Pháo Hôi Hào Môn Bắt Đầu Nổi Bão

Chương 2: Ăn vạ


1 tuần

trướctiếp

Editor: Bamboo

Sau tiếng đánh vang dội là một sự im lặng chết chóc bao trùm.

Bà Thẩm lùi lại, khiếp sợ nhìn Lục Nhiên, đôi môi tô son đỏ thẫm há to mất đi sự khiếm nhã thường ngày, tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng.

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn còn bị túm tóc.

Hắn chưa kịp phản ứng, vẻ ôn hòa giả tạo trên mặt đã cứng đờ, cả người dại ra, hai bên má nhanh chóng sưng lên, còn kèm vài vết xước do móng tay sượt qua.

Cái này chân thực hơn nhiều so với việc tự hắn cào.

“Đồ ngu, ai là anh cậu? Đừng có mà nhận bừa quan hệ.”

Lục Nhiên vẫn chưa buông tay.

Cậu kéo tóc Thẩm Tinh Nhiễm, cười khẩy nói: “Chó của tôi không cắn người, nhưng tôi thì có! Hất nước bẩn lên người tôi hả, không tát cậu hai cái thì sao mà đủ?”

“Á!” Tiếng hét muộn màng của bà Thẩm cuối cùng cũng vang lên: “Anh, anh, anh!”

“Anh cái gì mà anh? Mắt không tốt thì đi khám đi!”

Lục Nhiên phỉ nhổ, bỏ lại hai mẹ con đang há hốc mồm, quay người chạy nhanh ra khỏi nhà họ Thẩm.

Ra khỏi biệt thự, Lục Nhiên cũng không dừng lại, cậu nhìn các biển báo xung quanh, lục lại ký ức trong đầu rồi lao nhanh về một hướng.

Đại Hoàng đã ở bên cậu chín năm. 

Khi cậu mười tuổi, do nhỏ con nên thường bị bắt nạt ở cô nhi viện.

Bài tập còn bị bạn cùng phòng xé thành từng mảnh, cậu lại không dám mách giáo viên, sợ giáo viên trách phạt dì trực ban ngày hôm đó.

Bên nào cũng khó xử, cậu đành phải đợi sau khi tắt đèn, cầm đèn pin co ro ở góc tường của cô nhi viện, vừa khóc vừa ghép lại những tờ giấy đã bị xé nát.

Đêm hôm đó rất lạnh, gió bấc thổi mạnh, những mảnh giấy vụn trên tay không ngừng bị gió thổi bay, bé Lục Nhiên chỉ biết nằm bò ra đất, lần mò tìm kiếm từng chút một.

Chính vào đêm đó, Lục Nhiên đã gặp được Đại Hoàng khi nó vẫn còn là một chú chó con.

Chú chó nhỏ thè lưỡi liếm liếm má cậu, trong nháy mắt, cái chạm ấm áp ấy như chữa lành mọi cô đơn và tủi hờn trong cậu.

Kể từ đó, Lục Nhiên thường lén để dành một ít đồ ăn của mình cho Đại Hoàng ăn, Đại Hoàng cũng vượt qua được mùa đông lạnh giá ấy.

Bé Lục Nhiên lần đầu tiên và cũng là duy nhất vụng trộm được thứ gọi là tình thân.

Kiếp trước cũng như thế này, khi Lục Nhiên về nhà, Đại Hoàng đã bị vứt ra ngoài.

Ban đầu, Lục Nhiên còn tưởng họ chỉ đuổi Đại Hoàng đi thôi.

Cậu định đêm tối lẻn ra ngoài tìm nó, rồi sắp xếp một nơi khác cho nó ở.

Nhưng chờ đến khi Lục Nhiên chịu đựng bà Thẩm mắng xong, thì chỉ thấy xác của Đại Hoàng trên đường.

Bị xe cán chết.

Đoạn đường xảy ra tai nạn rất vắng, không có camera giám sát, có người tốt bụng nhìn thấy vẻ lo lắng của Lục Nhiên nên đã cung cấp video mà mình quay được.

Trong video, một chiếc xe thể thao màu đỏ đắt tiền rồ ga tăng tốc tông vào Đại Hoàng đang trốn ở ven đường, sau đó cũng không bỏ đi mà liên tục truy đuổi chú chó đang cố chạy trốn, cán qua cán lại đến tận ba lần.

