Mấy ngày nay Dư Hành Kiện sống rất khổ sở.
Nếu nói hai cái chết trước đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì vụ việc của Đường Phong tuần này đã phải làm cho hắn đứng ngồi không yên trước ban giám hiệu nhà trường.
"Thầy Dư à." Ả phó hiệu trưởng từng rất kỳ vọng vào hắn giờ đây lại quay ngoắt thái độ, "Từ khi trường thành lập đến nay, mặc dù có rất nhiều ca bỏ học và tự sát nhưng chưa lần nào đáng báo động như lớp của thầy! Tôi nghĩ thầy nên xem lại cách giảng dạy của mình đi!"
Nhớ lại lời nói gay gắt của người phụ nữ, hắn đập mạnh tay xuống bàn.
"Cái gì mà cách giảng dạy." Hắn cười khẩy, "Rõ ràng lúc trước còn hết lời khen ngợi tôi cơ mà? Chính mấy người mới là những kẻ chỉ biết đến tiền thì có. Cố tình để cho thân thích nhập sách tham khảo về bán, bắt học sinh mua một đống giấy vụn..."
Dư Hành Kiện vào ngôi trường này cách đây nửa năm. Hắn vốn là một sinh viên đầy triển vọng tốt nghiệp đại học tốp đầu thuộc dự án "211"*. Tuy nhiên, trong lần đầu đi làm, bởi vì quá nóng vội mà hắn đã lỡ tay tát một học sinh đến mức điếc cả tai. Hậu quả là hắn ngay lập tức bị nhà trường sa thải. May mắn thay, nhờ gia đình giàu có, vụ việc của hắn đã được giải quyết êm đẹp, giúp hắn thành công thoát khỏi những hệ lụy pháp lý.
Kể từ khi bị đuổi việc, đã không còn có ngôi trường danh tiếng nào dám mạo hiểm nhận hắn nữa. Thất nghiệp suốt một năm trời, cuối cùng cơ hội mới đã mở ra khi hắn được họ hàng giới thiệu đến trường cấp ba Minh Hoa.
Cứ thế, Dư Hành Kiện quyết tâm làm lại cuộc đời với khát vọng lớn lao được cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục. Bởi trong những tháng ngày rảnh rỗi đó, hắn đã miệt mài nghiên cứu về tâm lý học để phát triển bản thân. Mặc dù mọi thứ giống với những gì hắn tưởng tượng, nhưng nhìn chung vẫn có một vài điểm khác biệt.
Dư Hành Kiện không ngừng khích lệ học sinh, bởi hắn tin rằng, chỉ trong một môi trường đoàn kết, các em mới có thể cùng nhau tiến bộ. Vậy mà dù đã cố gắng hết sức, bầu không khí ngột ngạt và chia rẽ trong lớp C vẫn chẳng hề thay đổi. Lớp C không thể so với lớp A và B, nhưng lại hơn hẳn lớp D, E, F. Vị trí đặc biệt này là động lực, nhưng đồng thời cũng tạo ra một môi trường học tập đầy căng thẳng và cạnh tranh. Ai cũng coi nhau là đối thủ mà lao đầu vào học như những con gà chọi mắt đỏ. Ngoài cảm giác ghen tị ra thì cũng chỉ có sự lạnh nhạt thờ ơ.
Hắn đã từng rất trăn trở về điều này, cho đến khi một sự kiện tình cờ đã làm thay đổi tất cả.
Truyền thống lâu đời của nhà trường là bầu chọn ra lớp có vệ sinh xuất sắc nhất. Nhờ sự hỗ trợ của Dư Hành Kiện, lớp C mới có thể miễn cưỡng đáp ứng vừa đủ tiêu chuẩn khắt khe đến mức biến thái đó. Vậy mà, vào một ngày nọ, học sinh của hắn lại bị phê bình công khai trước toàn trường và phải hứng chịu hình phạt cắt giảm suất ăn phụ vào buổi tối.
Phải biết rằng, với cái thực đơn khủng khiếp trong căn tin, thì suất bánh mì bổ sung đó như là niềm hy vọng duy nhất của đám học sinh. Chính bởi vì vậy, mọi người đều cực kỳ tức giận và bắt đầu quay sang đổ lỗi lẫn nhau. Cũng vào lúc này, Dư Hành Kiện lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Hôm qua ai trực nhật?"
Gặng hỏi đến ba lần nhưng vẫn không có người nào trả lời. Đúng lúc cơn giận của hắn sắp lên đến đỉnh điểm, thì nam sinh ưa nhìn ở hàng cuối mới đứng dậy cúi đầu nói: "Là... Là em ạ."
Hắn biết rõ đây là Nhan Tức, một cái tên luôn nằm trong top đầu của lớp. Nam sinh này rất nhút nhát, đến mức có phần nhu nhược và cực kỳ thích viết tiểu thuyết.
Nói tóm lại, là loại người kể cả có bị bắt nạt cũng chẳng dám phản kháng.
