Editor: Bamboo
Âm thanh ồn ào truyền đến.
“Nhiễm Nhiễm đừng sợ, mẹ đưa con đến bệnh viện ngay!”
“Không cần đâu mẹ, mặc dù chó của anh trai rất hung dữ, vết thương cũng rất đau, nhưng chắc anh ấy không phải cố ý mang nó về đâu.”
Lục Nhiên vốn đang mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghe thấy giọng điệu đầy mùi trà xanh này, lập tức tỉnh táo hẳn.
Chỉ có điều đầu óc cậu như bị phủ một lớp sương mù, vẫn không thể tỉnh táo hoàn toàn được.
Lúc này, giọng nữ vừa rồi lại nặng nề nói tiếp.
“Sao cái gì anh cũng mang về nhà thế hả? Loại chó hoang này đáng lẽ phải ném đi từ lâu rồi.”
Lời này rõ ràng là dành cho Lục Nhiên.
Cuối cùng, giọng nữ còn hạ thấp ghét bỏ thêm một câu: “Đừng có đem mấy cái thói quen trước kia vào nhà này.”
Lục Nhiên nghe được chính mình giải thích: “Đại Hoàng không phải chó hoang, là mẹ đồng ý nên con mới dám mang nó về. Nó đã già lắm rồi, không cắn người được đâu…”
Lời còn chưa dứt, giọng nữ đó đột nhiên lên cao: “Anh còn dám cãi? Vết thương trên tay em anh là giả sao?”
Lục Nhiên nghe được mình tiếp tục giải thích: “Đại Hoàng không có răng nanh, không thể cắn ra vết thương như vậy được.”
“Ý anh là gì? Nói em anh đang giả vờ sao?”
“Lục Nhiên, tôi đã nói nhiều lần rồi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đuổi em anh ra khỏi đây.”
Bà ta vừa nói xong, người được gọi là “Nhiễm Nhiễm” lập tức nức nở thành tiếng.
Lại là giấc mơ này!
Lục Nhiên tức đến nỗi suýt hộc máu.
Lửa giận bùng lên, ý thức của cậu dường như đã đột phá lớp sương mù, dần dần tỉnh táo lại.
Trước mắt xuất hiện một luồng sáng chói lóa, không phải là ánh nắng tự nhiên mà là ánh đèn trang trí lộng lẫy.
Đèn chùm pha lê khúc xạ những tia sáng vụn vặt, phản chiếu trên những viên gạch men màu trắng sữa.
Rõ ràng là ban đêm, nhưng lại sáng rực như ban ngày.
Cả tòa biệt thự nơi nơi tràn ngập mùi tiền, mang theo sự mộng ảo lấp lánh.
Lục Nhiên thở dài.
Cậu đã thật lâu không mơ thấy tòa biệt thự này rõ ràng như vậy.
Cơ thể vẫn còn hơi cứng đờ, không theo sai sử.
Lục Nhiên giương mắt nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa.
Đầu tiên là một người phụ nữ có giọng điệu gay gắt.
Người phụ nữ trông rất trẻ, có vẻ rất có khí chất, mặc dù đã vào tuổi mãn kinh nhưng trông vẫn được chăm sóc chu đáo, không giống như những người phụ nữ bình thường bị cuộc sống và rối loạn nội tiết hành hạ đến mức cuồng loạn.
Mờ hồ tạo cho người ta ảo giác rằng bà ta rất dễ nói chuyện.
Người phụ nữ đang cẩn thận nắm tay của người bên cạnh.
Bên cạnh bà ta là một chàng trai trẻ trông như vừa mới vào đại học.
Chàng trai trẻ có mái tóc đen mượt và làn da trắng nõn, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro màu nhạt trông vô cùng bình thường, nhìn thoáng qua không thấy nhãn hiệu và chất liệu, nhưng đường viền tay áo và những chi tiết trang trí đều toát lên sự tinh xảo và tự cao.
Ngực Lục Nhiên lại phập phồng.
Hai người này.
Một người là mẹ ruột của Lục Nhiên.
Một người là con nuôi đã chiếm lấy thân phận của cậu.
Năm bốn tuổi, Lục Nhiên bị lạc trong một trận lũ nhỏ.
Khi được cứu lên thì cậu phát sốt, quên sạch thông tin gia đình,nên được đưa đến cô nhi viện.
Mặc dù không thể nhớ được gia đình của mình là ai, nhưng từ nhỏ đến lớn, Lục Nhiên vẫn luôn tin rằng gia đình rất yêu thương mình, nhất định sẽ tìm được mình.
Đến khi cậu vất vả thi đỗ đại học, cuối cùng cũng gặp lại gia đình.
