Tôi Huấn Luyện Nam Chính Thành Chó Ngoan

Chương 2


2 tuần


6.

Sau khi thi lên đại học, gia đình đã mua cho tôi một căn nhà nhỏ ở gần trường.

Vừa vặn để tôi biến nó thành nơi kim ốc tàng kiều.

Vừa về đến nhà, tôi lập tức lột đồ của Tạ Tự ra, lòng bàn tay đặt trên vết roi còn chưa tan hết.

Ngón tay tôi chầm chậm xoa dọc theo vết roi dài mảnh của hắn, cảm nhận được hơi thở trên đỉnh đầu càng lúc càng nặng nề, hắn từ từ dựa sát vào tôi.

Tôi đẩy mạnh hắn ra.

Tôi để roi và dây thừng ở chỗ dễ lấy, chỉ cần hơi vươn tay là có thể cầm lấy, thành thạo sử dụng chúng lên người Tạ Tự.

Một tháng trôi qua cũng đủ dài, vốn dĩ hứng thú của tôi với hắn đã giảm đi rất nhiều, nhưng sự xuất hiện của hệ thống khiến tôi lại có hứng thú với hắn.

Tạ Tự nhắm mắt lại, chắc là cho rằng tôi định đánh hắn.

Nhưng lần này tôi không làm vậy, tôi bước lên một bước, trong ánh mắt kinh ngạc, tôi vuốt ve khuôn mặt lẫn cơ thể hắn.

“Tạ Tự, hôm nay anh khiến tôi thấy rất vui.’

Tạ Tự kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi đối diện với ánh mắt của hắn, bàn tay trượt xuống dưới, ngón trỏ móc vào viền quần jean, dẫn hắn đi theo tôi.

Tôi dẫn Tạ Tự vào phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên tôi dẫn hắn vào phòng ngủ của tôi, vốn ban đầu hắn chỉ ngủ ở ghế sofa phòng khách hoặc dưới sàn nhà.

Tôi ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn hắn: “Quỳ xuống.”

Ánh mắt Tạ Tự hơi trầm xuống, dường như cho rằng tôi lại nghĩ ra cách hành hạ gì mới.

Hắn mặt không thay đổi mà quỳ xuống.

Tôi mới mua một món đồ chơi mới, là một chiếc vòng cổ.

Cúi người đeo lên cho hắn, ánh mắt Tạ Tự lướt qua cổ của tôi, rồi lại cúi đầu, mặc tôi loay hoay.

Sau khi đeo xong, tôi kéo mạnh một cái, Tạ Tự lập tức ngã sấp vào tôi.

Lồng ngực trần trụi phập phồng, hơi thở dồn dập, ánh mắt hắn hung ác nhìn tôi: “Tống Tư Ninh, đừng quá đáng.”

Hệ thống kêu gào: “Nguy rồi nguy rồi, nam chính tức giận rồi, lỡ hắn không kìm chế được mà đánh cô thì sao, ký chủ mau chạy đi!”

Tôi không những không chạy, mà còn cho hắn một bạt tai.

Chẳng khác nào thêm dầu vào lửa cả.

Hệ thống cảm thấy, phàm là nam chính còn chút máu nóng, chắc chắn sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục này.

Cho dù thích cũng đâu ai chịu nổi sự hành hạ như này chứ.

Ký chủ thế này là đang đánh mất lợi thế của mình rồi.

7.

Không khác là bao so với hệ thống dự đoán, hai mắt Tạ Tự ửng hồng, hiếm thấy mà nổi giận.

Tôi dứt khoát ngồi lên người Tạ Tự, hai tay đặt trên vai hắn, cười hì hì đối diện với đôi mắt kia.

Hỏi: “Giận rồi à?”

“Tôi còn tưởng anh là con chó không biết tức giận cơ, đánh anh cả tháng rồi mà bây giờ mới tức giận với tôi à?”

Tôi vỗ vỗ mặt Tạ Tự, bàn tay bỗng bị hắn bắt lấy, không tránh thoát được.

Cổ của hắn đã bị chiếc vòng cọ ra vết đỏ, hai mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tựa như đang suy nghĩ làm sao để đối phó với tôi.

“Tống Tư Ninh….”

Tôi cầm lòng không được hôn hắn một cái, hôn lên má trái của hắn, sau đó lại hôn khoé môi, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.

