Editor: Bamboo
Bà Thẩm nhanh chóng nhận ra mình nói lỡ.
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng nói ra những lời như vậy thì cũng rất khó coi.
Nghĩ nghĩ một hồi, bà ta vươn tay nắm lấy tay Lục Nhiên, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhiên, con đừng giận nữa. Mẹ biết mấy năm nay con ở bên ngoài chịu khổ, đêm qua mẹ còn ném con chó của con ra ngoài, con cũng chịu ấm ức.”
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn bà Thẩm.
Trước kia, cậu đã không ít lần bị giọng điệu này của bà Thẩm mê hoặc.
Sở dĩ cậu có thể nhẫn nhịn như vậy là vì bà ta thường khiến cậu hiểu lầm, rằng bà ta thương mình.
Lần nào bà Thẩm cũng sẽ nói: “Mấy năm nay con đã ở bên ngoài chịu khổ nhiều rồi.”
Cũng sẽ nói: “Mẹ biết con chịu nhiều ấm ức.”
Hứa đi hứa lại: “Con yên tâm, mẹ sẽ bồi thường cho con thật tốt.”
Chờ trấn an cảm xúc của Lục Nhiên xong, biến Lục Nhiên thành một chú chó nhỏ vì khát vọng tình thương của mẹ mà chịu đựng hết thảy, bà Thẩm sẽ lập tức đổi giọng:
“Bởi vì con đến đây nên Nhiễm Nhiễm quá hoảng sợ, chúng ta cần làm cho em nó an tâm mới tốt. Nếu không, mỗi lần thấy Nhiễm Nhiễm buồn, mẹ sẽ đau lòng lắm.”
…
Bà Thẩm vẫn giữ chặt tay Lục Nhiên, dùng giọng điệu mà Lục Nhiên quen thuộc nhất để nói: “Tiểu Nhiên à, con hiểu cho mẹ mà, đúng không? Đừng gây thêm phiền toái cho mẹ nữa. Hôm qua em con vì con mà chịu ấm ức, chúng ta chọn một món quà thật tốt để bù đắp cho em nó nhé.”
Mỗi một câu đều là “bởi vì con”.
Lục Nhiên cảm thấy dường như mình thực sự là một tội đồ đã phá hoại gia đình người khác.
Kiếp trước, chỉ cần bà Thẩm nói như vậy, Lục Nhiên cái gì cũng đều bỏ qua.
Nếu cậu có bất kỳ sự bất mãn nào, bà Thẩm sẽ dùng ánh mắt “sao con lại không ngoan như thế, không hiểu cho mẹ gì cả” nhìn cậu. Vừa nhìn thấy ánh mắt đó thôi, Lục Nhiên theo bản năng bắt đầu hoảng sợ.
Bà Thẩm đã nói nhiều lần sẽ bồi thường cho cậu, nhưng từ trước đến nay chưa từng thực hiện.
Bà cũng nhiều lần xưng mình là “mẹ” trước mặt cậu, nhưng lại không cho phép cậu gọi bà là mẹ trước mặt người ngoài hay Thẩm Tinh Nhiễm.
Mỗi lần cậu và Thẩm Tinh Nhiễm xảy ra xung đột, bà ta đều chỉ kiên định mà đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm.
Lần này, Lục Nhiên nhìn thoáng qua bàn tay bị bà ta nắm lấy, lãnh đạm nói: “Bà Thẩm, bà đang làm phiền tôi ăn cơm.”
Bà Thẩm cứng đờ, ngượng ngùng thu hồi tay.
Lục Nhiên bình tĩnh nhét chiếc bánh bao nhân gạch cua cuối cùng vào miệng. Ăn xong, cậu nhìn điện thoại của bà Thẩm.
Bà Thẩm vừa đặt mua một chiếc đồng hồ, mua để bồi thường cho Thẩm Tinh Nhiễm, giá hơn 20 vạn tệ.
“Đúng là nên bồi thường.” Lục Nhiên nói.
Bà Thẩm cuối cùng cũng lộ ra biểu tình vui vẻ, rồi lại thấy Lục Nhiên lấy điện thoại ra, mở mục máy tính.
Cậu lẩm bẩm: “Thẩm Tinh Nhiễm ấm ức một ngày, bồi thường 20 vạn. Tôi từ năm 4 tuổi đã bắt đầu ấm ức, cho đến năm nay 19 tuổi, tổng cộng 15 năm, một năm 365 ngày, tổng cộng ấm ức 5475 ngày.”