Thấy bề ngoài chiếc xe kia, Lục Nhiên biết mình không có khả năng đòi lại công lý cho Đại Hoàng.

Nhà họ Thẩm có lẽ có thể, nhưng Lục Nhiên không dám nói,

Đến đây, chút hơi ấm duy nhất trong cuộc đời Lục Nhiên cũng biến mất.

Cho đến khi Lục Nhiên hoàn toàn chôn chặt chuyện này vào đáy lòng, thì trong buổi tiệc của anh hai Thẩm Tinh Trác, cậu lại thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đó.

Chủ xe còn trò chuyện vui vẻ với Thẩm Tinh Trác.

Lục Nhiên cho rằng cả hai đều là con nhà giàu, có quen biết chỉ là chuyện thường tình.

Ai ngờ khi đi ngang qua cậu, chủ xe dừng lại, nghiêng người cười hỏi: “Con chó của cậu còn khỏe không?”

Khoảnh khắc đó, Lục Nhiên như rơi vào hầm băng.

Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn Thẩm Tinh Trác, nhìn tất cả người nhà họ Thẩm. Tới giây phút đó, Lục Nhiên mới biết vụ tai nạn của Đại Hoàng hoàn toàn là do nhà họ Thẩm bày ra.

Mục đích chỉ là để cảnh cáo cậu.

Thật nực cười, là cậu quá ngu ngốc tin tưởng vào cái đám người được gọi là người thân này.

Trên đường cái.

“Ẳng ẳng.” Tiếng con chó rên rỉ vang lên.

Một chú chó vàng bên đường nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh, nhưng chân sau vẫn bị bánh xe quệt vào, nó khập khiễng chạy trốn.

Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại đột ngột, người ngồi ghế lái vừa cười vừa nói chuyện điện thoại.

“Chà chà, con chó này cũng nhanh nhẹn ra phết, thế mà né được.”

Từ trong loa phát ra giọng nói lơ đãng tùy tiện của Thẩm Tinh Trác: “Cái thằng Hoàng Mao* này, mày làm được không thế? Đến cả một con chó mà cũng không giết nổi sao?”

* Hoàng mao: tóc vàng

“Tất nhiên là được rồi!” Hoàng Mao vỗ ngực cam đoan: “Nghe nói con chó này cắn Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm không bị gì chứ?”

“Việc nhỏ thôi.” Thẩm Tinh Trác cười một tiếng, “Em ấy không thích chó thì đuổi đi là được, vậy mà còn làm ra trò này, phiền thật.”

Cuối cùng, hắn dặn dò: “Mặc kệ như thế nào, mày phải xử lý nhanh con chó này đi.”

“Rồi rồi!” Hoàng Mao đáp ngay, nhìn con chó đang khập khiễng di chuyển trên đường.

Vừa rồi con chó này núp ở bên đường, bị gã đụng trúng một cái mới chạy ra giữa đường.

Chỉ là một con chó quèn thôi, chết thì chết.

Muốn trách thì trách chủ của nó không biết điều.

Hoàng Mao cười hì hì châm thuốc, đạp mạnh chân ga, động cơ xe phát ra tiếng “brừm” trầm vang.

Chiếc xe thể thao lao nhanh về phía chú chó nhỏ đang tru lên thảm thiết trên đường.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo, khóe miệng Hoàng Mao nở nụ cười hưởng thụ.

Khi bánh xe sắp cán qua, đột nhiên một bóng người vụt qua trước đầu xe.

Hoàng Mao giật mình, điếu thuốc trong miệng run lên vì sợ hãi, tàn thuốc đang cháy rơi xuống chân gây ra một cơn đau rát, nhưng gã chẳng màng đến, vội vàng đạp phanh.

Tiếng phanh xe vang lên chói tai, để lại một vệt trượt dài trên mặt đường, bánh xe khó khăn dừng lại trước khi xảy ra va chạm.

Hoàng Mao bị đai an toàn siết cho suýt nghẹn, lông tơ sau gáy đều dựng hết lên.

Gã nhớ mang máng vừa nãy hình như có ai đó lao ra, vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Qua lớp kính chắn gió, gã thấy trước xe có một thiếu niên đứng vững chãi.

Trên người thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng rẻ tiền, tổng giá trị quần áo trên người cộng lại chắc không quá một trăm tệ.

