Pháo Hôi Hào Môn Bắt Đầu Nổi Bão

Chương 5: Trên bàn ăn


1 tuần

trướctiếp

Editor: Bamboo

“Nhóp nhép.”

Tiếng gặm đùi gà vang lên trên bàn ăn.

Mạch nước ngầm mãnh liệt cuồn cuộn, Đại Hoàng không hiểu gì cả, nó chỉ đơn thuần là một chú chó ngoan.

Chủ nhân bảo ăn thì ăn thôi, chú chó nhỏ còn ăn rất ngon miệng.

Thậm chí còn lấy mồm đẩy đĩa vàng lên “lách cách”

Những người còn lại trên bàn ăn đều đứng hình.

Bởi vì hành động của Lục Nhiên quá nhanh, quá táo bạo, đến mức khiến mọi người kinh ngạc. Thế cho nên Đại Hoàng đã gặm một nửa đùi gà rồi mà cả bàn vẫn chưa phản ứng gì.

Đôi đũa gắp đùi gà của bà Thẩm vẫn còn ngây ra giữa không trung, Thẩm Tinh Nhiễm giơ tay định nhận cũng ngây người.

Cho đến khi Lục Nhiên móc xương gà trong miệng Đại Hoàng ra: “Ây, xương nấu chín rồi cũng không được ăn.”

“Aaa!”

Bà Thẩm hét lên một tiếng ngắn ngủi.

Bà ta thậm chí còn quên cả lễ nghi mà mình luôn tự hào nhất, cầm đũa chỉ thẳng vào Lục Nhiên đang ăn, rồi dời sang chú chó cũng đang ăn bên cạnh: “Anh… anh… sao anh dám để con chó ngồi vào bàn! Còn cướp đùi gà của Nhiễm Nhiễm?”

Trong lúc bà nói chuyện, Lục Nhiên lại kẹp một cái đùi gà khác bỏ vào đĩa của Đại Hoàng.

Thẩm Tinh Nhiễm cũng ngu người nhìn Lục Nhiên, nhưng cậu ta phản ứng rất nhanh, lập tức giả vờ sợ Đại Hoàng, cả người cùng ghế đột ngột lùi về sau.

Lúc bị Lục Nhiên tát cho hai cái, ngoài sự kinh ngạc thì kỳ thật đáy lòng cậu ta có chút mừng thầm.

Lục Nhiên làm như vậy, chắc chắn vợ chồng nhà họ Thẩm sẽ không chấp nhận Lục Nhiên, thế thì cậ ta cũng không cần lo vị trí của mình ở nhà họ Thẩm bị uy hiếp nữa.

Vui thì có vui thật, nhưng Thẩm Tinh Nhiễm vẫn có chút lo lắng về những chuyện ngoài tầm kiểm soát.

Dù sao thì… bị tát vào mặt cũng rất đau.

Theo động tác lùi về sau của cậu ta, chiếc ghế bị kéo lê trên sàn nhà phát ra tiếng rít chói tai.

Tiếng động này đáng lẽ phải khiến bà Thẩm và Thẩm Hồng Nguyên ngồi trên bàn chú ý, nhưng chờ mãi, Thẩm Tinh Nhiễm lại chẳng thấy ai hỏi han quan tâm.

Cậu ta khó hiểu ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện bà Thẩm ôm ngực, tức đến nỗi suýt ngất.

Tay cầm đũa của Thẩm Hồng Nguyên cũng run rẩy, hai mắt trừng to nhìn Lục Nhiên.

Tuy rằng là tức giận, nhưng sự chú ý của cả hai lại đều đổ dồn vào Lục Nhiên, chẳng ai chú ý phía bên này.

Thẩm Tinh Nhiễm hơi bực, cậ ta nhìn qua Thẩm Tinh Trác.

Thẩm Tinh Trác lại không nhìn Lục Nhiên, mà nhìn con chó vàng đang liếm đĩa bên cạnh Lục Nhiên, ngây người không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Tinh Nhiễm đành phải lên tiếng: “Ba mẹ đừng tức giận, kẻo ảnh hưởng sức khoẻ.”

Vừa nói, cậu ta vừa ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên, ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại sợ hãi cúi đầu, lấy tay che má mình: “Chú chó… Cũng rất đáng yêu…”

Ngoài miệng thì nói chó đáng yêu nhưng tay lại đang vuốt ve miệng vết thương bị “cắn”.

“Lục Nhiên! Anh đang làm gì vậy! Màu ném con chó này ra ngoài cho tôi!” Thẩm Hồng Nguyên đập bàn.

“Đuổi đi, đuổi đi mau, nhìn xem Nhiễm Nhiễm bị dọa rồi này, Nhiễm Nhiễm đừng sợ, chỉ là một con chó thôi…” Bà Thẩm quay sang an ủi Thẩm Tinh Nhiễm.