Ban đầu chỉ có tôi hôn, tôi hôn mệt rồi, định tách ra.

Tạ Tự lại ấn đầu tôi trở về, bắt đầu điên cuồng chiếm đoạt bờ môi của tôi.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi dần dần trượt xuống, cuối cùng đỡ lấy eo tôi.

Hắn đè tôi xuống giường, tựa như muốn đòi lại thứ gì đó từ trên người tôi, đòi lại một tháng chịu đựng nỗi đau đớn thể xác à.

Kiên trì tận một tháng, là để đợi đến ngày này ư?

Nhưng hắn thật sự không biết hôn, bờ môi tôi bị chà xá rất đau.

Tôi muốn nói đợi một chút, nhưng chữ chờ cò chưa kịp thốt ra, đã bị hắn nuốt vào trong bụng.

Tạ Tự thật là đáng sợ.

Chỉ là một nụ hôn, tôi cũng không chống đỡ nổi.

Nụ hôn ấy cứ như đã phá giải phong ấn nào đó trên người hắn vậy.

Hoặc là hắn đã sớm không nhịn được, đã sớm muốn…. Trừng phạt tôi.

Tôi che miệng cho hắn một bạt tai, đây là trừng phạt vì hắn không tuân theo mệnh lệnh.

Mặc dù có lẽ hắn cũng không cảm thấy cái bạt tai ấy là trừng phạt.

8.

Từ đó về sau, tôi thường xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tạ Tự dừng lại trên người tôi, cứ như muốn thiêu đốt tôi vậy.

Nhưng khi tôi nhìn hắn, hắn lại thu cảm xúc về.

Cứ như chẳng hề để ý gì đến tôi vậy.

Có lần tụ họp, tôi uống hơi ngà say, liền gọi điện thoại để Tạ Tự đến đón tôi.

Trong căn phòng xa hoa truỵ lạc, rượu bia chè chén, âm thanh ồn ào.

Rất nhiều đàn ông tiến đến muốn uống rượu với tôi, nhưng tâm trạng của tôi đang không tốt, từ chối hết cả.

Khi Tạ Tự đứng trước mặt tôi, sắc mặt không tốt lắm, chắc là rất chán ghét cái hoàn cảnh này, nhưng vẫn phải đến đón tôi.

“Oa, Ninh Ninh, bạn trai của cậu kia à.”

Một người đàn ông bị tôi từ chối nâng ly rượu, khinh thường nhìn Tạ Tự từ trên xuống dưới.

Bọn họ cũng từng nghe loáng thoáng về hắn.

Tôi cười nhẹ: “Không phải, hắn vẫn chưa đủ tư cách.”

Gương mặt của Tạ Tự ẩn trong bóng tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ có thể từ bàn tay nắm chặt thành quyền bên cạnh, nhìn ra tâm trạng hắn không hề bình tĩnh.

Gã kia cười càng cợt nhả: “Vậy là chó liếm à, ôi chao, ai bảo Ninh Ninh nhà chúng ta có sức hút lớn thế chứ, ngay cả đoá hoa cao lãnh trong trường mà cũng theo đuôi không rời.”

“Hay là nói, thấy Ninh Ninh nhà chúng ta xinh đẹp giàu có, muốn leo lên giường làm trai bao không lo ăn uống à.”

Xung quanh vang lên tiếng cười đùa cợt.

Nhưng Tạ Tự không cho bọn họ bất cứ phản ứng nào, điều đó cũng làm họ thấy hơi không thú vị.

Gã kia dường như bị sự phớt lờ của Tạ Tự chọc tức, đặt ly rượu lên bàn, nói: “Tên là Tạ Tự đúng không? Đã đến rồi thì ngồi xuống uống một ly với chúng tôi, theo quy tắc ở đây, ai đến muộn thì phải uống hết một chai.”

Tạ Tự không để ý đến gã. Tôi xoa đôi mắt hơi khô, kéo lại dây áo đang trễ xuống vai.

Gã kia thấy không được đáp lại thì càng tức giận hơn, đứng dậy, nhưng gã lại thấp hơn Tạ Tự nửa cái đầu, hoàn toàn không tạo được chút uy hiếp nào.

“Ông đây nói chuyện với mày đó, mày bị điếc hay bị câm.”

Tôi cau mày: “Hình như tôi không cho anh cái quyền sai sử hắn.”

