11.
Không lâu sau, kịch bản đã đến đoạn bại lộ thân thế.
Bậc cha mẹ mà tôi rất lâu rồi chưa gặp lại trở về nhà cũ, bảo rằng trưa nay muốn thông báo một chuyện lớn, để tôi và anh trai về nhà sớm.
Lúc tôi đến nhà cũ của Tống gia, anh trai đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, đeo mắt kiếng gọng vàng, tay gõ bàn phím, bộ dạng trông như gia súc của công ty bị xã hội vùi dập.
Tôi đặt mông xuống ngồi cạnh anh ấy.
Tống Duẫn day day trán, mở miệng nói: “Có biết cha mẹ muốn thông báo chuyện lớn gì không.”
Tôi nói phét mà mắt không thèm chớp: “Sao em biết được.”
Cha mẹ Tống gia chỉ là liên hôn thương mại, họ chỉ sinh chứ không chăm sóc chúng tôi.
Bởi vậy tôi cũng không có tình cảm gì với họ, thậm chí còn chẳng thân thiết bằng quản gia và bảo mẫu trong nhà.
Tôi lớn lên dưới sự chăm sóc của Tống Duẫn.
Tống Duẫn hiểu rất rõ tính nết của tôi, lúc đi học vì sợ cái tính vốn cũng chẳng lương thiện của tôi ra ngoài học thì sẽ càng hỏng bét hơn, vậy nên quản tôi rất nghiêm.
Sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba, anh ấy cũng thừa kế Tống gia, cả ngày bận rộn chân không chạm đất, căn bản không có thời gian đi quản tôi.
Mà tôi sau khi thoát khỏi sự quản lí của Tống Duẫn, việc đầu tiên làm, chính là bao nuôi Tạ Tự.
Nếu anh ấy biết tôi lén anh làm cái gì, chắc là sẽ tức điên mất.
Tống Duẫn bận xong việc, liền bắt đầu tìm hiểu dạo gần đây tôi làm gì.
Tôi cẩn thận nói dối không chút kẽ hở.
Tống Duẫn rất vui mừng, cảm thấy quản tôi nhiều năm như vậy cũng có hiệu quả.
Lúc chúng tôi đang trò chuyện, cửa trước vang lên tiếng mở cửa.
“Việc này chúng ta vẫn chưa kịp nói với ai cả, con đừng lo lắng….”
Tôi hứng thú nhìn cha mẹ Tống dẫn theo Tạ Tự bước vào.
Tống Duẫn nhíu mày nhìn cảnh tượng đó.
Tạ Tự ngẩng đầu lên, lúc đối mặt với tôi, hắn rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Tôi mỉm cười với hắn.
Tống Duẫn đẩy nhẹ kính: “Cha mẹ, vị này là?”
Cha mẹ liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn tôi có hơi xấu hổ, nhưng vẫn thuật lại mọi chuyện rõ ràng.
Tôi hờ hững lắng nghe, tựa như người ngoài cuộc, không có ý thức nào về việc mình là nhân vật chính trong câu chuyện cả.
Tôi cảm nhận được một tầm mắt nóng rực rơi trên người mình.
Chẳng cần đoán cũng biết là ai.
Tôi nhìn lại.
Tạ Tự ngồi cạnh cha mẹ, đôi mắt không e dè nhìn tôi chằm chằm, tựa như đang suy tư gì đó.
Người duy nhất không chấp nhận được có lẽ là Tống Duẫn ngồi cạnh tôi.
Anh nhìn giám định DNA, rồi lại nhìn tôi và Tạ Tự, khó khăn nói: “Cha mẹ, đừng có đưa Ninh Ninh đi, nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền nuôi thêm một người….”
Đưa em gái của anh đi chịu khổ à, đùa gì thế!
Mẹ Tống cười nói: “Không đưa đi, bế nhầm vốn là chuyện ngoài ý muốn, cũng là một kiểu duyên phận, mẹ ruột của Ninh Ninh còn đang bệnh nặng, không chăm sóc nổi hai đứa, thôi thì cứ ở lại hết đi, đều là con của Tống gia.”
Lúc này, cha mẹ Tống vẫn chưa biết rằng vụ bế nhầm này là do mẹ ruột tôi cố ý làm ra.
Còn việc họ giữ tôi lại, cũng không phải vì thật sự có tình cảm gì với tôi, mà là vì tôi đã trưởng thành, lại có ngoại hình ưa nhìn, thêm vài năm nữa là có thể đưa đi liên hôn.
Nếu họ biết tôi gian díu với Tạ Tự, nhất định sẽ lập tức đuổi tôi đi.
12.
Tôi cứ thế có thêm một anh trai trên danh nghĩa.
Mà sau khi nhận người thân xong, tôi cũng không tiếp tục đi tìm Tạ Tự nữa.
Trường học cho nghỉ lễ, cha mẹ bảo chúng tôi dọn về nhà cũ, chắc là để Tạ Tự nhanh chóng hòa nhập với Tống gia, gắn kết thêm tình cảm giữa mọi người.
