1.
Tạ Tự bị tôi tát lệch đầu sang một bên, thở hổn hển.
Lồng ngực hắn phập phồng, thân dưới đang quỳ căng cứng, nhìn qua có vẻ là nhẫn nhịn sắp điên rồi.
Tôi nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt của Tạ Tự đen kịt, lúc nhìn người khác luôn có cảm giác áp bách.
Cho dù bây giờ hắn bị trói, bị ép quỳ, bị đánh đập đến mức khắp người đầy vết thương, nhưng vẫn không có cảm giác là hắn đang ở thế yếu.
Ngược lại, hắn mang đến một cảm giác nguy hiểm, như thể chỉ cần cởi trói, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lao lên cắn đứt yết hầu bạn.
Tôi hỏi hắn: “Biết tại sao tôi lại đánh anh không?”
Tạ Tự không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vỗ vỗ mặt hắn: “Không biết thì quỳ tiếp đi.”
“Quỳ đến khi tôi ngủ trưa dậy, chúng ta sẽ cùng nhau đi học, được không?”
Tôi đứng dậy, lướt ngang qua hắn đi đến phòng ngủ.
Vạt váy mỏng nhẹ lướt qua gương mặt Tạ Tự, hắn trầm mặc, một lúc sau mới từ từ nhắm mắt lại.
2.
Tạ Tự là món đồ chơi tôi tình cờ có được.
Hắn đẹp trai, năng lực mạnh, mới vào đại học không lâu đã trở thành nhân vật nổi bật trong trường.
Tôi gặp hắn mấy lần, liền bắt đầu theo đuổi hắn, nhưng từ đấu đến cuối hắn luôn coi tôi như không tồn tại.
Lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác mà liên tục thất bại, tự thấy rất mất mặt, nên đã nhờ người điều tra hắn.
Mới biết rằng gia cảnh hắn nghèo khó, mẹ lại mắc bệnh nặng, dù làm việc bán thời gian đến kiệt sức cũng không gom đủ tiền thuốc thang.
Vừa hay, tôi lại có nhiều tiên đến mức dùng không hết.
Quan hệ giữa tôi với hắn thật ra rất đơn giản, tôi cho hắn tiền, hắn làm chó của tôi.
Con người tôi vừa thù dai vừa nhớ lâu.
Chút yêu thích mà tôi dành cho hắn, vẫn chưa đủ để bù đắp nỗi mất mặt khi tôi theo đuổi hắn.
Đặc biệt là gương mặt này của Tạ Tự, mỗi lần tôi thấy ánh mắt thờ ơ của hắn nhìn tôi, tôi lại muốn thấy trên gương mặt ấy biểu lộ cảm xúc khác.
Tôi muốn xé toạc cái áo sơ mi trắng đứng đắn kia của hắn, muốn để lại dấu vết trên cơ thể hắn.
Nhưng Tạ Tự rất ít khi bộc lộ biểu cảm khác, dù tôi đánh mạnh đến đâu, hắn cũng chỉ thở dốc, trừng mắt nhìn tôi, bướng bỉnh không chịu phát ra một âm thanh nào.
Dường như hắn biết tôi muốn thấy gì, nghe gì.
Nên hắn càng cố chịu đựng, mặt không biểu cảm, cũng chẳng nói gì cả.
3.
Mà bây giờ, tôi biết thêm một chút thông tin mới từ chỗ hệ thống.
Theo lời nó nói, thế giới tôi đang sinh sống là một cuốn tiểu thuyết nam tần*.
*Thế giới tiểu thuyết nam tần: thể loại truyện xoay quanh nv9 là nam, dạng truyện này hay được con trai yêu thích nè.
Tạ Tự là nam chính, sau này sẽ vươn lên trở thành ông lớn giới trong kinh doanh.
Mà tôi là nữ phụ ác độc trong cuốn tiểu thuyết ấy, kẻ điên khiến hắn phải chịu đựng tất cả tủi nhục trong giai đoạn đầu.
Khi Tạ Tự vươn đến đỉnh cao, người đầu tiên mà hắn diệt trừ chính là tôi.
Hệ thống còn nói rằng, thực ra thân phận của tôi và Tạ Tự đã bị hoán đổi.
Mẹ ruột của tôi lúc sinh tôi ra đã đánh tráo tôi và Tạ Tự.
Vậy nên, thân phận giàu có của tôi cũng là giả.
Tạ Tự là thiếu gia chân chính, còn tôi chỉ là thiên kim giả.
Đây cũng là một trong những điểm thú vị của tiểu thuyết.
Nhưng nếu chuyện đó xảy ra trên người tôi thì chẳng thú vị chút nào.