Người đó dường như không ngờ tôi sẽ lên tiếng, cười nói: “Ninh Ninh, nhiều người nhìn như vậy, cho anh đây chút mặt mũi đi…..”

Tôi trả lời: “Anh là ai thế?”

Sắc mặt gã đó vô cùng khó coi, nhưng cũng chẳng dám đối đầu với tôi, chỉ đành hậm hực ngồi trở về.

Kẻ gã đó sợ không phải tôi, mà là Tống gia.

Tống gia, quyền lực lớn cỡ nào chứ.

Không thể không nói, ánh mắt cha mẹ ruột của tôi cũng tốt thật, một lần đổi này, đã đổi cho tôi hai mươi năm phú quý giàu sang.

Sao mà tôi nỡ chắp tay nhường lại được chứ.

Tôi quay sang nhìn Tạ Tự, hắn vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, không vì bất cứ ai trong phòng mà thay đổi.

Tôi ngược lại mỉm cười nói: “Nhưng câu trước của anh nói đúng đấy, Tạ Tự nên uống chút rượu, lấy chai đó đi.”

Tôi chỉ vào chai rượu trắng trên bàn, nhìn về phía Tạ Tự, cười nói: “Uống hết đi.”

Hệ thống lại gào thét trong đầu tôi: “Ký chủ cô đang làm gì thế! Cô như này là đang đi vào con đường của nữ phụ độc ác đó!”

Dù độ thiện cảm có cao bao nhiêu cũng không chịu nổi kiểu đối xử này nhỉ.

Làm vậy thì đến cả ánh trăng sáng cũng bị cô biến thành cơm hẩm mất.

9.

Yết hầu của Tạ Tự nhấp nhô, cúi đầu xuống nhìn tôi.

Tôi hơi ngửa đầu, rất không thích cái tư thế này, muốn đưa tay kéo níu vạt áo của hắn lại, hung hăng kéo hắn xuống, khiến hắn ngã ngồi trước người tôi, để tôi có thể nhìn hắn từ trên xuống.

“Vẫn chưa uống à, uống không hết sẽ bị trừng phạt đó.”

“Tạ Tự, tôi chỉ thích chó ngoan thôi.”

“Đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Không biết câu nào đụng chạm đến hắn.

Tạ Tự xoay người cầm lấy chai rượu trắng trên bàn, đổ vào ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, rồi tiếp tục rót.

Mọi người xung quanh đều dừng việc đang làm lại, hứng thú nhìn hắn uống.

Nhìn hắn một hơi uống hết cả chai rượu trắng, ai nấy đều reo hò ầm ĩ.

Còn có kẻ nói tôi rất có tay huấn luyện chó.

Tạ Tự quẹt đi vệt rượu tràn ra cánh môi, lúc nhìn tôi lần nữa, ánh mắt đã thâm trầm đến đáng sợ.

Hắn trông chẳng có vẻ gì là say cả.

Tôi là kiểu người chỉ cần dính chút rượu là đã hơi ngà say rồi.

Chẳng lẽ Tống gia có gen ngàn chén không say?

Tôi có hơi không vui đứng dậy nói: “Hay là anh uống thêm chai nữa đi?”

Tạ Tự túm lấy cổ tay tôi, nắm thật chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tựa như chỉ cần tôi nói thêm điều gì không hợp ý, hắn sẽ nhào lên cắn đứt cổ tôi vậy.

Tôi trở tay cho hắn một bạt tai.

Tiếng tát vang dội khắp phòng, tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía chúng tôi.

Tôi lắc nhẹ bàn tay đau rát: “Thử hung dữ nữa xem?”

Tôi hất tay Tạ Tự ra, rồi rời khỏi phòng trước tiên.

10.

Tôi vừa về đến nhà, Tạ Tự cũng theo sát phía sau.

Tôi vớ lấy con thú nhồi bông trên ghế sofa ném vào hắn, hắn cũng không tránh, để mặc nó đập vào đầu, sau đó cúi xuống nhặt lên rồi đặt lại trên kệ.

“Tới đây quỳ xuống.”

Giày cao gót trên chân tôi còn chưa kịp thay.

Tạ Tự trầm mặc quỳ gối trước mặt tôi, tôi nhấc chân giẫm lên ngực hắn.

Tạ Tự chưa kịp phòng bị gì đã bị tôi giẫm mạnh như thế, vô thức đưa tay bắt lấy mắt cá chân của tôi.