“Một ngày bồi thường 20 vạn, vậy thì…”
Một lúc sau, Lục Nhiên đưa điện thoại đến trước mặt bà Thẩm: “Tổng cộng 1 tỷ 95 triệu, tôi bớt số lẻ cho ngài, cũng chỉ còn 1 tỷ, nhớ chuyển khoản của tôi.”
Trước kia, Lục Nhiên hoàn toàn không dám nhắc đến tiền trước mặt nhà họ Thẩm.
Giống như chỉ cần nhắc đến tiền, cuộc sống túng thiếu của cậu trong hơn mười năm qua sẽ không còn giấu được, càng làm cho cậu trở nên không hợp với gia đình giàu có này.
Cũng sợ một khi nhắc đến tiền, họ sẽ nghĩ mục đích cậu trở về gia đình này sẽ không còn đơn thuần, giống như cậu đang mơ ước gia sản của nhà họ Thẩm.
Sau này nằm trên giường bệnh rất lâu, Lục Nhiên mới hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Bởi vì nhà họ Thẩm luôn nghĩ về cậu như thế!
Mọi ánh mắt nhìn về phía cậu, đều như đang nói cậu là đứa không an phận, là người có ý đồ khác.
Nghĩ thông điều này, Lục Nhiên lập tức mặc kệ hết thảy luôn.
Được rồi, cần tình thân để làm gì, có tiền vẫn tốt hơn nhiều.
Ở đây tình thân có mài cũng không ra, nhưng tiền thì chắc cũng có chút.
Cậu nhìn bà Thẩm mặt mày xanh lét ở đối diện, tâm trạng vô cùng tốt, đứng dậy vẫy vẫy tay: “Nhớ chuyển khoản cho tôi nhé, Alipay hay Wechat đều được.”
Nói xong, cậu xách cặp lên, ngân nga rời đi.
…
Sáng nay có rất nhiều tiết, Lục Nhiên ra khỏi phòng thí nghiệm liền đi đến phòng máy tính của trường.
Hiện tại đã là học kỳ hai, nhưng cậu vẫn chưa có máy tính, một số bài tập phức tạp chỉ có thể đến phòng máy của trường.
Lục Nhiên kiểm tra một chút tình hình học phí của mình.
Tiền vay Quỹ học tập đã được chuyển vào tài khoản, cuối cùng học phí năm học này cũng thanh toán được rồi. Cậu xin vay theo quy trình green path nên thời gian phát học phí sẽ muộn hơn nhiều so với sinh viên bình thường.
Xem xong mấy cái này, Lục Nhiên lại lên mạng tìm tin tức về tên tóc vàng kia.
Cậu nghĩ chuyện này liên quan đến nhiều nhà, những đoạn video như thế sẽ nhanh chóng bị đè xuống, chìm vào biển tin tức nóng hổi.
Nhưng thật bất ngờ, từ khóa “con nhà giàu đụng người tông chó” không những không giảm mà còn vươn lên vị trí đầu tiên, vững vàng đứng ở top 1, vững vàng đứng ở nơi đó, không có dấu hiệu bị đè xuống.
Bên dưới là mấy tin hot trong giới giải trí, có vẻ như có người muốn tung tin để chuyển hướng sự chú ý của công chúng, nhưng không có tác dụng.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí hot search đầu tiên một lúc, nhạy bén ngửi được mùi tiền tài.
Cũng không biết vị đại lão nào ra tay hỗ trợ.
Trong đầu Lục Nhiên thoáng hiện lên chiếc xe thương vụ màu đen dài hơn bình thường kia.
Nhưng mà thật mau cậu đã quăng chuyện này ra sau đầu.
Thần tiên đánh nhau, liên quan gì đến cậu.
Ra khỏi phòng máy, lớp trưởng nhắn tin cho cậu, nói là có văn kiện chờ cậu đến lấy.
Lục Nhiên đi qua mới biết đó là đơn xin trợ cấp đại học do giảng viên cố vấn gửi.
Cái này là các doanh nghiệp địa phương và trường hợp tác, phải qua vòng phỏng vấn, sau khi nhận được trợ cấp thì hướng đi sau khi tốt nghiệp sẽ phụ thuộc vào doanh nghiệp tài trợ.