Đây là bộ dạng nghèo kiết xác mà Hoàng Mao không ưa nhất.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào mắt thiếu niên, Hoàng Mao vô thức rùng mình.

Tóc mái của thiếu niên hơi dài, bị những hạt mưa phùn làm ướt, dính vào mí mắt. Dưới mái tóc đen là một đôi mắt… không thể diễn tả thành lời được, tối đen như mực, ẩn chứa loại điên cuồng không muốn sống.

Hoàng Mao ngẩn người ra, rồi mới xua đi cảm giác kỳ lạ đó.

Gã tức giận xuống xe, chửi bới om sòm: “Mày muốn chết phải không? Không thấy xe trên đường à? Chán sống rồi hả?”

Đi đến trước xe, Hoàng Mao bỗng khựng lại, gã cúi đầu nhìn thiếu niên đang đứng trước xe, đầu gối gần như chạm vào đèn pha của xe.

Khoảng cách gần như vậy, thấy xe lao tới mà người này thậm chí đều không lui lấy nửa bước.

Thiếu niên cứ như vậy giang hai tay đứng trước xe, bảo vệ chú chó vàng đang nằm liệt trên mặt đất phía sau.

Cảm giác rùng rợn kia lại ập đến.

Hoàng Mao chưa kịp mở miệng, Lục Nhiên chậm rãi quay đầu nhìn gã, giọng điệu âm u: “Là anh đâm chó của tôi?”

Hoàng Mao theo bản năng lùi lại một bước, rồi nhanh chóng đoán ra thân phận của Lục Nhiên — là đứa con riêng trong truyền thuyết của nhà họ Thẩm.

Gã lúc này khôi phục thái độ ban đầu, cười ngả ngớn nói: “Cậu chứng minh thế nào là tôi đâm nó? Tôi còn chưa nói là chó của cậu tự tới đâm vào xe tôi kìa.”

Thẩm Tinh Trác cố tình ném Đại Hoàng ở đoạn đường không có camera giám sát, cũng ít người qua lại.

Ai có thể chứng minh được?

Lúc này, Lục Nhiên đã ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Đại Hoàng, thấy nó chỉ bị khập khiễng một chân, cơ thể không có dấu hiệu bị cán thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu duy trì tư thế ngồi xổm này ngẩng đầu nhìn Hoàng Mao: “Anh nói đúng.”

Hoàng Mao có chút rén trước thái độ bình tĩnh của cậu.

Gã cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt, phát hiện đứa con riêng này của nhà họ Thẩm lớn lên cũng khá phết.

Bề ngoài của Lục Nhiên ngoan hiền, kiểu trầm tính ít nói, đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt hơi cụp xuống, khi ngước mặt lên mang theo vẻ ngoan ngoãn vâng lời.

Hoàng Mao khẽ động tâm tư, muốn chọc ghẹo đứa con riêng này.

Gã mới vươn tay ra thì thấy người “ngoan ngoãn” trước mặt tự nhiên ôm chân nằm lăn ra đất.

“Cậu làm gì đấy?” Hoàng Mao ngơ ngác.

Rất nhanh, gã liền hiểu ra.

Lục Nhiên ôm chân bắt đầu gào lên: “Đâm trúng người rồi, đâm trúng người rồi! Con nhà giàu đua xe đâm trúng người rồi.”

“Ê! Cậu nói bậy bạ gì đó? Ai đâm vào cậu!” Hoàng Mao nóng nảy.

Đâm người khác xa với đâm chó.

Đường này dù có vắng vẻ đến đâu thì vẫn có người qua lại. Người đi đường thấy chó bị đâm, cùng lắm chỉ là tiếc hận một tiếng, nếu thấy người bị tai nạn thì tám phần mười sẽ xúm lại nhìn xem.

Bây giờ Lục Nhiên còn cố tình gào lên, đã có vài người dừng lại nhìn sang bên này.

Hoàng Mao thực sự bắt đầu hoảng loạn.

Nhà gã tuy có chút tiền, nhưng loại gièm pha đua xe tông người như này gã cũng không dám gánh.

Huống hồ gần đây cha gã đang tranh thủ một dự án lớn, phần lớn vốn lưu động trong nhà đều đã đầu tư vào đó.

Nếu như vì một chút bê bối của gã mà khiến dự án đổ bể, cha gã sẽ giết chết gã mất.