Tôi nói: “Buông ra.”

Tạ Tự ngước mắt nhìn tôi, tôi mới phát hiện đôi mắt của hắn hơi đỏ ngầu, tựa như đang kìm chế cái gì đó.

Tôi hỏi hắn: “Biết đêm nay sai ở đâu chưa?”

Tạ Tự im lặng không nói gì.

Tôi biết hắn sẽ không nói, xương của hắn rất cứng, dù có bị tôi đánh một trận cũng không không mở miệng.

Lúc trước tôi luôn muốn thử xem, rốt cuộc là roi trên tay tôi cứng, hay là miệng hắn cứng hơn.

Sự thật chứng minh, dù cho tôi có đánh đến gãy cả roi, cũng chẳng nghe được lời muốn nghe từ miệng của hắn.

Tạ Tự đúng là có bản lĩnh khiến tôi vốn đã giận nay càng giận hơn.

Tôi ném roi xuống.

Có lẽ tôi phải thử cách khác rồi.

Tôi rút chân về, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Tạ Tự mang theo mấy phần tiếc nuối.

Tôi nhíu mày, vươn tay lấy ra một cái thắt lưng, thuần thục buộc chặt hai tay của Tạ Tự ra sau lưng.

Còn mình thì đi đến trước người hắn.

Nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nhưng đêm nay anh rất nghe lời, làm tôi nở mày nở mặt.”

“Có lẽ nên thưởng cho anh chút nhỉ.”

Con ngươi của Tạ Tự đột ngột phóng đại.

Cuối cùng, tôi vẫn không nghe được cái mình muốn nghe từ trong miệng Tạ Tự.

Nhưng hắn dễ dàng nghe được tiếng thở dốc hắn muốn nghe từ trong miệng tôi.

Trong thoáng chốc, tôi dường như thấy trong đôi mắt đen sẫm của hắn hiện lên chút ý cười.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Tạ Tự không quan tâm, hắn chỉ muốn làm đúng một việc.

Tôi đẩy ngực hắn ra, thở gấp nói: “Là tôi gọi thức ăn ngoài, shipper đến rồi.”

Tạ Tự hơi sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm tôi một chút, đứng dậy ra khỏi cửa phòng.

Áo của hắn đã sớm bị nhét vào ghế sofa, giờ phút này đang trần truồng thân trên, tôi thưởng thức bóng lưng của hắn.

Đứng dậy, đóng cửa phòng lại.

Trước lúc cửa phòng đóng lại, tôi đối diện với vẻ mặt tối sầm của Tạ Tự.

“Ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp~”

Mặt Tạ Tự đen thui, hắn còn ngủ cái quái gì nữa chứ.

Tôi được như ý nguyện thấy biểu cảm mình muốn thấy trên mặt Tạ Tự.

Tắm rửa xong, cả đêm ngủ đặc biệt dễ chịu.

Ngày tiếp theo tôi rời giường ăn sáng.

Tôi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tạ Tự, kinh ngạc nói: “Cục cưng, tối qua anh ngủ không ngon hử?”

Tạ Tự hơi lườm tôi, vẫn là bộ dạng ??? Không vui giống người ch kia.

Tôi thật sự muốn gỡ cái vẻ mặt ?????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????? Của hắn xuống làm kỷ niệm.

Tạ Tự ăn lúc nào cũng nhanh, còn tôi ăn gì cũng chậm rãi.

Không có lệnh của tôi, hắn chỉ có thể ngồi ở bàn chờ tôi ăn xong, sau đó mới được dọn dẹp bát đĩa và thức ăn thừa.

Tôi hỏi: “Nghĩ cả buổi tối, đã nghĩ ra mình làm sai gì chưa.”

Tạ Tư mặt không biểu cảm, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Không nên hung dữ với cô.”

Tôi cong khoé môi, dạy dỗ cả tháng, nhưng đây vẫn là lần đầu hắn nhận lỗi trước mặt tôi.

“Còn gì nữa?”

Biểu cảm của Tạ Tự thoáng đờ đẫn.

Có lẽ hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lỗi sai nào khác.

Hôm nay tâm trạng tôi tốt, cũng không tính toán với hắn.

“Không lập tức nhận sai, đó cũng là một cái sai đấy.”

“Nhớ kỹ chưa.”

Nhìn Tạ Tự đen mặt gật đầu.

Tôi thoả mãn cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play