Có thể nhận ra, bọn họ rất coi trọng Tạ Tự, chẳng biết là do Tạ Tự quá ưu tú, hay là do bị hào quang nhân vật chính làm loá mắt nữa.
Bước ra khỏi phòng, Tạ Tự đi đến từ hướng đối diện, muốn tránh cũng không tránh được.
Hắn chặn tôi ở góc tường, im lặng nhìn tôi chằm chằm.
Ngay khi tôi mất kiên nhẫn định mở miệng, hắn nói: “Cô đã biết từ lâu rồi.”
Tôi nhíu mày, cười tủm tỉm nói: “Làm sao anh biết được?”
Bảo sao lúc trước đụng mặt, ánh mắt hắn nhìn tôi luôn có hơi lạnh lùng, có lẽ là nghĩ tôi vì biết sự thật nên mới cố ý tiếp cận hắn.
Chuyện này thật sự hơi oan cho tôi.
Nhưng nếu lúc trước tôi biết được, tôi sẽ thật sự vì chuyện đó mà cố ý tiếp cận hắn, đùa giỡn hắn.
Tôi bỗng bước lên trước một bước, Tạ Tự vô thức muốn lùi về sau, nhưng hắn kìm lại được, cứ thế nhìn tôi đến gần, yết hầu chậm rãi nhấp nhô.
Tôi nói: “Được lấy lại thân thế, làm người đúng nghĩa, anh thấy vui chứ?”
Tạ Tự nhíu mày.
Tôi đối diện với đôi mắt của hắn, chậm rãi mở miệng: “Tôi cảm thấy chúng ta nên kết thúc mối quan hệ kia thôi, tôi cũng không muốn vứt bỏ vinh hoa phú quý Tống gia mang lại chỉ vì anh.”
“Từ giờ chúng ta, sẽ là anh em tốt của nhau.”
“Được không, anh trai?”
13.
Tạ Tự vốn nên tức giận, từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Tống Tư Ninh đều như đang châm ngòi cho lửa giận trong lòng hắn bùng cháy dữ dội hơn.
Nhưng tiếng “anh trai” ngọt ngào ở cuối câu kia, tựa như một xô nước từ trên trời giáng xuống, dập tắt sạch sẽ ngọn lửa đang rực cháy trong lòng hắn.
Chỉ để lại một làn khói xanh.
Và tàn lửa.
14.
“Anh trai gì cơ?”
“Anh trai mưa à?”
Lời này được thốt ra từ gương mặt không cảm xúc của Tạ Tự, vẫn khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Tạ Tự đột nhiên sáp lại gần, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, hắn ôm lấy eo tôi, ép tôi dựa sát lại gần hắn hơn một chút.
Chóp mũi chạm nhau, hơi thở giao hoà.
Tạ Tự nhìn tôi chăm chú, gằn từng chữ: “Anh trai cô sẽ đối xử với cô thế này à, Tống Duẫn sẽ đối xử với cô như vậy ư.”
Hắn muốn hôn tôi, nhưng tôi nhanh tay lẹ mắt đưa tay chặn giữa môi hắn và môi tôi.
Tạ Tự hôn phải lòng bàn tay tôi, nhưng không lập tức rời ra, mà là nhắm mắt tiếp tục hôn lên.
Tôi cảm nhận được một cơn ngứa ngáy ẩm ướt truyền đến từ lòng bàn tay mình.
Không biết Tạ Tự mở mắt ra từ khi nào, hắn nhìn tôi chằm chằm, mở miệng khẽ cắn ngón út của tôi, đầu lưỡi bên trong liếm nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Không biết hành động nào của tôi làm hắn hiểu lầm, nhưng khi hắn định hôn tới, lần nữa bị tôi chặn lại.
Bị từ chối liên tục khiến hắn hơi gấp gáp, ánh mắt nhìn tôi có hơi hung ác.
“Ý gì chứ???”
“Tống Tư Ninh, chơi chán là muốn vứt bỏ, em* coi tôi là gì chứ?”
*Khúc này tình cảm đủ bùng “lổ” để đổi xưng hô chưa ta =))
“Em nghĩ tôi là người dễ bị bắt nạt à?”
“Em đừng mơ đến chuyện cắt đứt quan hệ với tôi.”
Tôi tát hắn một cái, hắn im lặng.
Tôi nhìn hắn chăm chú, nói: “Muốn tiếp tục làm chó của tôi hửm?”
“Chỉ có chó ngoan mới được thưởng thôi.”
Khoé mắt Tạ Tự ửng đỏ, nắm lấy cổ tay tôi, rồi hôn vào lòng bàn tay tôi.
“Ừm.”
Tôi ôm lấy cổ hắn, nói: “Về phòng tôi.”
Có lẽ là bởi đang ở nhà cũ, cha mẹ đều ở nhà, anh trai cũng vậy,
Chúng tôi ở ngay dưới mí mắt của họ, dây dưa trên giường.
Tôi đáp lại đặc biệt nhiệt tình.
Thông báo độ thiện cảm đạt 100% của hệ thống cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi.
Mỗi lần vang lên, đều hệt như lời tỏ tình trong thầm lặng của Tạ Tự.