Vậy nên, hắn vin vào đó để trừng phạt Nhan Tức bằng cách ra lệnh cho cậu ta đứng ngoài ban công dùng tay áo lau sạch vết mực dính trên sàn. Thiếu niên chỉ biết run rẩy tuân theo, mặt đỏ bừng. Trong lúc đứng dậy, bởi vì bị hạ đường huyết mà cậu ta đã bất cẩn va phải cái tủ bên cạnh.
Âm thanh cực lớn nhưng đám học sinh vẫn chỉ đứng trơ ra nhìn với vẻ mặt thờ ơ. Rồi chẳng biết từ đâu, một tiếng cười bất chợt vang lên.
"Ha ha ha..."
Cả lớp cũng theo đó cười ồ lên thích thú.
"Nhìn nó kìa, trông ngu với thảm hại vãi."
"Lúc nào cũng ra vẻ mình chắc chắn sẽ vào được lớp B, thế mà mấy việc vặt như này có biết làm đếch đâu, giờ mới lộ ra bộ mặt thật nè."
"Ha ha ha..."
Giữa âm thanh khoái chí ấy, cả lớp lần đầu tiên đạt được sự đoàn kết chưa từng có. Cảnh tượng này cũng đủ để khiến Dư Hành Kiện đang đứng trên bục giảng ngộ ra một chân trời mới. Kể cả cho đến khi hắn nhận ra người trực nhật hôm đó không phải Nhan Tức mà là Đường Phong – Bạn thân nhất của cậu ta, thì giá trị của nó vẫn chẳng hề lu mờ.
Dư Hành Kiện sau đó khéo léo định hướng dư luận, đắp nặn Nhan Tức thành nguyên nhân của mọi điều xúi quẩy. Hắn mua bảy chậu hoa rồi nói rằng mỗi chậu tượng trưng cho một nữ sinh trong lớp. Sau khi reo rắc ý tưởng này vào đầu mọi người, hắn cố tình đập vỡ chậu hoa đại diện cho cô bạn được yêu thích nhất rồi vu oan lên Nhan Tức. Không dừng lại ở đó, hắn còn tự tạo ra nhiệm vụ phân loại rác dành riêng cho cậu ta... Nhiều việc nhỏ nhặt cứ thế tích tụ, cả lớp dần trở nên đồng lòng hơn bao giờ hết.
Kể cả khi có liên tục đạt được nhiều thành tích lớn, hắn vẫn không quên tỏ vẻ quan tâm tới Nhan Tức. Giờ ra chơi, hắn gọi cậu ta vào văn phòng rồi nói: "Em có cảm thấy mình bị đối xử bất công không? Em có nghĩ rằng thầy làm vậy với em là không tốt hay không?"
Nhan Tức chỉ ngập ngừng đáp: "Em... Em biết lỗi rồi ạ. Em sẽ cố gắng sửa sai."
"Vậy là tốt rồi, mọi người chỉ muốn em tiến bộ hơn mà thôi." Dư Hành Kiện mỉm cười hài lòng, "Phùng Tử Lộ, đưa bạn về đi."
Phùng Tử Lộ là lớp trưởng, đồng thời cũng là người nghe lời hắn nhất. Đợi cả hai rời đi, hắn lại tiếp tục tận hưởng cảm giác được sùng bái như một vị thần. Quả nhiên sức mạnh khi cùng nhau căm ghét một thứ gì đó thật đáng sợ.
Chỉ là hắn không ngờ vậy mà Nhan Tức lại chọn cách nhảy lầu.
Kể từ ngày hôm đó, mọi thứ dần trở nên tồi tệ. Thẩm Ưu và Đường Phong chết, hắn thì sắp bị cách chức. Mà bia đỡ đạn tiếp theo của hắn – Lý Hân Di, cũng dần trở nên vô vọng dưới sự can thiệp của Lâm Hòe. Đã thế còn có một điều khó tin hơn cả là, điểm trung bình môn văn trong kỳ thi tuần này của lớp F lại vượt qua cả lớp C!
Phải biết rằng một giáo viên môn văn như Dư Hành Kiện rất tự hào về lớp C. Mặc dù điểm tổng kết không thể sánh bằng hai lớp cao hơn, nhưng riêng ở môn văn, học sinh của hắn đã vượt qua lớp B và chỉ kém lớp A có một chút. Vậy mà lần này, lớp F lại ngang nhiên dẫn trước với khoảng cách 0,1 điểm!
Ngày công bố điểm số, hắn không kìm được tức giận mà tới thẳng văn phòng chất vấn Lâm Hòe. Cái người kia nghe xong cũng chỉ nhún vai đáp: "Thật ra, câu trả lời rất đơn giản..."
"Hàng nhái không thể so với hàng thật." Lâm Hòe giơ hai ngón tay, "Từ đó có thể suy ra rằng, đừng bao giờ sử dụng hàng nhái."