Hoàng Mao quýnh lên lo phủi sạch cho bản thân: “Cậu, cậu đây là ăn vạ! Cậu lấy gì chứng minh tôi đâm trúng?”

“Vậy anh có gì chứng minh anh không đâm tôi?” Lục Nhiên hỏi.

“Con mẹ nó xe tôi có camera hành trình…” Nói một nửa, Hoàng Mao liền im bặt.

Nếu lấy camera hành trình ra thì chuyện đâm chó sẽ không thể chối cãi được, huống hồ cuối cùng chính gã thật sự đã giẫm mạnh chân ga đâm qua, Lục Nhiên còn cách đầu xe như vậy gần, khó giải thích việc có đâm trúng hay không.

Người ven đường đã càng lúc càng nhiều, Lục Nhiên dứt khoát ôm chân rồi nằm luôn xuống đất.

Cậu đã từng thực sự trải qua đau đớn vì tai nạn xe, diễn y như thật, cả người tái mét.

Hoàng Mao đổ mồ hôi đầy đầu, sợ làm lớn chuyện.

Gã tiến lại gần, hạ giọng nói nhẹ nhàng: “Người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói, trước hết lên xe đã…”

“Cái gì? Anh bảo tôi nên thức thời, lên xe rồi xử lý tôi sau?” Lục Nhiên cao giọng, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Hoàng Mao ngẩn người: “Không phải… Tôi chưa nói, tôi…”

“Anh họ Hồ, cha anh là Hồ Diệu Tổ, dọa tôi đừng động đến nhà họ Hồ, không thì chết thế nào cũng không biết?”

Lục Nhiên kinh hồn bạt vía, lấy tay che miệng kinh hô, vạch trần hết gốc gác của Hoàng Mao.

Cậu trông rõ là sinh viên, giờ mặt mày tái mét, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi. So ra thì tên tóc vàng bên kia đúng là không ưa nổi.

Hoàng Mao hết đường chối cãi: “Mày, sao mày dám…”

Người qua đường nghe xong đều tỏ ra phẫn nộ: “Tôi từng nghe qua nhà họ Hồ rồi, nợ tiền công trường mà không chịu trả, chính là nhà mấy người đúng không?”

“Con nhà giàu sao cứ lại thích bắt nạt người thành thật thế chứ! Cậu trai đừng sợ, chúng tôi báo cảnh sát!”

“Mấy người dám báo cảnh sát thử xem!” Hoàng Mao quýnh lên, lập tức quát to.

Xung quanh im lặng trong chốc lát, tiếng chỉ trích càng lớn hơn.

Một cô gái nói: “Tôi thấy được, chính anh tóc vàng này lái xe tông vào anh trai trên mặt đất, anh ta còn điên cuồng tông vào chú chó con ở phía sau.”

Hoàng Mao càng lúc càng hoảng sợ.

Chiếc xe này của gã… không thể bị điều tra.

Mặc dù Lục Nhiên đang hố Hoàng Mao, nhưng cậu vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Đại Hoàng.

Thấy chuyện cũng đã đâu vào đó, cậu vội vàng nói: “Có vị nào tốt bụng đưa tôi đi bệnh viện được không? Tôi không dám lên xe của người này.”

Đường hẹp, xe cũng ít.

Nhưng vì mâu thuẫn của hai người, vẫn có hai chiếc xe thương vụ đen sì lẳng lặng ngừng ở ven đường.

Lục Nhiên nhìn thoáng qua, dứt khoát giơ tay ra hiệu: “Tài xế bên đó ơi, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?”

Hoàng Mao vô thức quay đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe thương vụ phiên bản dài sáu cửa kia, gã như rơi xuống hầm băng.

Vị, vị kia sao lại ở đây?

Nhưng gã lập tức tự an ủi mình.

Không sao, không sao… Vị kia không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.

Chiếc xe thương vụ màu đen vẫn yên lặng đỗ ở đó.

Trái tim treo lơ lửng của Hoàng Mao từ từ trở về vị trí cũ, nhưng chưa hoàn toàn yên vị thì lại thấy chiếc xe đang đứng yên đó đột nhiên lăn bánh, chậm rãi tiến đến bên cạnh Lục Nhiên.

Cuối cùng, cửa xe bên hông từ từ mở ra, lộ ra khoang xe tối om không có lấy một tia sáng bên trong.

Editor: Bamboo

___________________


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp