Editor: Bamboo

Lục Nhiên không do dự ôm chó đi lên xe.

Cậu đặt Đại Hoàng lên xe rồi quay đầu cầm điện thoại chụp biển số chiếc xe thể thao của Hoàng Mao.

Làm xong những việc này, cậu chợt nhớ đến điều gì đó, nhìn sang ven đường đến tìm một cô gái nói chút chuyện rồi mới quay lại xe.

Suốt quá trình, Lục Nhiên vẫn nhớ ‘thiết lập’ hiện tại của mình là mới bị xe tông, đi khập khiễng một cách rất chậm.

Tài xế xe thương vụ ngoài ý muốn không hề thúc giục.

Hoàng Mao nhìn Lục Nhiên lên xe, rồi nhìn cửa xe sau từ từ đóng lại, gã ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: “Chết tiệt, tiêu thật rồi.”

Nói rồi gã cuống quít gọi cho Thẩm Tinh Trác: “Anh Trác, anh, sao anh lại giao việc này cho tôi chứ.”

Thẩm Tinh Trác ở đầu bên kia còn đang hỏi chuyện con chó.

Hoàng Mao suy sụp rống to: “Chó gì nữa mà chó! Anh mẹ nó sao lại chọn con đường này!”

Trong xe thương vụ.

Lục Nhiên ngồi im lặng ở ghế sau.

Chiếc xe này cực kỳ rộng rãi, hẳn là xe tám chỗ, nhưng không hiểu sao hàng ghế giữa lại bị tháo mất một dãy.

Lục Nhiên ngồi ở hàng ghế sau cùng, trước mặt có một tấm chắn màu đen được kéo xuống.

Trong xe tối om, thỉnh thoảng có ánh sáng từ đèn đường lọt qua cửa sổ.

Lục Nhiên không quan sát nhiều, cậu tập trung toàn bộ sự chú ý vào chú chó nhỏ trên đùi mình.

Đại Hoàng tuy gọi là Đại Hoàng, nhưng thực ra lại rất nhỏ, đứng lên cũng không cao tới đầu gối, có thể dễ dàng cuộn tròn nằm trong lòng cậu.

Lục Nhiên cẩn thận kiểm tra bộ lông của Đại Hoàng, còn có vết thương trên chân nó.

Cậu là sinh viên ngành thú y của Đại học Y, lúc trước đăng ký vào chuyên ngành này cũng là vì Đại Hoàng.

Kiểm tra một lượt xong, Lục Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thân mật xoa đầu Đại Hoàng: “Có nhớ ba không! Ba nhớ con lắm!”

Lục Nhiên ôm Đại Hoàng hôn liên tục. Đại Hoàng ngọ nguậy liếm mặt cậu, hệt như mùa đông chín năm trước.

Hốc mắt Lục Nhiên hơi cay.

Có lẽ trong mắt Đại Hoàng, nó chỉ mới không gặp chủ vài giờ thôi.

Nhưng Lục Nhiên đã mất Đại Hoàng hơn mười năm rồi.

Khoảng thời gian nằm trên giường bệnh, Lục Nhiên nhớ nhất chính là Đại Hoàng, nhìn người nhà họ Thẩm hại chết Đại Hoàng là chuyện mà cậu hối hận nhất ở kiếp trước.

Cậu cố kìm nén nhiệt độ trong hốc mắt, véo nhẹ đệm thịt của Đại Hoàng, ngữ khí tùy ý: “Còn may là bị thương không nặng, nếu thực sự tàn phế không thể cử động, thì thà chết còn hơn.”

Lục Nhiên không nói Đại Hoàng, mà nói chính bản thân mình.

Cậu vừa nói xong, phía trước vốn yên tĩnh bất ngờ có tiếng động.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tấm chắn.

Không lâu sau, tấm chắn bị kéo sang một bên, một người đàn ông trung niên nghiêng người nhìn sang.

Người đàn ông trung niên đầu tóc được chải gọn gàng, quần áo cũng rất chỉnh tề, nhưng thái độ lại ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi.

“Cậu bạn trẻ, phía trước là đồn cảnh sát, cậu hiện tại muốn đi bệnh viện trước hay vào đồn cảnh sát trước?”

