Editor: Bamboo
Gia tộc nhà Thẩm, từ thời ông cụ Thẩm gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, phát triển đến nay cũng đã trải qua mấy chục năm vẻ vang.
Tuy không phải là đứng đầu danh gia vọng tộc, nhưng cũng được coi là hào môn, cao quý nửa đời người.
Mà đêm hôm đó lại trở thành đêm náo loạn nhất, hoang đường nhất, ấn tượng nhất và khó nói thành lời nhất từ trước đến nay của nhà họ Thẩm.
Nghe nói, tối hôm đó, tiếng nước chảy trong mỗi phòng tắm của nhà họ Thẩm vang lên đến tận nửa đêm.
Thậm chí còn có cả tiếng xe cứu thương truyền đến, đón Thẩm Hồng Nguyên - người mắng suốt cả bữa không những không giải tỏa được mà còn bị tăng huyết áp - vào viện.
Nghe nói lúc được đưa lên xe, Thẩm Hồng Nguyên vẫn còn gào thét: “Tắm rửa! Tắm rửa! Tôi muốn tắm rửa!”
Bà Thẩm có hẹn mấy cô bạn thân đi chăm sóc da vào ngày hôm sau. Thế mà vừa nghe tiếng xe cứu thương đến, bà ta như chạy nạn, lao ra khỏi phòng khách, né tránh nhà ăn, chạy thật nhanh về phía xe cứu thương, dường như không dám ở lại biệt thự thêm một giây nào nữa.
Hàng xóm đi ngang qua tình cờ nhìn thấy cảnh này, còn tưởng chủ nhà của nhà họ Thẩm mắc phải căn bệnh nan y nào đó, thế nên cảm thán vợ chồng nhà họ Thẩm tình cảm sắt son.
Trên lầu ba, Thẩm Tinh Nhiễm ôm mặt phát điên suốt cả đêm.
Hôm nay cậu ta ngồi gần Thẩm Tinh Trác nhất, lúc Lục Nhiên ném cái túi đó qua, thứ đồ kia văng tung tóe khắp người cậu ta, trên tóc, trên mặt, trên quần áo…
Rõ ràng đã tắm đến tận 5 lần, nhưng cậu ta vẫn cứ ngửi được cái mùi khắm khắm kia thoang thoảng trên người mình.
Chiều mai cậu ta còn một buổi tụ họp bạn học nữa, hẹn gặp đều là những người cùng lứa tuổi, ngang hàng trong giới nhà giàu.
Mà cậu ta lại như thế này…
Lần đầu tiên, Thẩm Tinh Nhiễm không màng hình tượng hét lên một tiếng, kéo áo choàng tắm, lại lao vào phòng tắm.
Tóm lại, đây là một đêm không ngủ, chỉ có Lục Nhiên là ngủ ngon lành.
Hôm sau là cuối tuần, gần 8 giờ Lục Nhiên mới rời giường.
Cậu dẫn Đại Hoàng đã tắm thơm phức từ phòng ngủ đi ra, vừa ngáp vừa đi về phía phòng ăn.
Lúc sắp bước vào phòng ăn, Đại Hoàng dừng chân lại, khịt mũi với Lục Nhiên một cái, dường như nó vẫn còn xấu hổ vì chuyện hôm qua.
“Đi nào, ngẩn ra đó làm gì.” Lục Nhiên gọi nó.
Nhìn thấy dáng vẻ không để ý gì của chủ nhân, Đại Hoàng dừng lại hai giây, ánh mắt hạt đậu lóe lên vẻ ngây thơ vô (số) tội, cũng đi theo vào.
Cả căn biệt thự đều im ắng, trừ mấy người giúp việc ở tầng dưới thì tầng trên hoàn toàn im ắng như nơi không người.
Chiến trường của ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra được chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Lục Nhiên -đầu sỏ gây tội- dường như không nhớ chuyện gì đã xảy ra, bình thản ngồi vào bàn ăn như mọi khi.
Trên bàn ăn trống trơn.
Cậu có chút không vui, quay đầu hỏi người trong bếp: “Bữa sáng đâu?”