Tôi không muốn trải qua quãng thời gian nghèo khó như Tạ Tự, hắn ăn khổ quen rồi, còn tôi thì một chút cũng ăn không vô.
Hệ thống khóc lóc nói: “Vậy sao ký chủ còn đánh nam chính chứ, cô làm vậy không phải chỉ khiến hắn hận cô à, chờ đến khi sự việc bại lộ, kết cục của cô sẽ còn thảm hơn trong tiểu thuyết nữa.”
“Bây giờ cô mau đi cởi trói cho nam chính, ngoan ngoãn nhận sai với hắn, thả người về…”
Tôi lên tiếng ngắt lời nó: “Không muốn.”
Sau đó nói: “Mi ràng buộc ta để làm gì?”
Hệ thống buồn buồn nói: “Để tăng thiện cảm của nam chính với cô đó, sau đó thay đổi kết cục bi thảm lúc trước của cô.”
“Đều do tôi đến quá muộn, cô đã duy trì loại quan hệ đó với nam chính một tháng rồi, đừng nói đến chuyện tăng độ thiện cảm của nam chính, bây giờ thiện cảm của hắn với cô không phải số âm đã là không tệ rồi.”
Tôi nói: “Vậy thì mi thử tra xem độ hảo cảm của Tạ Vũ đối với ta là bao nhiêu.”
Hệ thống vừa tra vừa nói: “Không phải số âm thì tôi ăn cứt…. Độ thiện cảm 95%???”
“Sao lại như vậy được chứ!”
“Hay là có bug rồi!”
“Nhất định có vấn đề, nếu không phải tôi có vấn đề thì là nam chính có vấn đề…. Làm gì có ai bị đánh mỗi ngày mà còn yêu đến thế được chứ, hắn cũng đâu phải bệnh thần kinh!”
Tôi ngáp một cái: “Hắn đúng là tên thần kinh đấy.”
Cảm xúc có thể kìm hãm, biểu cảm có thể khống chế, nhưng phản ứng sinh lý thì không cách nào kìm nén được cả.
Mỗi lần tôi ra tay với hắn, biểu cảm của Tạ Tự lạnh lùng, nhưng cơ thể lại nóng hổi, nhiệt độ lan lên đến cổ, đỏ đến tận gốc tai, đôi mắt bắt đầu mơ màng, ánh mắt dần trở nên ướt át.
Hắn tưởng rằng mình đã kiềm chế được, nhưng thực ra từng lỗ chân lông của hắn đều đang kêu gào muốn tôi đến gần, chạm vào, đánh đập hắn.
Nhưng tôi chưa từng thật sự làm theo ý hắn.
4.
Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi nảy sinh xung đột với người khác.
Người đó là Vương Xảo Trân, bạn cùng phòng lúc huấn luyện quân sự của tôi, khi gia thế của tôi chưa lộ ra, cô ta tung tin vịt về tôi trên trang confession trường, nói tôi được người ta bao nuôi bên ngoài.
Tôi trực tiếp tìm tới cửa đối chất với cô ta, đập tiền vào mặt rồi sỉ vả cô ta một trận.
Tôi còn thu thập chứng cứ về phát ngôn của Vương Xảo Trân, khiến cô ta chỉ vừa bắt đầu khai giảng không bao lâu đã phải nhận một lá thư từ luật sư.
Cuối cùng là Vương Xảo Trân khóc lóc quay video xin lỗi, gửi lên trang confession, tôi và cô ta nổi danh trong trường cùng một lúc, từ đó về sau cô ta chỉ cần thấy mặt tôi là trốn tránh.
Bây giờ chẳng biết lấy can đảm đâu ra, người này lại dám bước đến trước mặt tôi.
Chỉ vì tôi bảo Tạ Tự ra ngoài trường mua trà sữa cho tôi ư?
Vương Xảo Trân căm phẫn nói: “Tống Tư Ninh, cô đừng nghĩ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể bắt nạt người khác trong trường. Cô dựa vào đâu mà yêu cầu Tạ Tự đi mua trà sữa cho cô chứ, bản thân cô không có chân à?”
“Cả tháng nay cô sai sử cậu ấy bao nhiêu lần, cô coi cậu ấy là đầy tớ của mình hả, có bệnh công chúa thì cút về nhà đi, đến trường học làm gì chứ.”
Bạn tôi cười lạnh một tiếng nói: “Vương Xảo Trân cô là cái gì của Tạ Tự vậy, cô tức giận như thế làm tôi cứ tưởng Ninh Ninh sai sử bạn trai của cô ấy.”