Kiếp trước Lục Nhiên cũng có được tờ đơn này, nhưng khi ấy cậu nghĩ mình đã không cần nên từ chối.
Kết quả là dưới sự gây khó dễ của nhà họ Thẩm, cậu thậm chí còn không học xong đại học.
Lần này, Lục Nhiên không nói hai lời liền điền vào đơn, nộp lên văn phòng.
Giữa trưa, cậu đến bệnh viện thú y thăm Đại Hoàng, sau đó nhanh chóng chạy đi làm thêm.
Tới nơi làm thêm, Lục Nhiên mới nhớ ra mình “nghe lời” nên đã xin nghỉ việc.
May mà chủ tiệm dễ nói chuyện, Lục Nhiên mới được nhận vào làm lại.
Trước đây, Lục Nhiên ngày nào cũng đi làm thêm, lúc nào cũng mơ ước sẽ có ngày mình không cần phải vất vả như vậy nữa.
Nhưng đối với Lục Nhiên đã nằm trên giường mười năm, thì việc chạy vặt cũng trở thành một loại hạnh phúc.
Gần đây túi tiền của cậu hơi eo hẹp, vì tiền thuốc men của Đại Hoàng vẫn là một khoản chi không nhỏ.
Nghĩ vậy, Lục Nhiên bớt thời giờ lại gửi tin nhắn cho bà Thẩm: “Nhớ chuyển cho tôi 1 tỷ nha~.”
Bà Thẩm bên kia giả chết.
Cũng có thể là bị cậu chọc tức đến mức hộc máu.
Lại qua một ngày, Lục Nhiên đón Đại Hoàng từ bệnh viện thú y về.
Cậu thương lượng với chủ tiệm thú cưng nơi mình làm thêm, ban ngày cậu đi học thì gửi Đại Hoàng ở đây, buổi tối sẽ đến đón nó về.
Lục Nhiên không có ý định ra ngoài thuê nhà.
Kinh nghiệm kiếp trước làm cho cậu hiểu ra, cho dù có thuê nhà thì nhà họ Thẩm muốn tìm là dễ dàng tìm tới cậu.
Bận rộn cả ngày, khi Lục Nhiên dẫn Đại Hoàng vào biệt thự nhà họ Thẩm thì dừng bước.
Trong sân đậu hai chiếc xe. Một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe thể thao.
Đại Hoàng bị di chứng sau vụ đâm xe hôm bữa, cứ thấy xe thể thao là nó sợ, rên ư ử lùi lại.
Lục Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu Đại Hoàng: “Chó ngốc, bị xe tông mà còn vượt qua được, cái này có là gì đâu?”
Cậu dắt Đại Hoàng vào phòng khách.
Bữa tối trong phòng ăn đã chuẩn bị xong.
Dì giúp việc đang bận rộn nhìn Lục Nhiên một cái, rồi vô thức ngó lên lầu.
Có tiếng bước chân từ cầu thang tầng ba vọng xuống, Lục Nhiên không để ý, dắt Đại Hoàng vào nhà vệ sinh, rửa mặt cho mình, rồi lại lau chân cho Đại Hoàng.
Bình thường Đại Hoàng rất ngoan khi được lau chân, nhưng lần này nó lại quay vài vòng tại chỗ: “Gâu gâu.”
“Đừng vội, nhịn thêm chút nữa thôi.” Lục Nhiên treo khăn lên giá, khom người xoa xoa bụng Đại Hoàng.
Đại Hoàng lại kêu thêm hai tiếng, mở to đôi mắt đen láy nhìn Lục Nhiên.
Đợi đến khi Lục Nhiên dắt Đại Hoàng ra ngoài, cả nhà họ Thẩm đã ngồi vào bàn ăn.
Lần này mọi người đến đông đủ hơn hẳn.
Thẩm Hồng Nguyên đi công tác đã trở về, vị chủ nhân hiện tại của nhà họ Thẩm này tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng trên người vẫn toát lên vẻ uy nghiêm của kẻ ngồi trên địa vị cao.
Ngồi cạnh Thẩm Hồng Nguyên là bà Thẩm, kế bên là Thẩm Tinh Nhiễm đang cúi đầu không thấy rõ biểu cảm.
Cuối cùng là Thẩm Tinh Trác đang ngồi bắt chéo chân dựa vào ghế.
Nghe tiếng động, Thẩm Tinh Trác nhìn về phía này.