Vừa hỏi xong, mấy người giúp việc đang bận rộn đều im lặng một cách quỷ dị.
Trước đây ở nhà họ Thẩm, Lục Nhiên là kẻ dư thừa, ai ai cũng ghét.
Địa vị của cậu rất thấp, về sau còn bị cưỡng chế dọn vào nhà kho ở, sống còn không bằng người giúp việc.
Chủ nhân của biệt thự này không hề tôn trọng cậu, người giúp việc học theo, vì thế cũng phớt lờ cậu.
Nếu là trước kia, đám người này có lẽ sẽ giả vờ không nghe thấy cậu nói cái gì.
Nhưng lần này, một người trong bếp đặc biệt đi ra, đến bên bàn ăn, cung kính nhẹ giọng nói: “Phu nhân và lão gia vẫn đang ở trong bệnh viện, cậu hai cùng cậu ba đã đi ra ngoài, vì vậy sáng nay chúng tôi không chuẩn bị bữa sáng.”
Càng nói giọng càng nhỏ, hiển nhiên cũng nhận ra mình đã nói sai.
Quả nhiên, Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, chân thành nghi hoặc hỏi: “Tôi không phải là người sao?”
Người giúp việc: “…”
“Xin lỗi, cậu Lục, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.” Hắn lập tức xin lỗi, rồi chạy vào trong bếp.
Đi được hai bước, hắn dừng lại nhìn Lục Nhiên với vẻ mặt khó tả, nhỏ giọng hỏi: “Ý ngài là, ngài muốn ở đây… ăn sáng sao?”
Hắn chỉ vào phòng ăn.
“Chứ không thì sao?” Lục Nhiên đang đổ thức ăn chó cho Đại Hoàng, nghe vậy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Nghe được câu này, tất cả những người giúp việc có mặt ở đây đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn cậu.
Chỉ trong chốc lát, bữa sáng được dọn lên, Lục Nhiên như không có chuyện gì bắt đầu ăn.
Cậu biết những người này vì sao lại kinh ngạc, nhưng cậu không quan tâm.
Cậu học chuyên ngành thú y, biết được phân chỉ là cặn và vi khuẩn của protein chưa tiêu hóa.
Hơn nữa, nhà ăn đã được rửa sạch bằng nước sát trùng không biết bao nhiêu lần, ít nhất vấn đề vệ sinh sẽ không tồn tại vào giờ khắc này.
Còn về tâm lý thì…
Lục Nhiên làm thêm tại cửa hàng thú cưng, cửa hàng thường nhận trông chó mèo, do hoàn cảnh xa lạ hoặc là thói quen chúng nó không tốt, những căn phòng chăm sóc ở đây luôn trong tình trạng hỗn độn.
Mà việc dọn dẹp vệ sinh đều do Lục Nhiên thực hiện.
Hơn nữa kể từ khi Lục Nhiên 10 tuổi, cậu đã bắt đầu nuôi Đại Hoàng, việc dọn dẹp phân chó đều do cậu một tay xử lý.
Dù sao cũng là ở cô nhi viện, việc lén nuôi chó ở đây đương nhiên không thể giấu được.
Rất nhanh, những đứa trẻ không ưa cậu đã mách lẻo với người lớn. Thời điểm đó, vì để đảm bảo an toàn cho trẻ em, cô nhi viện cấm chó hoang vào.
Người chăm sóc vì chức trách muốn đuổi Đại Hoàng đi.
Nhưng viện trưởng Lục đã đến.
Trong ấn tượng của Lục Nhiên, viện trưởng Lục là một ông cụ luôn nở nụ cười tủm tỉm trên môi.
Cậu ôm chặt Đại Hoàng không muốn đưa nó đi, là viện trưởng Lục đi tới hỏi cậu có thực sự muốn nuôi không, có biết khi nuôi một chú chó sẽ phải gánh vác những việc gì không.
Cũng chính viện trưởng Lục nói cho cậu biết, nuôi thú cưng sẽ có được sự bầu bạn, nhưng bên cạnh đó cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Nếu nhất định muốn nuôi, cậu phải chịu trách nhiệm nuôi nấng Đại Hoàng, dọn dẹp vệ sinh, càng phải quản lý tốt Đại Hoàng, không được gây thêm phiền toái cho người khác.