“Đều không đi ạ, làm phiền chú đưa cháu đến bệnh viện thú y gần nhất ạ.” Lục Nhiên nói.

Người trung niên sửng sốt, cúi xuống nhìn đầu gối cậu.

Lục Nhiên ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế sau, trên đầu gối còn đặt một chú chó.

Thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ khập khiễng vừa rồi.

Lục Nhiên bình tĩnh nhìn lại, không hề lo lắng khi bị vạch trần.

Tâm lý người trung niên khá tốt, chỉ mỉm cười rồi chấp nhận sự thật.

Ông quay lại có vẻ như đang hỏi ý kiến của người khác, sau đó mới tiếp tục quay sang cười nói với Lục Nhiên: “Được, vừa hay chúng tôi cũng tiện đường.”

Tấm chắn lại lần nữa bị kéo lên.

Quãng đường hơi xa, Lục Nhiên bình tĩnh lại, có chút mơ màng buồn ngủ. Cậu ở nhà họ Thẩm đã tát Thẩm Tinh Nhiễm hai cái, sau đó cãi tay đôi với bà Thẩm.

Trên đường đã cứu Đại Hoàng, còn chỉnh tên tóc vàng kia một trận.

Khi làm những điều này, Lục Nhiên đều tùy tâm sở dục.

Nhưng thực ra, cậu vẫn không phân biệt được liệu mình có thực sự trở về thời điểm Đại Hoàng còn chưa chết không… hay đây chỉ là một giấc mơ khi cậu nằm trên giường bệnh. Mở mắt ra, thứ chờ đợi cậu vẫn là những dụng cụ lạnh lẽo và căn phòng kín mít.

Nhưng chỉ do dự vài giây, Lục Nhiên quyết định mặc kệ.

Tùy tiện đi.

Dù sao miễn là cậu còn sống, thì nhà họ Thẩm đừng hòng sống yên ổn.

Lục Nhiên ôm chặt Đại Hoàng ấm áp vào lòng.

Trong lúc ý thức mơ màng, cậu nghĩ về chiếc xe mình đang ngồi.

Không nhìn ra là hiệu gì, có vẻ như rất đắt.

Bộ quần áo trên người người trung niên vừa nãy, cậu từng nghe người nhà họ Thẩm nói, có vẻ như là đồng phục quản gia.

Kiếp trước, khi Lục Nhiên bị dồn vào chân tường, mới nằm trên giường bệnh, cậu cũng nằm mơ hy vọng có người đột nhiên xuất hiện, lấy lại công đạo cho mình.

Nhưng nằm suốt mười năm, ảo tưởng này đã sớm tan biến.

“Cậu bạn trẻ? Cậu bạn trẻ?” Giọng nói thân thiện vang lên bên tai.

Lục Nhiên bừng tỉnh, đôi mắt đen láy không có tiêu cự mở to thật lâu, dường như trước võng mạc vẫn là những đường nét đơn giản trên trần phòng bệnh. Có bao nhiêu nét, có bao nhiêu loại, tất cả đều khắc sâu trong đầu Lục Nhiên, muốn quên cũng không quên được.

“Cậu bạn trẻ?”

Cho đến khi nhận ra nhiệt độ ấm áp trên đầu gối, tầm mắt của Lục Nhiên mới tập trung vào khuôn mặt của vị quản gia trung niên.

“Đến bệnh viện thú y rồi.” Quản gia nói.

“À vâng, cảm ơn chú.” Lục Nhiên lắc đầu, ôm Đại Hoàng đi ra ngoài.

Chân vừa chạm đất, cậu lập tức loạng choạng.

Quản gia vội đỡ cậu, trong lòng cảm thấy áy náy.

Sao ông có thể nghĩ rằng cậu bé này đang ăn vạ chứ! Rõ ràng là quá thương thú cưng, đến nỗi không quan tâm đến vết thương của mình.

Nhìn chân bị thương này, đứng cũng không vững.

“Thật sự không cần đến bệnh viện sao?” Quản gia hỏi.

Lục Nhiên nhìn ông đầy khó hiểu, nói cảm ơn rồi ôm Đại Hoàng vào bệnh viện thú y.