Thấy Đại Hoàng đi theo sau Lục Nhiên, hắn nhướng mày, nhếch miệng cười.
Thẩm Hồng Nguyên lúc này đang mắng Thẩm Tinh Trác: “Ngồi kiểu gì thế hả? Không có phép tắc gì cả.”
Thẩm Tinh Trác tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn thả chân xuống.
“Hôm nay tôi đến đây là để thăm Nhiễm Nhiễm, không phải để nghe ông dạy đời.” Hắn ta nói.
Thẩm Hồng Nguyên sầm mặt: “Anh còn mặt mũi mà về à! Cái phòng làm việc của anh toàn là hạng người gì vậy? Lần này 5 người bị báo cáo thì công ty anh có chiếm đến 3 rồi.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thẩm Tinh Trác cũng có chút khó coi.
“Tôi không quan tâm anh ở bên ngoài xài tiền thế nào, nhưng quản cho tốt người của anh đi, đừng làm hỏng danh tiếng của nhà họ Thẩm.” Thẩm Hồng Nguyên nói.
“Danh tiếng danh tiếng, ông ăn thanh danh để sống à?” Thẩm Tinh Trác bật lại.
“Anh!” Thẩm Hồng Nguyên tức giận đập bàn.
Lúc này, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn luôn cúi đầu khẽ ngẩng lên, lộ ra gương mặt trắng nõn đã trở về trạng thái ban đầu.
Cậu ta múc một bát canh cho Thẩm Hồng Nguyên: “Ba, ba đừng giận nữa, cả nhà khó khăn lắm mới được ăn cơm cùng nhau.”
Thẩm Hồng Nguyên cười cười với hắn, cơn giận cũng dịu đi đôi chút.
Còn Thẩm Tinh Trác thì đơn giản hơn nhiều, Thẩm Tinh Nhiễm lập tức quay đầu gọi Thẩm Tinh Trác một tiếng: “Anh trai!.”
Thẩm Tinh Trác lập tức im bặt.
Một hồi phong ba như vậy dễ dàng bị Thẩm Tinh Nhiễm dùng vài câu nói xóa tan, bà Thẩm cũng nở nụ cười vui mừng.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Nhưng tất cả đều ăn ý xem Lục Nhiên ở bên cạnh như không khí, dù là răn dạy hay ấm áp, tất cả đều không liên quan đến cậu.
Lục Nhiên cũng quen cái kiểu coi thường này rồi.
Trong quyển sách này, Thẩm Hồng Nguyên có một thuộc tính là cuồng con, còn Thẩm Tinh Trác là cuồng em. Dù cuồng gì cũng đều là Thẩm Tinh Nhiễm, không hề liên quan gì với đứa con ruột là cậu đây.
Lục Nhiên dẫn theo Đại Hoàng, tự mình đi đến chỗ trống bên bàn ăn ngồi xuống.
Mông vừa chạm ghế, Thẩm Hồng Nguyên lập tức quát lên: “Đứng lại.”
Thẩm Tinh Trác cũng nhìn sang, chuyển hỏa lực: “Đúng rồi đó, ai nên mắng thì mắng, có người đánh con ông, lại còn mở miệng đòi 1 tỷ cơ đấy.”
Lục Nhiên nhìn Thẩm Tinh Trác, mặt dày nói: “Nếu anh muốn đưa thêm, tôi cũng không ngại đâu.”
Thẩm Tinh Trác nghẹn họng.
Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ Lục Nhiên một lúc.
Thẩm Hồng Nguyên lại không quan tâm gì cái gọi là 1 tỷ kia.
Ông nhìn Thẩm Tinh Nhiễm bên cạnh, lại nhướng mắt nhìn Lục Nhiên, có ý ám chỉ: “Em trai anh đang ngồi đây, anh định ngồi như thế này à?”
“À, đúng rồi.” Lục Nhiên giống như nhớ ra điều gì đó.
Chỉ thấy cậu cúi người, bế Đại Hoàng lên, đặt lên chỗ trống bên cạnh mình – chỗ của người thừa kế nhà họ Thẩm, Thẩm Tinh Ngộ.
Cậu còn cầm cái đĩa, gắp đùi gà đặt trước mặt Đại Hoàng, miệng lẩm bẩm: “Phải an ủi chú chó bị hại này cho tốt.”
Editor: Bamboo
_______________________