Đương nhiên, Đại Hoàng vẫn không được phép ở trong phòng ngủ.
Viện trưởng Lục đã nói với phòng bảo vệ, sắp xếp cho Đại Hoàng một ổ nhỏ ở bên trong, còn tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó.
Mỗi ngày Lục Nhiên đều đến cho Đại Hoàng ăn và dọn vệ sinh.
Vì có nhiều đứa bé cũng thích động vật lông xù, về sau cô nhi viện còn mở riêng một khu vực nhỏ, nuôi một số động vật như thỏ, gà con.
Mỗi phòng sẽ chịu trách nhiệm thay phiên nhau trực nhật.
Khi còn ở cô nhi viện, ngày nào Lục Nhiên cũng nghĩ, sau này khi tìm được người nhà cuộc sống của mình sẽ hạnh phúc biết nhường nào.
Nhưng giờ nghĩ lại cuộc sống kiếp trước ở nhà họ Thẩm, Lục Nhiên lại thấy mình sống ở cô nhi viện còn tốt hơn nhiều.
Cô nhi viện tuy có nhiều trẻ con, xung đột va chạm xảy ra thường xuyên, có khi người lớn quản không xuể, hoặc mệt mỏi không muốn quản.
Nhưng nhìn chung, những thứ Lục Nhiên cần đều có, ngay cả đồ chơi điện tử đắt tiền cũng từng được chơi.
Mỗi ngày, viện trưởng Lục đều sẽ đi từng phòng xem qua một lượt.
Khi còn nhỏ Lục Nhiên rất thích viện trưởng, mỗi lần viện trưởng đến, trong lòng cậu đều rất kích động, đặc biệt mong vị trưởng bối hiền hòa này có thể nói chuyện với mình, nếu có thể khen mình một câu thì càng tốt.
Nhưng viện trưởng Lục quá bận, mà trẻ em trong cô nhi viện lại quá đông.
Giống như đồ chơi, máy tính bảng, điện thoại, mọi thứ đều là của chung, không thuộc về riêng ai.
Có đôi khi Lục Nhiên thầm nghĩ, nếu viện trưởng Lục là người thân của mình thì tốt biết mấy.
Chỉ của riêng mình, không phải của những bạn khác.
Mặc dù ước mơ này không thành hiện thực, nhưng viện trưởng Lục đã để lại Đại Hoàng cho cậu.
…
Chỉ trong chốc lát, Lục Nhiên đã ăn xong. Cậu theo thói quen dọn dẹp bát đũa rồi mới dắt Đại Hoàng ra ngoài theo mình đi làm.
Lúc ra cửa tình cờ gặp Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm Tinh Trác trở về.
Nhìn thấy Lục Nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm lập tức chui vào trong xe như chuột thấy mèo. Cậu ta thậm chí còn chưa ăn sáng, hễ thấy Lục Nhiên và con chó kia, cậu ta liền cảm thấy trên người mình như có mùi gì đó…
Thẩm Tinh Trác đứng ngoài xe, cũng không nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên liếc nhìn cả hai nhiều thêm một cái, người nhà họ Thẩm ngó lơ cậu là chuyện bình thường, cậu đã quen rồi.
Nhưng hiện tại…
Sự ngó lơ này còn mang theo chút sợ hãi kinh hồn bạt vía.
Thẩm Tinh Nhiễm rõ ràng đang trốn tránh, Thẩm Tinh Trác tuy không trốn, nhưng nhìn tư thế đưa tay mở cửa xe, hẳn là cũng muốn trốn mà trốn không kịp.
Hôm nay hắn đã thay đổi kiểu tóc, chủ yếu là cạo đầu. Cạo sạch phần đuôi tóc hơi dài, cạo thẳng thành kiểu đầu đinh.
Không biết người cắt tóc cho hắn có biết những sợi tóc này đã trải qua chuyện gì tối qua không?
Lục Nhiên không để ý nhiều.
Cậu đang vội giờ làm, dắt Đại Hoàng đi ngang qua xe.