Lờ đi sự nghi ngờ của hắn, đối phương vẫn thản nhiên tiếp tục: "Đề kiểm tra đã được chuẩn bị từ một tháng trước rồi mà nhỉ? Đã thế còn niêm phong cẩn thận thì làm sao tôi xem được chứ? Theo cách nói của thầy, chắc tôi phải nấp sẵn trong trường quá... Đừng cố gắng chống cự nữa đồ ăn hại, thua rồi chửi đổng lên như vậy khó ngửi lắm."
Nói xong, người kia ngáp một cái rồi nhảy xuống khỏi bàn làm việc định rời đi. Thấy vậy, Dư Hành Kiện không cam tâm lao tới túm lấy cánh tay đối phương: "Cậu! Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên. Cơn đau khi cổ tay bị bẻ gãy khiến hắn vô thức ôm chặt lấy cánh tay nằm lăn lộn trên sàn nhà. Vậy mà, chàng trai tuấn tú vẫn chỉ đứng ở cửa thản nhiên nhìn hắn rồi bật cười.
"Đau lắm đúng không?" Y hỏi, "Đau đớn về thể xác hoặc tinh thần, cái nào khiến thầy khó chịu hơn?"
"Rác thì ở đâu cũng chỉ là rác mà thôi thầy Dư à. Thầy tự cho mình là vua chúa nhưng chung quy cũng chỉ là dựa hơi giáo viên, ỷ vào vai vế để thao túng một đám trẻ con. Có lẽ đỉnh cao nhất trong cuộc đời của thầy chỉ dừng lại ở lúc thầy nhận được cái giấy trúng tuyển đại học đó thôi. Lâm Hòe cười khẩy, "Vậy nên tôi nghĩ thầy nên học cách chấp nhận thất bại của mình đi, bởi vì từ đầu đến cuối, thầy cũng chỉ là một tên ăn hại."
"Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?"
"Sinh viên thế hệ mới, người chơi tuân thủ luật lệ, thầy giáo tận tâm yêu nghề." Lâm Hòe nói bừa, "À đúng rồi..."
Y nhặt lên chiếc ví của Dư Hành Kiện rồi không chút do dự rút sạch tiền bên trong.
"Thay vì làm phiền tôi, thầy nên lo liệu cho cái chết của mình đi." Y vung vẩy xấp tiền, thản nhiên vứt chiếc ví xuống đất rồi ghê tởm dẫm lên, "Đây coi như là bồi thường cho việc thầy làm bẩn áo của tôi."
Rời đi một cách thật ngầu, Lâm Hòe nhét tiền vào túi quần, đoạn tìm ngay một cái nhà vệ sinh ở gần đó để bắt đầu rửa tay điên cuồng.
"Bẩn vãi..." Y nghĩ thầm, "Cái áo này cũng chẳng mặc được nữa, vứt đi vậy."
Tuy rằng rất tiếc, bởi vì ngay ngày thứ hai tiến vào trường, Lâm Hòe đã vội vàng ra ngoài tậu thêm quần áo mới để tránh cho độc giả có những hiểu lầm tai hại như "Truyện thì hay nhưng mà nam chính có mỗi bộ đồ mặc cả tháng không thay". Song, giờ có nguồn thu nhập mới này bù đắp lại, y cảm thấy cũng không tệ lắm.
"Cái vụ treo cổ kia không báo cảnh sát được thì chắc chắn vụ trấn lột này cũng vậy. Chẳng sợ nhưng mà mình vẫn không muốn trải nghiệm một ngày trong trại giam không giường không chiếu đâu." Y vừa nghĩ vừa đếm tiền, "100, 200,... 2000, 2050... 2291... Tên này nghèo thật, biết thế không chủ quan vài đồng tiền xu mà cuỗm luôn cả cái ví kia rồi..."
Lâm Hòe vừa lẩm bẩm vừa cất tiền vào trong ví. Dù tên kia có xấu xa đến mức nào thì tiền vẫn không bao giờ là sai. Hiện tại trên người y có tổng cộng 5439 đồng và lẻ 2 xu, trong đó còn bao gồm cả số tiền lương mà y đã "thân thiện" xin ứng trước từ hiệu trưởng vào đêm nọ.
"Nếu tiền trong này mà mang ra ngoài được thì mình đã đi cướp ngân hàng cho nhanh rồi." Sắp xếp xong chiếc ví căng phồng, Lâm Hòe dùng thẻ giáo viên cào nhẹ khóe miệng nghĩ lung tung, "Sau đấy tô cái miệng đỏ chót, mặc bộ đồ "cực tím" rồi hét lớn vào mặt cảnh sát "whysoserious"*... Dù sao một khi rời khỏi đây cũng chẳng ai nhớ mặt mình, càng không phải sợ bị bắt."
Tưởng tượng đến đây, y cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Trong lúc đó, Hạ Tinh Dã đứng ở hành lang, ánh mắt dõi theo Lâm Hòe đang đi về phía này.