Sau đó Lục Nhiên mới biết, trong năm đầu tiên cậu bị lạc, gia đình ngay lập tức đã nhận nuôi một đứa trẻ khác.
Đứa con nuôi đó trạc bằng tuổi cậu, tính cách vui vẻ, ngây thơ hồn nhiên.
Không ai muốn chìm đắm trong nỗi đau mất con, càng không ai muốn tốn thời gian và công sức tìm một đứa trẻ mồ côi như mò kim đáy bể.
Vị trí trong nhà có người thay thế, chẳng mấy chốc người nhà họ Thẩm đã quên đi cậu con trai út bị lạc này.
Cũng chuyển tên của cậu —— “Thẩm Tinh Nhiễm” —— cho vị con nuôi này.
Đứa con nuôi này không chỉ chiếm vị trí của cậu, mà còn lấy luôn cái tên vốn thuộc về cậu.
Vì thế, những người thân cận nhất trên thế giới này của Lục Nhiên cứ như vậy dễ dàng từ bỏ cậu.
Chỉ có mình Lục Nhiên vẫn cứ cố chấp giữ lại cái tên này.
Khi bị lạc, cậu vẫn chưa biết viết. Chỉ nhớ mang máng mình tên “ranran”*, vì thế nhân viên ghi chép đã viết thành “Nhiên”.
*Chữ Nhiễm [rǎn] và Nhiên [rán] đọc gần giống nhau.
Cho đến khi được tìm về, Lục Nhiên mới phát giác ra rằng, mình đột nhiên trở thành Thẩm Tinh Nhiễm “giả”.
Ban đầu, Lục Nhiên rất vui, cũng sẵn lòng chấp nhận Thẩm Tinh Nhiễm.
Cậu từ nhỏ không có người thân, luôn mong có nhiều người thân hơn nên chưa từng bài xích đứa con nuôi này của nhà họ Thẩm.
Nhưng sự đối xử khác biệt của nhà họ Thẩm khiến Lục Nhiên hoang mang.
Bởi vì họ cho rằng cậu sống trong sự nghèo khó lâu rồi, sợ cậu có tiền thì gây chuyện, nên nhà họ Thẩm không những không cho cậu tiền tiêu vặt, thậm chí ngay cả học phí đại học, cậu cũng phải vay quỹ hỗ trợ học tập mới có.
Nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng của Thẩm Tinh Nhiễm ít nhất cũng phải vài chục vạn trở lên.
Bởi vì sợ Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy bị xa lánh, sẽ thương tâm, cho nên họ không chuyển hộ khẩu của cậu về nhà họ Thẩm, cũng không công khai thân phận của cậu.
Thẩm Tinh Nhiễm vẫn là thiếu gia nhỏ được cưng chiều của nhà họ Thẩm, còn Lục Nhiên chẳng là gì cả.
Lục Nhiên bị lạc mười lăm năm, trở về ngôi nhà vốn thuộc về mình.
Kết quả mọi người trong nhà, cha, mẹ, anh cả, anh hai, tất cả đều chỉ lo lắng Thẩm Tinh Nhiễm sẽ vì sự trở về của cậu mà buồn lòng.
Lục Nhiên thậm chí cảm thấy chỉ cần khiến Thẩm Tinh Nhiễm cau mày chút thôi, cậu đã trở thành tội đồ.
Từ khi cậu về nhà họ Thẩm, Thẩm Tinh Nhiễm cứ vô cớ gặp phải rất nhiều chuyện không thể giải thích được.
Hoặc là vô tình bị vấp ngã, hoặc là bị phỏng nước nóng.
Rõ ràng là không liên quan gì đến Lục Nhiên.
Nhưng khi người nhà vội vàng đến an ủi, Thẩm Tinh Nhiễm chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nhìn Lục Nhiên một cái, lộ ra ánh mắt hoảng sợ, thế là cậu lại hứng chịu đủ mọi chỉ trích.
Lục Nhiên từ lúc đầu mờ mịt, đến cuối cùng dần dần tức giận, cố chấp.
Cậu hết lần này đến lần khác giải thích với người nhà nhưng đều bị phớt lờ. Nhưng bởi vì thấy được người nhà rất coi trọng Thẩm Tinh Nhiễm, cho đến cuối cùng, Lục Nhiên cũng không nhắm vào Thẩm Tinh Nhiễm nữa.
Sau khi chứng kiến sự thiên vị không lý do của gia đình, cậu bắt đầu vô thức bắt chước Thẩm Tinh Nhiễm.