Chúng tôi để lại dấu vết trên cơ thể đối phương, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới cạn kiệt sức lực.
Tạ Tự xuống giường dọn dẹp quần áo vương vãi trên sàn nhà, trên lưng của hắn, hiện đầy dấu tay của tôi.
Cho đến tận lúc hắn mặc áo sơ mi vào, nhưng dấu vết rối loạn ấy mới biến mất trước mặt tôi.
15.
Tôi và Tạ Tự hầu như chẳng nói với nhau câu nào trước mặt người khác, vậy nên ai cũng nghĩ chúng tôi không thân quen.
Trên bàn ăn, cha mẹ Tống không ngừng gắp thức ăn cho Tạ Tự, trò chuyện cùng hắn.
Tạ Tự hoặc là không đáp lại, hoặc chỉ đáp một chữ.
Đồ ăn cha mẹ Tống gắp cho hắn, hắn đều đặt trong đĩa, không động đến miếng nào.
Trông rất ngượng ngùng.
Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đều đổ dồn vào tôi.
Mẹ Tống cau mày: “Ăn cơm đàng hoàng, cười cái gì.”
“Không có chút giáo dưỡng nào cả, từ lúc Tạ Tự trở về đến giờ con cũng chẳng biểu hiện gì. Nếu không phải năm đó bế nhầm, nó có thể ăn khổ bên ngoài nhiều năm như vậy à.”
Tạ Tự nhíu mày, nói: “Không liên quan đến em ấy.”
Tống Duẫn bất mãn nói: “Mẹ, bế nhầm thì liên quan gì đến Ninh Ninh chứ, năm đó em ấy tự mọc chân chạy đến bên cạnh mẹ à.”
Anh ấy đảo mắt, tiếp tục nói: “Ninh Ninh là do con nuôi lớn, mẹ nói em ấy không có giáo dưỡng, chẳng phải cũng là đang nói con không biết dạy sao.”
Em gái anh không gi*t người phóng hoả, trắng trợn cướp đoạt thiếu nam nhà lành về đã là không tệ rồi.
Trước khi mẹ Tống kịp mở miệng, tôi đã nhanh tay gắp cho Tạ Tự một miếng thịt mỡ, bỏ vào bát của hắn.
“Anh trai ăn đi.”
Tạ Tự hơi sửng sốt, tai hơi đỏ lên, cúi đầu nhét miếng thịt vào trong miệng.
Tôi cười hỏi: “Ăn ngon không?”
Tạ Tự gật đầu.
Trước mặt người khác chúng tôi chẳng nói với nhau quá năm câu, nhưng ở sau lưng, mọi lời nói đều bị chôn vùi giữa những nụ hôn, trong góc tối dưới gầm giường.
Đôi khi, tôi có thể nhìn thấy cha mẹ đang trò chuyện từ cửa sổ ban công sát mặt đất.
Bọn họ căn bản không biết rằng, đằng sau tấm màn cửa lay động, con gái nuôi của họ đang tìm kiếm khoái lạc trên thân đứa con trai đã phải chịu khổ bên ngoài nhiều năm của họ.
16.
Nhưng giấy không thể gói được lửa, có một số việc chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện.
Chuyện hoang đường giữa tôi và Tạ Tự vẫn bị cha mẹ phát hiện ra.
Bọn họ không những biết, mà còn biết cả chuyện tôi bao nuôi Tạ Tự.
Cùng sự thật rằng năm đó chính mẹ ruột của tôi đã cố tình đánh tráo đứa trẻ.
Tội chồng thêm tội, như thể đang tuyên án tử hình cho tôi.
Tay mẹ Tống run run, chỉ vào tôi mắng đồ hồ ly tinh, nói Tống gia bạc đãi tôi khi nào.
Tống Duẫn khó tin nhìn những bức ảnh kia, em gái anh nuôi nhiều năm như vậy mà cũng đi chệch hướng được.
Sau khi mẹ Tống mắng to một trận, Tống Duẫn yếu ớt mở miệng nói: “Biết đâu Tạ Tự thích thì sao.”
Cha Tống trừng mắt dựng râu, định giơ tay đánh anh.
Tống Duẫn né tránh, mạnh miệng nói: “Một cây làm chẳng nên non, chuyện thế này sao nhất định phải là em gái con sai chứ. Nếu Tạ Tự không muốn, với thân hình to lớn như vậy, em gái con có thể đè nổi hắn à."
Cửa lớn mở ra, Tạ Tự thở hổn hển đứng nơi đó, hiển nhiên là gấp gáp trở về.
Tôi ngồi trên ghế sofa, tựa như chẳng liên quan đến mọi chuyện.
Tạ Tự chậm rãi đi đến bên cạnh tôi.
“Con tự nguyện.”
“Con thích cô ấy.”
Tống Duẫn chỉ vào Tạ Tự nói: “Thấy chưa, thấy chưa, con nói mà, sao lại là em gái của con sai, đứa trẻ con nuôi lớn thế nào con lại không biết sao?”
“Hai người đã từng nuôi trẻ con chưa mà cứ la lối mãi.”
Em gái anh chỉ cần không gi*t người phóng hoả đã là tốt lắm rồi!