Chân bị tê thôi mà cũng cần đến bệnh viện sao?

Nhà giàu đúng là quá cầu kỳ mà.

Ở bệnh viện, Lục Nhiên cho Đại Hoàng làm kiểm tra tỉ mỉ, chân nó bị thương không nặng lắm, chỉ là sau này đi lại sẽ hơi khập khiễng, hơn nữa  hiện tại cái chân bị thương không tiện di chuyển, yêu cầu ở bệnh viện vài ngày.

Sau khi xử lý vết thương cho Đại Hoàng xong, Lục Nhiên ngồi trước lồng ở cùng nó một lúc.

Tranh thủ lúc này, cậu lấy điện thoại ra, nhận một đoạn video.

Vừa rồi trước khi lên xe, cậu chạy đến ven đường chính là vì muốn tìm được người tốt bụng đã cung cấp video cho cậu ở đời trước, xin đoạn video đó.

Đoạn video này ghi lại đầy đủ quá trình tai nạn của Đại Hoàng. Từ lúc đầu chiếc xe thể thao cố tình đâm vào Đại Hoàng đang trốn ở ven đường, đến đoạn sau là quá trình cố tình tăng tốc đâm vào cậu.

Lục Nhiên cắt đoạn của mình đi, chỉ để lại đoạn cố tình đâm chó, rồi đăng thẳng lên mạng.

Ở kiếp trước, nội dung của đoạn video này còn thê thảm hơn.

Nhưng sau khi Lục Nhiên nhận được video, sợ gây rắc rối cho nhà họ Thẩm, nên đã cố kìm nén và coi như không có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ… Hừ, cậu lo cho cái nhà chết tiệt đó làm gì!

Sau khi đăng video lên, độ hot dần tăng cao.

Lúc đầu chỉ là lên án tên tên nhà giàu đó lái xe tông chó.

Sau đó độ hot bùng nổ, có người đào ra được chiếc xe thể thao này cũng đã từng tông người trong trường.

Lại có thêm những đoạn video rõ nét hơn được tung ra.

Đó là một đoạn đường hẻo lánh của một trường đại học trong thành phố này, mấy chiếc siêu xe vây quanh một học sinh đang ngồi bệt dưới đất.

Những chiếc xe đó lúc thì giả vờ tăng tốc đâm tới, lúc thì dừng lại sát bên học sinh kia, như mèo vờn chuột, làm người xem sởn cả tóc gáy.

Chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt của Hoàng Mao cũng nằm trong số đó.

Sự việc lập tức bùng nổ.

Lại có người bốc phốt, nói học sinh trong video bị thương không nhẹ, nhưng đám con nhà giàu kia hợp tác tạo áp lực lên nhà trường, đè việc này xuống.

Loại chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Cư dân mạng mắng Hoàng Mao lẫn chủ mấy chiếc xe khác trong video, thậm chí còn có người thẳng tay chia sẻ bài đăng lên trang Weibo chính thức của trường có liên quan.

Lục Nhiên xem một hồi rồi cất điện thoại đi, nhìn Đại Hoàng đang truyền dịch trong lồng.

Cậu mở lồng ra xoa đầu Đại Hoàng: “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé, hôm khác ba sẽ đến thăm con.”

Sau khi tạm biệt Đại Hoàng, Lục Nhiên bước ra khỏi bệnh viện thú y.

Cậu dừng lại một lúc trên đường, không chút do dự bắt taxi trực tiếp quay về nhà họ Thẩm.

Cậu rời đi không lâu thì chiếc xe thương vụ dài đó lại đi ngang qua cửa bệnh viện thú y, rồi ngừng lại. Chiếc xe đỗ yên lặng bên vệ đường, không một ai xuống xe.

Một lúc sau, chỗ ngồi đằng trước tấm màn che vang lên một giọng nam trầm thấp: “Đi thôi.”

Giọng nói vừa dứt, chiếc xe lại khởi động.

Lục Nhiên nhanh chóng trở về nhà họ Thẩm.

Theo lẽ thường, cậu nên dứt khoát đưa Đại Hoàng rời khỏi nhà họ Thẩm mới đúng, nhưng những chuyện của kiếp trước đã chứng minh, con đường rời đi cũng bị ông trời chặn mất rồi.