Lúc đi ngang qua Thẩm Tinh Trác, vị cậu hai không sợ trời không sợ đất này có lẽ nhớ lại cảm giác tối qua trên lưng, cả người cứng đờ như một bức tượng.
Nhưng vậy mà Đại Hoàng khi đi ngang qua Thẩm Tinh Trác, nó ngồi xổm xuống bên chân hắn, lắc lắc cái đuôi nhỏ của mình. Đôi mắt hạt đậu đen láy đầy mong đợi nhìn hắn.
Đây là biểu hiện Đại Hoàng muốn gần gũi với một người, muốn chơi với người đó.
Lục Nhiên cũng thấy kỳ lạ, cậu nhẹ nhàng kéo dây xích: “Đại Hoàng đi nào. Chó ngốc này, không biết phân biệt người tốt kẻ xấu mà đòi chơi chung.”
Đại Hoàng lề mề đi theo.
Nhìn một người một chó đi xa, Thẩm Tinh Nhiễm núp trong xe lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh hai! Anh xem anh ta kìa!” Thẩm Tinh Nhiễm oán giận một câu.
Nửa ngày cũng không nghe thấy hồi âm.
Thẩm Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Tinh Trác đang nhìn chằm chằm vào nơi xa, lẩm bẩm nói: “…chỉ có chút éc như thế mà còn gọi Đại* Hoàng.”
*Đại: nghĩa là to.
Thẩm Tinh Nhiễm không nghe rõ, hỏi lại: “Anh đang lẩm bẩm gì đấy?”
Thẩm Tinh Trác chợt hoàn hồn: “À, không có gì.”
Hai người cùng nhau đi vào biệt thự.
Khi đi ngang qua phòng ăn, Thẩm Tinh Trác theo thói quen quan tâm đến em trai: “Em còn chưa ăn sáng, có đói không?”
Vừa dứt lời, cả hai đều đột nhiên đứng hình, họ quay đầu nhìn lại “hiện trường vụ án” ngày hôm qua, rồi vội vã chạy lên lầu.
Ba ngày sau, Thẩm Hồng Nguyên và bà Thẩm cuối cùng cũng từ bệnh viện trở về.
Khi xuống xe, cả hai đều gầy đi mấy ký.
Trong ba ngày này, họ hầu như không ăn gì cả.
Tối ngày hôm đó, Lục Nhiên ngay lúc bọn họ đói nhất tặng một “món quà” bất ngờ. Cơ thể mỗi người cũng tự động liên kết cơn đói với hương vị chấn động và cảm giác vi diệu kia.
Cứ đói là muốn ói.
Mãi đến ngày thứ ba thực sự không chịu được mới ăn một chút.
Bên cạnh đó còn phải tránh những thứ sẫm màu, nửa đặc nửa lỏng và những món ăn có mặt trong bữa tối hôm đó.
Sau vài ngày nhịn đói, ngay cả bụng bia của Thẩm Hồng Nguyên cũng muốn xẹp xuống.
Đợi đến khi về biệt thự, Thẩm Hồng Nguyên và bà Thẩm ăn ý không dừng chân ở phòng khách lầu một mà đi thẳng tới chỗ cầu thang lầu hai.
Đi được nửa cầu thang, điện thoại của Thẩm Hồng Nguyên reo lên.
Ông ta lấy ra nhìn, thấy là một khách hàng quan trọng nên lập tức bắt máy.
Giọng nói ở đầu bên kia rất quan tâm: “Thẩm tổng, nghe nói mấy hôm trước anh nhập viện, sức khỏe bây giờ thế nào rồi?”
“Lý tổng đấy à, cảm ơn anh đã quan tâm, không có gì to tát, chỉ là bệnh cũ thôi, huyết áp hơi cao…” Nghĩ đến lý do khiến huyết áp của mình tăng cao, Thẩm Hồng Nguyên không khỏi khựng lại.
Lý tổng vẫn nhiệt tình như cũ: “Đúng vậy, chúng ta cũng đã có tuổi, cái gì cũng phải chú ý, đặc biệt là chế độ ăn uống, không thể ăn bừa bãi được!”
Thẩm Hồng Nguyên: “…”
_____________________
Editor: Bamboo