“Anh trai… Anh trai chỉ là quá thích chú chó này mà thôi.” Thẩm Tinh Nhiễm lại bắt đầu pha trà.

“Nhóp nhép.”

Lục Nhiên và Đại Hoàng vẫn đang hăng say chiến đấu với thức ăn.

Cậu hoàn toàn làm ngơ trước cảnh hỗn loạn trên bàn ăn.

Đầu bếp mà nhà họ Thẩm bỏ tiền thuê có tay nghề siêu đỉnh, là hương vị mà căn tin trường không thể so sánh.

Hơn nữa vì mặt Thẩm Tinh Nhiễm bị “thương nặng” nên bà Thẩm đã dặn dò nhà bếp làm các món ăn ít dầu mỡ. Cho nên rất nhiều món Đại Hoàng có thể ăn.

“Ăn! Anh còn dám ăn?”

“Lục Nhiên, anh phản thật rồi, đầu tiên là chó anh nuôi cắn em trai, sau đó anh lại tát em mình hai cái, giờ còn dám dẫn con chó này lên bàn ăn, anh còn coi tôi là chủ cái nhà này không hả?”

Thẩm Hồng Nguyên rất bất mãn với thái độ của Lục Nhiên.

Tới tuổi trung niên, ông ta thích nhất là nổi giận ra oai trên bàn ăn.

Ba người con trai mỗi người có phản ứng khác nhau, nhưng ít nhiều còn có phản ứng, chỉ có Lục Nhiên lại hoàn toàn ngó lơ, điều này khiến ông ta càng thêm tức giận.

Lục Nhiên giơ đũa gắp thêm một miếng cá hồi.

Dùng hành động chứng minh rằng, cậu chẳng để vào mắt cái danh xưng chủ nhà chó má kia.

“Anh cho rằng mình trở về đây là có thể ngang ngược vô pháp vô thiên có phải ha không?”

“Nhìn em anh đi, rồi nhìn lại bản thân mình xem. Anh là cái thá gì, ngoài việc chỉ biết gây rắc rối cho cái nhà này thì anh còn làm được trò trống gì?”

“Còn học cái ngành thú y vô dụng kia, chẳng lẽ anh muốn tôi nói với thiên hạ là con trai của Thẩm Hồng Nguyên này là thú y hả?”

Lục Nhiên vẫn đang cặm cụi ăn.

Đại Hoàng dường như nghe hiểu người đối diện đang mắng chủ của mình, nó không bỏ qua thịt trong đĩa, ngẩng đầu dùng cặp mắt đen láy lo lắng nhìn Lục Nhiên.

Từng lời Thẩm Hồng Nguyên nói ra đều là những gì ông ta thật lòng nghĩ.

Nỗi đau thất lạc đứa con trai út đã sớm tan biến, khi nghe tin tìm được Lục Nhiên thì phản ứng đầu tiên của ông ta là thấy phiền phức.

Nếu Lục Nhiên có tiền đồ thì cũng thôi đi, đằng này lại không có tiền đồ gì, truyền ra c khi ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Thẩm

Ngay lúc này, những cơn tức giận tiềm tàng tron lòng đều bùng phát.

“Còn dám đòi 1 tỷ? Anh nghĩ lúc trước anh đi lạc là lỗi của ai, chẳng phải là do anh chạy lung tung hay sao? Cái thứ từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây phiền toái cho gia đình.”

“Cái ông viện trưởng họ Lục kia ở cô nhi viện dạy anh như vậy hả? Bảo sao năm ngoái bị bệnh chết, báo ứng.”

Nghe vậy, Lục Nhiên dừng động tác.

Cậu như là không có việc gì, ấn đầu Đại Hoàng xuống, nhẹ nhàng bảo nó: “Ăn nhanh lên.”

Ngay từ đầu, cả bàn còn kiên nhẫn nghe Thẩm Hồng Nguyên mắng Lục Nhiên.

Chỉ có mỗi Lục Nhiên là cặm cụi ăn.

Nhưng bộ dáng Lục Nhiên ăn quá ngon miệng, một người một chó ăn mà cứ như thêm hiệu ứng đặc biệt.

Cứ nhìn như thế, không biết bụng ai “ục ục” hai tiếng.

Bà Thẩm cũng không nhịn được nữa, đưa tay kéo kéo Thẩm Hồng Nguyên, ý bảo ông thôi đi, ăn cơm trước quan trọng hơn.

Thẩm Hồng Nguyên mắng một hồi cũng thấy đói.

Ngay lúc ông ta giơ tay cầm lấy đôi đũa, Lục Nhiên ợ một cái, rút khăn giấy ra lau miệng.

Cậu nhìn bốn người trên bàn còn chưa động đũa, mỉm cười điềm tĩnh.