Cậu bắt chước phong cách ăn mặc của Thẩm Tinh Nhiễm, nhưng quần áo của Thẩm Tinh Nhiễm là loại lông mềm mại quý giá nhất, trong khi Lục Nhiên thậm chí còn không mua nổi một cái áo lông cừu bình thường.
Cậu bắt chước tính cách dịu dàng và lịch sự của Thẩm Tinh Nhiễm, nhưng tính cách của Thẩm Tinh Nhiễm là thứ được vun đắp bằng tiền bạc trong suốt hơn mười năm, còn cậu chỉ là một cô nhi lớn lên trong cô nhi viện.
Kết quả cuối cùng là Lục Nhiên càng giống một bản sao thấp kém.
Sau cùng, trong một lần xung đột, Lục Nhiên bị Thẩm Tinh Nhiễm đẩy xuống hồ bơi vào giữa mùa đông.
Một màn này đều được mọi người nhìn thấy.
Nhưng đến cả người nhà thân thiết nhất của cậu cũng chỉ hờ hững buông một câu: “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? May mà không liên lụy đến Nhiễm Nhiễm.”
Lục Nhiên liều mạng tranh đoạt tình thương của người nhà, đột nhiên tỉnh ngộ.
Cậu nhận ra rằng mọi cố gắng đều vô ích.
Cậu vĩnh viễn không thể thắng Thẩm Tinh Nhiễm.
Lục Nhiên hoàn toàn từ bỏ, rời khỏi nhà họ Thẩm, một mình sinh sống.
Tiếp tục sống cuộc sống bình lặng và cô đơn như trước.
Nhưng khoảng thời gian đẹp đó chỉ kéo dài được nửa năm, Lục Nhiên còn chưa tốt nghiệp đại học thì người nhà họ Thẩm đột nhiên tìm đến tận nơi, dùng thủ đoạn cường ngạnh nhất vừa đe dọa vừa dụ dỗ cậu quay trở lại nhà họ Thẩm.
Lục Nhiên dùng hết sức lực, nhất quyết không đồng ý.
Cũng trong quá trình đấu tranh này, lần đầu tiên cậu nhận thức được lực lượng của nhà họ Thẩm.
Đến gần ngày tốt nghiệp, cậu đột nhiên bị nhà trường đuổi học.
Chuyển nhà qua nhiều thành phố, tìm nhiều công việc, nhưng tất cả đều bị nhà họ Thẩm phá hoại.
Lần cuối cùng, đại thiếu gia nhà họ Thẩm, anh cả của Lục Nhiên, đích thân dẫn người đến bắt cậu.
Lúc Lục Nhiên hoảng hốt bỏ chạy, tình cờ bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông phải.
Vụ tai nạn rất nghiêm trọng, từ cổ trở xuống của Lục Nhiên đều bị liệt, dây thanh quản cũng bị tổn thương.
Thời khắc thống khổ chân chính bắt đầu.
Cậu trai mới ngoài hai mươi nằm trên giường bệnh, ý thức vẫn tỉnh táo, nhìn toàn thân mình cắm đầy ống dẫn.
Có lẽ nhờ “lòng tốt” của Thẩm Tinh Nhiễm đã làm nhà họ Thẩm chu cấp đầy đủ cho một tên tàn phế như cậu.
Lục Nhiên nằm trên giường bệnh suốt mười năm.
Phòng bệnh kín mít, không có cửa sổ, không có chim chóc, cũng không có người.
Cậu nằm lẻ loi một mình ở đó, chỉ có tiếng thiết bị ầm ầm vang lên làm bạn.
Ngay cả y tá cũng chỉ vào khi cậu đã ngủ say.
Thỉnh thoảng, Thẩm Tinh Nhiễm sẽ dẫn theo gia đình đến thăm cậu.
Làm cậu nhìn gia đình mình, nhìn người đã chiếm mất thân phận của mình sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau.
Mà Lục Nhiên, ngay cả năng lực chửi ẩm lên cũng không có.
Trong mười năm cô đơn tuyệt vọng này, Lục Nhiên gần như suy sụp. Cậu cảm thấy cuộc đời mình bi thảm đến mức thái quá, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Lục Nhiên chỉ có thể liên tục hồi tưởng lại từng chút một trong quá khứ.
Cậu nhớ lại nỗi đau trong khoảnh khắc xảy ra tai nạn, nhớ lại cái lạnh thấu xương khi ngã xuống bể bơi vào mùa đông, nhớ lại từng lời giải thích phí công, từng lần sụp đổ vì không được tin tưởng.
Lục Nhiên luôn tự hỏi tại sao.
Tại sao mình lại gặp phải những chuyện này?
Tại sao lại rơi vào nông nỗi này?
