trên đời có loại người chuyên reo rắc bất hạnh thì lão già này chắc chắn đứng nhất. Trước khi sắc mặt mọi người càng tái nhợt hơn, Sở Thiên nhún vai, cầm theo cờ lê tiến lại gần chiếc ti vi vẫn còn đang lải nhải.
Ngay giây tiếp theo, màn hình lập tức tối đen như thể bị dọa sợ.
Sở Thiên gõ vài phát lên ti vi, không nhận được phản hồi liền có chút tiếc nuối: "Ta còn muốn hỏi thêm vài vấn đề."
Mọi người đã sớm quen với hành động kinh hồn của hắn nên đều chọn cách im lặng.
Lâm Hòe nhìn chằm chằm ti vi, bày ra vẻ mặt đăm chiêu.
"Vậy hôm nay dừng ở đây thôi." Hoàng Lộ lúc này cũng có chút đau đầu. Cô quyết định cầm chiếc túi da lên tầng.
Về phần túi bọc hàng và hóa đơn, cô tùy tiện ném chúng lên bàn trà.
Ngày đầu tiên trôi qua, ngoại trừ nhận được gợi ý "quy tắc không thể vi phạm" và một mạng người thì không còn tiến triển gì nữa. Thảo luận đến mười một giờ, mọi người quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đến lượt mua sắm ngày mai.
"Ngày mai mình nhất định phải giành được món đắt nhất..." Trước khi rời đi, Lâm Hòe nghe thấy HKT thì thầm với điện thoại.
Sau khi vào phòng, Lâm Hòe và Sở Thiên vừa nằm liền ngủ. Diệp Hiến đặt chiếc quạt nhỏ mới mua sang một bên, cũng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Cậu vừa nhắm mắt đã bị người bên cạnh vỗ nhẹ vào trán.
"?"
"Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút." Lâm Hòe nằm bên cạnh nhìn cậu, đôi mắt anh đào xinh đẹp mang theo ý cười, "Tối nay đừng đụng vào chiếc áo phông tôi treo trong tủ."
Diệp Hiến bị nhìn chằm chằm chẳng hiểu đầu đuôi: "Ồ... Tại sao?"
"Chả vì sao cả, sợ cậu bị nó đập nát."
Diệp Hiến xoay người, Sở Thiên bên kia đã ôm gối ngủ ngon lành.
... Không hiểu vì sao, cậu chợt cảm thấy người này có chút thừa thãi...
Đêm khuya.
"Soạt, soạt, soạt..."
Tiếng vải ma sát rất khẽ đánh thức Trương Lộ khỏi cơn mơ.
Cô xưa nay vẫn luôn ngủ rất nông, là người thuộc tầng lớp 996 điển hình. Ngoài việc mất đi mái tóc bồng bềnh vốn có, cô cũng quên luôn cảm giác có được một giấc ngủ ngon là như thế nào. Dầu gội có thể cứu tóc, nhưng giấc ngủ thì chẳng thế cứu được. Sau khi vào trò chơi, cốt truyện đổi trắng thay đen lại càng làm cô tăng thêm cảnh giác.
Từ đây có thể thấy, chỉ cần trả giá, nhất định sẽ có phần thưởng, ngoài tiếng hát của Vương Chiêu Quân, còn có nhiều trường hợp khác chứng minh cho điều này.
Hoàng Lộ hé mắt. Căn phòng vẫn mờ tối, cơn gió thổi tung rèm cửa để lộ ánh trăng chiếu rọi.
Đây đáng lẽ là một đêm đẹp trời, chỉ là cô chợt nhớ ra cửa sổ trước đó đã được đóng kín.
Lông tơ nháy mắt dựng đứng. Đồng thời, cô nghe thấy tiếng mạch đập cùng với âm thanh thở hổn hển.
Tại nơi khuất tầm mắt, chiếc túi da mà cô đã mua trước đó đang bò dọc theo chân giường như muốn leo lên.
"Hộc... Hộc... Hộc..."
Bề mặt da màu nâu giờ đây đã chuyển sang màu hồng thịt, cùng với âm thanh kì lạ, những đường gân xanh trên túi nổi lên. Chiếc túi với khóa kéo như hàm răng nanh sắc nhọn đang di chuyển dưới chân cô.
Dường như không hài lòng với cân nặng của bản thân, nó "nghĩ nghĩ" một lúc rồi lộn từ trong ra ngoài. Bề mặt giống như da người không có ngũ quan chuẩn xác tiến về phía Hoàng Lộ.
Hoàng Lộ cứng người, vì chẳng thể trốn được nữa nên cô đành nhắm mắt.
Trong trò chơi có không ít trường hợp trốn thoát bằng cách giả chết. Cô không ngừng cầu nguyện cho chiếc túi rời đi, mồ hôi lạnh túa ra thấm đẫm ga giường.
Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đi nhanh đi... Cô thầm niệm trong lòng. Bất chợt, cô nhớ tới phần mô tả kia.
"Túi da thật, sức chứa lớn."