Hơn nữa, dựa vào đâu, cậu là người phải rời đi?

Lục Nhiên nghênh ngang đi vào biệt thự, phát hiện trong này không có ai.

Người đứng đầu nhà họ Thẩm hiện tại, cha ruột của cậu, Thẩm Hồng Nguyên, hiện đang đi công tác.

Người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Thẩm, anh cả Thẩm Tinh Ngộ đang bận rộn với các dự án ở nước ngoài. Anh hai nhị thế tổ Thẩm Tinh Trác thì không có mối quan hệ tốt với người trong nhà, hàng năm đều ở bên ngoài.

Lúc này, Lục Nhiên cũng không tò mò bà Thẩm và Thẩm Tinh Nhiễm đi đâu.

Lấy trình độ người nhà họ Thẩm bảo hộ Thẩm Tinh Nhiễm, chỉ cần đi va phải ghế cũng phải đưa đi bệnh viện kiểm tra một hồi. Bây giờ bị cậu tát hai cái, còn không phải khẩn trương đi kiểm tra toàn thân à.

Tiện thể kiểm tra não luôn cũng tốt, có bệnh thì phải trị sớm.

Lục Nhiên vui vẻ vì được thanh tĩnh.

Cậu đi thẳng về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, Lục Nhiên thức dậy đi đến nhà ăn.

Dì giúp việc trong nhà đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Lục Nhiên sáng nào cũng có nhiều tiết học nên ra ngoài khá sớm, thường thì khi cậu dậy, người nhà họ Thẩm vẫn đang ngủ nướng. Nhưng dù thời gian gấp gáp đến mấy, cậu cũng kiên nhẫn đợi mọi người dậy mới dám động đũa.

Mà bọn họ chưa bao giờ đợi cậu ăn.

Hôm nay, Lục Nhiên không quan tâm đến những quy tắc cũ rích đó, trước ánh mắt không tán đồng của dì giúp việc, cậu nhấc xửng hấp lấy bánh bao ra ăn, còn tiện tay múc một bát cháo.

Không lâu sau, trên lầu truyền đến tiếng động.

Là bà Thẩm xuống lầu.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Bà Thẩm luôn là người điềm tĩnh. Bà thong thả đi xuống rồi ngồi vào bàn ăn.

Thấy bữa sáng trên bàn ăn đã bị động vào thì lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên.

Trong mắt mang theo sự xa cách chán ghét, nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.

Bà dường như không có việc gì cầm đũa lên, giọng điệu trách móc: “Hôm nay Nhiễm Nhiễm xin nghỉ, thậm chí còn không chịu ra khỏi phòng.”

Lục Nhiên giả vờ không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Sao cậu tta không ra ngoài? Là vì không còn mặt mũi gặp người khác sao?”

Bà Thẩm không nhịn được: “Anh đánh em trai mình thành ra như vậy mà còn không biết xấu hổ ngồi đây ăn sáng! Sao lại có hạng người vô liêm sỉ như anh chứ?”

Lục Nhiên im lặng nghe bà Thẩm nói, đột nhiên bật cười.

Bà Thẩm sống trong nhung lụa từ bé nên không biết chửi người. Nhưng bị chính mẹ ruột của mình nói là vô liêm sỉ, cũng coi như là một trải nghiệm khá mới mẻ.

Kiếp trước khi nghe được mấy câu như này, Lục Nhiên đã chịu đả kích nặng nề, nghi ngờ bản thân đủ đường, làm gì cũng sợ sệt, ngay cả nói cũng không dám nói nhiều.

Kiếp này…

Lục Nhiên tùy ý gật gật đầu: “Ừ, đúng, đúng, đúng.”

Vừa nói, cậu vừa duỗi tay bưng cái lồng đựng bánh bao nhân gạch cua đặt trước mặt bà Thẩm lên, đổ vào đĩa trước mặt mình.

“Người nghèo chưa từng được ăn thứ gì ngon, xin phu nhân thứ lỗi.” Lục Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười.

Bà Thẩm gắp đũa vào không khí: “……”

Editor: Bamboo

____________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play