Rõ ràng cậu đã từ bỏ, cậu đã không tranh giành với Thẩm Tinh Nhiễm nữa, không thể trêu chọc, đã tránh đi rồi cũng không được sao?
Nhưng ông trời nói cho cậu biết, không được.
Cho đến tận lúc này, trong đầu Lục Nhiên đột nhiên xuất hiện thêm một số thứ.
Hóa ra những trải nghiệm kỳ quặc của cậu chỉ là tình tiết trong một cuốn sách.
Thẩm Tinh Nhiễm là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết hào môn này, còn Lục Nhiên cậu chỉ là một pháo hôi kém chất lượng do tác giả tạo ra để phụ trợ nhân vật chính mà thôi.
Tác giả thậm chí còn giải thích một cách hùng hồn rằng, tạo ra nhân vật này là để nói với mọi người biết, quan hệ huyết thống cũng không quan trọng tới vậy!
Lục Nhiên:…
Đọc xong những thông tin này, Lục Nhiên chỉ có một suy nghĩ:
Cút xuống địa ngục hết đi!
Lại lần nữa nhìn hai người trước mặt, Lục Nhiên “thuộc như lòng bàn tay” những ký ức trước khi bị liệt, nhanh chóng phán đoán ra tình hình hiện tại.
Đây là lúc cậu mới trở về nhà họ Thẩm không lâu.
Xuất phát từ khát vọng đối với người nhà, cậu đã từng lén nuôi một chú chó nhỏ ở cô nhi viện, tên là Đại Hoàng.
Sau khi trở về nhà họ Thẩm, Lục Nhiên được bà Thẩm đồng ý mới mang Đại Hoàng về.
Nhưng lần này đi học về liền thấy được một màn này.
Thẩm Tinh Nhiễm đang ngồi trên ghế sofa, trên tay hằn hai vết đỏ nông. Bà Thẩm gọi cậu đến hỏi tội, nói Đại Hoàng đã cắn Thẩm Tinh Nhiễm nên đã ném nó ra ngoài.
Buồn cười.
Chưa nói đến việc Đại Hoàng là một con chó đã chín tuổi, răng đã rụng gần hết rồi, căn bản không cắn được vết thương như vậy. Lục Nhiên biết Đại Hoàng không phải là giống chó quý hiếm, cũng sợ gây phiền phức cho người nhà thật vất vả mới tìm được, cho nên hoặc là dẫn Đại Hoàng ra ngoài, hoặc là nhốt Đại Hoàng trong phòng mình.
Đại Hoàng khỏe cỡ nào mới có thể mở được cánh cửa chống trộm, lao ra cắn Thẩm Tinh Nhiễm?
Kiếp trước, Lục Nhiên trăm đường giải thích, nhưng dù có giải thích thế nào thì bà Thẩm cũng không nghe. Cuối cùng, cậu vì người nhà mà từ bỏ chú chó làm bạn bên mình suốt chín năm.
Nhìn người nhà họ Thẩm ném Đại Hoàng ra ngoài.
Ban đầu, Lục Nhiên sẽ lựa chọn nhẫn nhịn, sau khi nhận ra sự thật, Lục Nhiên cũng chỉ biết yên lặng rời đi.
Nhưng bây giờ, Lục Nhiên hiện tại, là Lục Nhiên mình đầy ống dẫn bị nhốt trong căn phòng tối suốt mười năm kia.
Cậu đã ở trên bờ vực của sự điên loạn rồi.
“Mẹ, mẹ tha thứ cho anh trai đi, vết thương trên tay con chỉ hơi đau một chút thôi.”
Thẩm Tinh Nhiễm cúi đầu che lại ý cười bên khóe miệng.
Tất nhiên vết thương đó không phải do con chó kia cắn.
Chính hắn mở cửa phòng Lục Nhiên, con chó vô dụng kia chỉ biết trốn trong một góc, không có chút tính công kích nào.
Hắn phải phiền phức tự mình động thủ, tạo một ít vết thương giả.
Nhưng đủ dùng là được.
Nói xong những lời này, Thẩm Tinh Nhiễm còn tưởng Lục Nhiên sẽ càng mãnh liệt giải thích, hoặc thậm chí là mắng hắn, như vậy sẽ khiến ấn tượng của Lục Nhiên trong lòng người nhà họ Thẩm càng tệ hơn.
Nhưng nào ngờ Lục Nhiên lại không giải thích một câu, thình lình vươn tay ra túm lấy tóc Thẩm Tinh Nhiễm.
Không nói lời nào, ban cho hắn hai bạt tai.
“Chát!”
“Chát!”
Hai tiếng “chát” giòn giã vang vọng trong phòng khách rộng lớn, tiếng sau so với tiếng trước còn vang hơn.