“Đừng có tỏ ra chiếm hữu bạn trai của người khác như vậy, Ninh Ninh vừa diễn xong, mệt lả cả người rồi, để Tạ Tự đi mua cốc trà sữa thì có làm sao.”
“Đúng đó, chẳng lẽ cô thích Tạ Tự, không chịu nổi chuyện cậu ta đối xử tốt với Ninh Ninh như vậy à.”
Vương Xảo Trân cao giọng nói: “Tạ Tự chưa từng thừa nhận đối với cô là bạn trai bạn gái.”
“Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy các người thế này rất quá đáng, đến trường đại học là để học, ai nấy đều bình đẳng, chẳng ai đặc biệt như Tống Tư Ninh, coi bạn học như đầy tớ….”
Mọi người xung quanh đều bị tiếng nói của Vương Xảo Trân thu hút.
Nơi nào có drama, nơi đó có sinh viên.
Vừa hay, Tạ Tự trở lại, trên tay còn cầm một cốc trà sữa.
Hắn cứ như không nghe thấy trận cãi lộn do hắn mà ra, bước ra từ trong đám người, im lặng đưa trà sữa cho tôi.
Trang phục biểu diễn còn chưa cởi ra, tôi ngồi trên ghế.
“Giúp tôi cắm ống hút vào.”
Tôi không để tâm đến Vương Xảo Trân đang sủa lung tung, nhìn về phía Tạ Tự.
Tạ Tự không nói gì, biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi, chỉ ngoan ngoãn cắm ống hút vào cho tôi, sau đó đem trà sữa đến bên tay tôi.
Tôi nhận lấy trà sữa, đột nhiên nói: “Ai da, không có tay thay giày rồi, đeo giày cao gót khó chịu quá đi mất.”
“Tạ Tự, thay giày giúp tôi đi.”
5.
Người xung quanh ai nấy đều trợn to mắt, biểu cảm trông cực kì hưng phấn.
Vương Xảo Trân sững sờ một lát, rồi mới phản ứng lại: Tạ Tự, đừng nghe cô ta, cô ta….”
Cô ta còn chưa nói xong, Tạ Tự đã ngồi xổm xuống, quỳ một chân, tay nắm lấy mắt cá chân của tôi.
Tôi bất giác rùng mình, vì nhiệt độ trong phòng điều hòa thấp, chân tôi có chút lạnh, còn tay của Tạ Tự thì ấm áp.
Hắn nắm không quá chặt, nhưng vẫn để lại dấu tay trên mắt cá chân tôi.
Tạ Tự chậm rãi cởi giày cao gót của tôi ra.
Tôi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu chứ không thấy được biểu cảm của hắn.
Nhấp một ngụm trà sữa, quay đầu nhìn về phía Vương Xảo Trân sắc mặt trắng bệch.
Cười xấu xa, “Cô nói đúng, tôi thực sự coi hắn như đầy tớ. Hay cô thử hỏi Tạ Tự xem hắn có muốn đi theo cô không?”
Tôi hờ hững nói: “Chỉ cần Tạ Tự đồng ý, tôi sẵn lòng buông tha hắn.”
“Tạ Tự đương nhiên là sẽ đồng ý rồi.” Trên mặt Vương Xảo Trân lộ ra sự tự tin không thể hiểu nổi.
Cô ta đắc ý nói: “Bạn học Tạ Tự, tôi biết cậu bị ép, cậu đi với cô ta chưa mỉm cười bao giờ, nhất định cậu thấy Tống Tư Ninh luôn quấy rối cậu rất phiền phức đúng không.”
Tôi hơi nâng mũi chân lên, trước khi chạm được vào cằm của Tạ Tự, đã bị hắn bắt lại, nắm trong lòng bàn tay.
Con ngươi của tôi hơi co lại, run lên một cái.
Hồi lâu sau, tôi mới nói: “Nói anh kìa, anh thấy phiền khi bị tôi quấy rầy lắm à?”
Tạ Tự buộc dây giày cho tôi, trầm giọng nói: “Không phiền.”
Tôi cười nói: “Muốn đi với cô ta không?”
Lập tức nói khẽ: “Đây là cơ hội rời đi duy nhất của anh đó.”
Tạ Tự hơi sửng sốt.
Hệ thống trong đầu tôi nói: “Ký chủ, cô thực sự muốn thả nam chính đi sao? Mặc dù hắn có độ thiện cảm cao, nhưng...”
Người bình thường đâu ai chịu được chuyện mỗi ngày bị ngược đãi như thế, có thể chạy nhất định sẽ chạy.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn Tạ Tự.
Hắn lắc đầu, thanh âm hơi khàn: “Không đi.”