Hiện giờ là ngày thứ hai mọi người tiến vào biệt thự, còn hai ngày nữa mới kết thúc trò chơi.
Căn phòng hiện tại không đủ chỗ nên mười một người tập trung tại phòng khách. Dưới mọi ánh nhìn chăm chú đổ dồn về mình, Hoàng Lộ mở ứng dụng.
Thiết kế của mục lịch sử đặt hàng cũng thô sơ không kém giao diện mua hàng. Bên cạnh ảnh chụp chiếc túi da là hai chữ “Đã nhận” có màu đỏ như máu. Hoàng Lộ nhấn vào đơn hàng, bên trên hình ảnh có dòng mô tả vắn tắt.
[Tên sản phẩm] Túi xách da.
[Giới thiệu] Một chiếc túi đựng đồ vô cùng hữu ích.
Nửa trên màn hình là hai dòng chữ được viết bằng font Tống* cỡ 10,5. Lâm Hòe nhìn chăm chú một lúc, đoạn hỏi Hoàng Lộ: “Chị Lộ, tôi mượn điện thoại của chị một lát được không?”
Hoàng Lộ gật đầu. Lâm Hòe nhấn giữ màn hình, ngay sau đó giao diện liền xuất hiện một cửa sổ lựa chọn màu xanh da trời.
Y bấm ‘chọn tất cả’ rồi dán toàn bộ văn bản vào ghi chú. Đến lúc này mọi người mới đọc được nội dung thật sự bị ẩn giấu.
[Lưu ý] Tui được làm bằng da thật, có thể chứa cả người.
“Hôm qua tôi không thấy cái này…!”
“Trong trò chơi, một chút sơ suất cũng đủ để mất mạng.”
Hoàng Lộ hơi thất vọng. Từ đầu đến cuối, cô luôn nắm quyền kiểm soát toàn đội. Phương án mua hàng vào ngày đầu cũng là do cô đề xuất, vậy mà không ngờ đến cuối cô lại là người sập bẫy.
Mọi người sau đó kiểm tra lại mặt hàng đã mua theo cách tương tự, không bất ngờ khi chiếc quạt nhỏ của Diệp Hiến xuất hiện dòng ghi chú: Không có não, đành mượn tạm não của bạn vậy.
“Nếu không đọc kỹ thông tin, chắc chắn sẽ mua phải hàng giả, hàng kém chất lượng.” Sở Thiên ngồi xổm an ủi Diệp Hiến đang co ro trong góc trồng nấm: “Ít nhất cậu vẫn chưa chết, đây là chuyện vui đó.”
Diệp Hiến: “Tôi không thấy vui chút nào…”
Nói xong, Sở Thiên hướng về phía mọi người đề xuất: “Bây giờ chúng ta hãy chia nhau kiểm tra lại những mặt hàng nhóm hai, sau đó một lần nữa tổng hợp và phân chia chúng.”
Mọi người đều đồng ý. Mặc dù khu mua sắm có vô số hàng hóa, nhưng trong trường hợp mười một người cùng nhau góp sức, tất cả những mặt hàng thực sự an toàn đều được kiểm tra xong trong vòng chưa đầy một giờ.
Vậy là danh sách một lần nữa bị thu hẹp. Hiện tại số lượng sản phẩm có thể mua tụt xuống còn hơn hai mươi món, chỉ đủ cho sáng nay và sáng mai, nếu không ai vi phạm quy tắc cố tình mua thừa.
Vào ngày cuối cùng, nếu tất cả mười một người còn sống, thì chắc chắn sẽ có người bắt buộc phải mua sản phẩm loại một hoặc loại ba không rõ công dụng. Đến lúc đó chỉ còn biết “sống chết có số, phú quý do trời”.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc. Nhiệm vụ trò chơi đưa ra là mỗi người phải tiêu hết 998 tệ. Đến ngày thứ tư, những người chưa đạt chỉ tiêu chỉ có thể lựa chọn mua các mặt hàng quỷ quái.
Hơn nữa…
“Hơn nữa, chúng ta cũng không chắc trong hai mươi vật phẩm an toàn này còn tồn tại cạm bẫy nào hay không.” Nghê Hiểu chỉ vào danh sách, “Mặc dù đã rà soát lại một loạt… Nhưng đừng quên, vẫn còn một con quỷ phá đám. Ai biết được nó có trộn lẫn hàng giả vào bên trong hay không.”
“Cũng đúng.” Hoàng Lộ nói, “… Theo hướng này, chúng ta vẫn phải mua các mặt hàng nguy hiểm vào ngày cuối. Xét theo tình hình chi tiêu hiện tại, mỗi người sẽ phải mua ít nhất một đến hai quỷ vật.”
“Đúng là đến cả đường sống cũng không chừa…” Vu Phú bày ra vẻ mặt đau khổ.
“Nhưng ít nhất, chúng ta vẫn an toàn trong hai ngày không phải sao?” Bành Huyên gợi ý, “Trong hai ngày này, hãy tập trung vào việc xác định con quỷ kia, sau đó…”
“Nếu không xác định được thì sao?” Nghê Hiểu phản đối, “Nếu không thành công, vào tám giờ tối ngày cuối cùng, hơn mười con quỷ cùng tiến vào biệt thự, chúng ta còn có thể sống sót sao?”
“Mười con và một con thì khác gì nhau?” HKT bực bội gãi đầu, “Dù sao cũng đều chết cả… Tôi nghĩ cô Bành nói đúng.”
Nghê Hiểu đảo mắt xem thường: “Đúng là thiển cận.”
“Chị thì không thiển cận? Hiện tại chị bảo chúng tôi mua mấy món đồ quỷ quái kia là có mục đích gì? Tôi thấy chị chính là nội gián!” HKT kích động.
“Đồ đần.”
“Chị dám nói tôi đần? Ngay cả bố tôi cũng chưa từng nói như vậy!”
“Đừng cãi nhau nữa!” Trương Lộ hét lên.
Trong lúc mọi người thảo luận, cô vẫn ngồi trên sofa, ôm gối không nói gì. Mãi đến lúc này mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của cô. Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của người nọ, HKT miễn cưỡng im lặng.
“Cãi nhau thì có ích gì? Chết vẫn là chết.” Trương Lộ nói, “Muốn cãi nhau thì cứ tiếp tục đi.”
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi. Hoàng Lộ thấy vậy liền hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Vệ sinh.”
Câu trả lời mang đầy vẻ chán chường. Nghê Hiểu nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô kéo Khả Khả nói: “Khả Khả, chúng ta đi theo đi, đừng để em ấy một mình.”
Ba người phụ nữ cùng rời đi, phòng khách lại rơi vào im lặng. Cuối cùng Vu Phú lên tiếng: “Mọi người đều có năng lực, vậy ai nói tiếp theo chúng ta phải làm gì đi.”
Không ai trả lời, hắn cáu kỉnh đá vào thùng rác: “Đ*t mẹ con quỷ này!”
Với cú đá này, thùng rác trong phòng khách đổ xuống, toàn bộ rác thải tràn ra ngoài. Mọi người cũng đang giận dữ, vậy nên không quan tâm hắn.
Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến tám giờ, căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có Diệp Hiến nhạy bén chú ý tới mảnh giấy màu đen từ trong thùng rác rơi xuống cạnh chân cậu.
Mảnh giấy đã bị đốt cháy, chỉ còn mép giấy là giữ lại màu đỏ vốn có.