“Nếu mọi người không muốn ăn, vậy thì đừng ăn.”

Người nhà họ Thẩm vừa định dùng bữa ngẩn ra.

Ngay sau đó nhìn thấy Lục Nhiên quay sang Đại Hoàng bên cạnh, nói: “Đại Hoàng, đừng nhịn nữa, ị phân đi.”

Ba chữ cuối vừa thốt ra, cả bàn đều tưởng là mình nghe nhầm.

Thậm chí cả Đại Hoàng cũng sửng sốt một chút.

Nó hơi xấu hổ, nhìn Lục Nhiên như muốn hỏi ý cậu, rồi “gâu” một tiếng.

“Ị.” Lục Nhiên nói ngắn gọn

Đại Hoàng sốt ruột xoay một vòng trên ghế.

Cuối cùng vẫn nhảy xuống, xả một bãi phân mập mạp xuống sàn.

Mùi hương mất hồn nhè nhẹ bay lên, từng đợt từng đợt lan toả xung quanh.

Sắc mặt của mấy kẻ đang cầm đũa chuẩn bị ăn bắt đầu tái xanh.

Ngay cả Thẩm Tinh Nhiễm cũng không khống chế được biểu cảm, cả mặt nhăn lại.

“Mày, mày!” Thẩm Hồng Nguyên mắng nửa ngày, môi đều phát run.

Giây tiếp theo, Lục Nhiên mặt lạnh đứng dậy.

Cậu thò tay vào túi lấy ra một túi nilon chuyên đựng phân chó, không chút do dự nhặt bãi phân mập mạp khoẻ mạnh trên sàn kia lên.

Nhưng cậu vẫn không rời đi.

Trước ánh mắt kinh hoàng của người nhà họ Thẩm, cậu đứng lên ghế, cầm đống phân đó đặt lên bàn ăn.

Lục Nhiên giơ chân đá đổ thức ăn, điên cuồng vung vẩy túi nilon trong tay.

Cái này phải gọi là chấn động địa cầu.

Thẩm Tinh Nhiễm theo bản năng muốn hét lên, nhưng lại có vật thể lạ bay sượt qua mặt mình, cậu ta lập tức ngậm miệng lại.

Trong khung cảnh hỗn loạn, Lục Nhiên trước tiên đến gần bà Thẩm.

Cậu một tay giơ túi lên một tay chỉ vào Thẩm Tinh Nhiễm, hỏi: “Bà thấy cậu ta ấm ức có hay đúng không?”

Bà Thẩm hoàn toàn đờ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thứ đồ trong tay Lục Nhiên, cả người ngả về sau, dán chặt vào lưng ghế, hai tay giơ cao lên, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng dường như đang kêu gào tránh xa bà ta ra.

Lục Nhiên rất bất mãn với thái độ của bà ta, cậu ngồi xổm trên bàn, dịch lên thêm một chút: “Bà thấy nó tội nghiệp thì liên quan gì đến tôi hả? Bà tự nguyện theo đuôi làm chó liếm* cho đứa con nuôi này thì kéo tôi theo làm gì?”

*Từ gốc là liếm cẩu: là một thuật ngữ mạng. Liếm cẩu giống từ chân chó ấy, mang nghĩa nịnh bợ, nịnh người ta đến không có điểm giới hạn vô liêm sỉ, không biết sĩ diện là gì.

“Hay bà cảm thấy tôi không có ấm ức gì? Hửm?”

Bà Thẩm không dám hó hé một câu, ngậm chặt miệng, hai tay vung vẩy điên cuồng, “Khô…không…không… Đúng! Con nói đúng!”

Lục Nhiên mắng bà ta xong, đôi mắt đen láy lại chuyển sang nhìn Thẩm Hồng Nguyên đã mắng mình cả buổi.

Thẩm Hồng Nguyên rõ ràng kiên cường hơn chút, chỉ tay vào cậu như định mắng tiếp.

Lục Nhiên duỗi thẳng tay về phía trước!

Thẩm Hồng Nguyên trợn trắng mắt, gần như muốn ngất xỉu.

Lục Nhiên không để ông ta ngất, một tay cầm túi đung đưa trước mặt, một tay bóp lấy vai ông ta, bắt đầu chất vấn.

“Vừa rồi ông nói ai báo ứng? Ai cho phép ông nói viện trưởng Lục như vậy? Ông xứng sao?”

Thẩm Hồng Nguyên nhìn chằm chằm vật trong tay cậu, gật đầu, sau đó phản ứng lại liền điên cuồng lắc đầu.

“Nói đi? Lúc nãy ông nói nhiều lắm mà?” Lục Nhiên cũng không gằng giọng hét to gì, ngược lại rất chi là nhẹ nhàng từ tốn.

Nhưng kết hợp với đôi mắt đen đến mức không lấy một tia ánh kia, không ai trong đây là không tin cậu dám bôi đống đồ trong tay lên mặt người khác.

Chủ nhân nhà họ Thẩm, Thẩm Hồng Nguyên, lần đầu tiên trong đời gặp phải loại nguy cơ khủng khiếp này, chỉ có thể mím môi cố gắng nói thành tiếng: “Không, không xứng!”

Lục Nhiên hỏi tiếp: “Ông còn chê ngành học của tôi? Thú y không tốt sao? Ông nói lại lần nữa xem?”

Đống phân kia gần như áp sát vào chóp mũi Thẩm Hồng Nguyên.

Thẩm Hồng Nguyên đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thân mình ngả hết về phía sau, ngay cả bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ trên thương trường cũng lấy ra dùng nốt: “Tốt! Tốt! Có, rất có tiền đồ!”

Lục Nhiên lúc này mới tha cho ông ta.

Cậu quay sang nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng dậy định chạy, bị cậu nắm tóc kéo trở lại: “Chạy? Không phải cậu là đứa con hiếu thảo sao? Ba mẹ bị người ta dùng phân chó uy hiếp đấy, cậu không nên có nạn cùng chịu sao? Chạy cái gì mà chạy?”

Thẩm Tinh Nhiễm không dám nhúc nhích.

Lục Nhiên cầm túi, chỉ tay về phía Đại Hoàng: “Tôi hỏi cậu lần cuối, vết thương trên tay cậu là ai cắn hả?”

Thẩm Tinh Nhiễm còn muốn cắn răng kiên trì, Lục Nhiên liền giơ chỗ bị rách trên túi phân cho cậu ta xem.

Lần này, Thẩm Tinh Nhiễm không diễn nữa, cậu ta thật sự sắp khóc tới nơi rồi.

Lần đầu tiên trong đời cậu ta thẳng thắn thành thật lớn tiếng nói: “Là tôi, chính tôi đã tự cào.”

Trong lúc Lục Nhiên chất vấn Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm Tinh Trác đã đứng dậy lùi ra sau muốn rời đi.

Thân là một kẻ cuồng em trai, hắn rất muốn chạy tới cứu em mình, nhưng nhìn vào thứ trong tay Lục Nhiên, hắn vẫn do dự mất mấy giây.

Chỉ trong vài giây đó, Lục Nhiên quay người ném túi phân về phía hắn.

“Bốp”

Cái túi sắp rách kia đập vào chiếc áo khoác da đắt tiền của Thẩm Tinh Trác.

Chất liệu áo khoác da cũng cứng đấy.

Ba người còn lại của nhà họ Thẩm cương cứng ngắc, tận mắt chứng kiến chiếc túi mỏng manh đó như đang được tua chậm, chầm chậm biến hình, bị đè ép dẹp lại…

Rồi… không chịu nổi lực ép.

Cuối cùng chỉ nghe “bụp” một tiếng.

Món hàng tinh túy bên trong bắn khắp mọi nơi, bắn rất xa, rất cao.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng gần nhất, cảm thấy trên mặt hứng được từng giọt từng giọt ấm áp, vô thức đưa tay sờ.

Hắn còn ngơ ngác không ý thức được trên mặt mình là thứ gì.

Theo sau đó là từng cục nhỏ nửa lỏng nửa rắn, theo đường parabol bắn ra rơi xuống như bầu trời giáng mưa nặng hạt.

Cả đám người nhà họ Thẩm ngồi ngây tại chỗ, vẻ mặt ngỡ ngàng ngơ ngác.

Trong khoảng khắc đó tất cả đều tưởng mình đang mơ, đừng nói đến việc né, ngay cả hét lên cũng quên mất.

Cho đến khi cơn “mưa” này qua đi.

Lục Nhiên - người nhanh tay ôm Đại Hoàng trốn ra xa - lững thững thò tới.

Cậu đi tới bên cạnh Thẩm Tinh Trác.

Cậu hai nhà họ Thẩm hóa đá ngay tại chỗ, hai mắt đờ đẫn.

“Anh nghĩ anh có thể chạy được à?” Lục Nhiên đá hắn một phát, “Muốn giết chó của tôi hả? Ăn cớt đi!”

Cậu điên cuồng đá Thẩm Tinh Trác mấy cái.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của những người còn lại, cậu bóc cái túi trên người Thẩm Tinh Trác ra, đột nhiên ném mạnh về phía bàn ăn.

Người nhà họ Thẩm đồng loạt run lên.

Lục Nhiên giẫm một chân lên ghế, một tay ôm Đại Hoàng, lớn tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi muốn cả cái nhà này, không còn ai dám to tiếng với tôi và chó của tôi!”

Editor: Bamboo


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp