17.

Cha mẹ Tống giận đến mức cơ mặt giật giật.

Họ tuyệt đối không cho phép con trai ruột và con gái nuôi dây dưa với nhau.

Ban đầu giữ tôi lại, chính là để chuẩn bị cho cuộc liên hôn sau này.

Kết quả là mục đích của họ không những không đạt được, ngược lại còn khiến con trai ruột của mình bị tôi dụ dỗ đến mức chống đối cả cha mẹ ruột.

Chứ đừng nói đến tiền án của mẹ tôi, càng làm họ như nuốt phải xương cá.

Cha Tống lấy ra một tấm séc, để ở trước mặt tôi.

“Chúng tôi không ép cô, cô có thể ở lại Tống gia, nhưng mọi việc của Tống gia đều không liên quan đến cô, chúng tôi cũng sẽ thông báo sự thật ra bên ngoài.”

*Biết được sự thật rồi nên đổi xưng hô từ con->cô nha.

“Chỉ cần chúng tôi còn sống một ngày, cô không thể nào gả vào nhà họ Tống, Tiểu Tự sau này sẽ có một người vợ môn đăng hộ đối, chút tình cảm tuổi trẻ này, có là gì đâu.”

Cha Tống tiếp tục nói: "Nhưng cô còn một lựa chọn khác, lấy đi ba trăm triệu này, cao chạy xa bay, từ đây không bao giờ xuất hiện trước mặt Tiểu Tự nữa.

“Đối với người ngoài, thân phận của cô vẫn như cũ, chỉ là không thể quay về Tống gia.”

Ông ta biết nếu đuổi thẳng tôi ra khỏi Tống gia, sẽ khiến Tống Duẫn bất mãn, Tạ Tự có lẽ cũng sẽ rời đi cùng tôi.

Cho nên mới đưa ra điều kiện như vậy.

Ông ta muốn cho Tạ Tự thấy rõ tôi là hạng người gì.

Là người sẽ vì quyền lực, không chút do dự vứt bỏ hắn.

Là người không đáng để thích.

Tạ Tự định nói gì đó, cha Tống liền cắt ngang: “Tiểu Tự, con thích nó, thì phải tôn trọng lựa chọn của nó, đúng không.”

Ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại.

Tôi nhận lấy tấm séc, sảng khoái nói: “Cảm ơn, tôi sẽ lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.”

Tôi lướt qua Tạ Tự mà không cả liếc mắt nhìn hắn.

Tạ Tự cũng đáng giá ghê.

18.

Tối hôm đó, cha Tống đã đặt ngay cho tôi một chuyến bay ra nước ngoài.

Tôi không đi, quay đầu ngồi xe đi du lịch ở tỉnh sát bên.

Tống Duẫn không ngừng chuyển tiền vào thẻ của tôi, đau lòng đến rơi nước mắt.

Nói chậm nhất là năm sau sẽ đá ông già khỏi vị trí giám đốc, chờ đến lúc anh nắm quyền thừa kế gia sản, anh ấy sẽ đón tôi trở về.

AAAAA Anh trai: [Em gái à, đừng tự làm khổ mình, đàn ông trên đời còn nhiều, em thích thì cứ bắt thêm vài người về nuôi, anh sẽ gửi tiền cho em.]

AAAAA Anh trai: [Tạ Tự là cái thá gì, em gái anh trói hắn lại là do để mắt tới hắn, nếu không thì ai mà thèm chứ.]

AAAAA Anh trai: [Cái quái gì chứ, em gái anh chơi đùa với con trai ông già thì sao nào, còn dám nói em không có giáo dưỡng, anh thấy con trai ông già mới không có giáo dưỡng ấy, chuyện tự nguyện mà còn giả vờ như bị ép buộc.]

AAAAA Anh trai: [Không nói nữa, anh phải cố gắng hơn, phấn đấu tháng sáu cuối năm sẽ đá cha ra khỏi nhà, rước em về một cách oanh liệt.]

Tôi bật cười thành tiếng.

Tôi đã mua một căn biệt thự có sân vườn ở tỉnh sát bên.

Trong một đêm mưa, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Tôi mở cửa, đứng bên ngoài là Tạ Tự cả người ướt sũng.

Áo sơ mi trắng dán chặt vào lồng ngực rắn chắc, cơ bụng ẩn hiện, những giọt nước trượt dài từ cổ xuống dưới, trượt vào nơi bí mật bị che phủ bởi lớp áo.

Hắn từng bước ép sát lại.

Ngón tay tôi chạm nhẹ vào ngực hắn, hắn như bị cố định, dừng lại không tiến nữa.

Hai mắt khoá chặt vào tôi, nhìn chằm chằm không nhả.

Tạ Tự mở miệng nói: “Sao lại chặn tôi.”

Tôi không thèm suy nghĩ nói: “Cha của anh bảo tôi xoá, cha anh còn nói tôi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.”

“Anh xuất hiện ở đây, làm tôi khó xử lắm đó.”

“Đến lúc đó ông ta thu hồi cả tiền và thân phận của tôi thì sao đây, tôi không muốn sống trong khổ cực đâu.”

Tạ Tự yết hầu khẽ chuyển động, “Không đâu.”

“Là tôi tự tìm đến em.”

Tôi đã bán con chó rồi.

Nhưng không ngờ con chó lại nhận chủ, tự chạy về.

Cũng chẳng biết có đưa về bán lại lần nữa được không.

19.

Tạ Tự đi tắm rồi.

Tôi nằm trên giường, xem những biến động của công ty đứng tên tôi.

Công ty này là tôi thành lập lúc mới vào đại học, là một công ty giải trí, ký hợp đồng với vài nghệ sĩ nhỏ.

Nhưng sau khi hệ thống nói tôi biết cốt truyện, tôi đã vực dậy công ty vốn đã bị tôi vứt ra sau đầu này.

Trong cái giới giải trí trọng danh lợi này, thân phận đôi khi còn dễ sử dụng hơn cả tiền tài, có danh nghĩa của Tống gia, tôi có thể giành được nhiều nguồn lực hơn người khác.

Lại thêm ba trăm triệu trong tay, chẳng khác gì được thần trợ giúp cả.

Tạ Tự đáng giá thật, hay là gọi điện cho Tống gia, bàn lại giá cao hơn rồi bán thêm lần nữa nhỉ.

Ừm, sau này hết tiền thì lại gửi Tạ Tự về.

Để đôi vợ chồng kia đón đứa con trai chịu khổ nhiều năm của họ, về rồi vẫn chỉ là kẻ yêu đương mù quáng.

“Đang xem gì thế?”

Tạ Tự rút cái Ipad của tôi ra, lúc nhìn thấy hình nền là một người đàn ông cơ bắp cởi trần nửa thân trên, sắc mặt phải nói là đen hơn cả mực.

Hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nửa thân trên trần trụi.

Tạ Tự túm lấy tay tôi, đặt lên cơ bụng của mình: “Bình thường nhìn vẫn chưa đủ à.”

Tôi trầm tư một lát, nói: “Cảm giác của các anh không giống nhau, nhìn đàn ông đương nhiên phải nhìn nhiều loại khác nhau chứ.”

Mặt Tạ Tự càng đen hơn.

Thân thể hắn đè xuống, đan chặt mười ngón tay với tôi.

“Giúp em lời được ba trăm triệu, không có thưởng ư.”

Ngón tay tôi mơn trớn khuôn mặt sắc sảo của hắn: “Tôi đã nói rồi, chỉ chó ngoan mới có thưởng, anh là chó ngoan của tôi hửm?”

“Kêu hai tiếng đi.”

Tạ Tự cắn răng nói: “Em đừng quá đáng.”

Tôi vươn tay ra, định với lấy điện thoại, “Tôi sẽ gọi cho ông Tống, nói là con trai ông ta đang ở trong tay tôi, tiền chuộc ba trăm triệu, nếu không sẽ gi*t con tin…”

“Gâu gâu.”

Tạ Tự chặn cánh tay đang vươn ra của tôi lại: 

“Giờ thì chó ngoan có thưởng chưa.”

Tôi cười nhìn hắn, nhìn đôi tai, gò má, cổ đã đỏ bừng lên, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, không để ý.

“Có rồi.”

Tôi xoay người ngồi lên người hắn, đè hắn xuống dưới thân.

“Hưởng thụ thật tốt đi.”

20.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.

Hôm qua chơi đùa quá trớn, giờ mệt ghê.

Có lẽ là sự chủ động của tôi kích thích Tạ Tự, hôm qua hắn hưng phấn đến mức như uống phải thuốc kích dục vậy.

Tôi đứng dậy đi rửa mặt, Tạ Tự cũng đi theo sau.

Rửa mặt xong mới đi ra cửa.

Đứng ngoài cửa là anh trai tôi.

Tống Duẫn vừa nở nụ cười khi thấy tôi, lúc nhìn thấy Tạ Tự đang ôm tôi từ đằng sau, nháy mắt đã xụ mặt xuống.

Tạ Tự vừa bị vứt bỏ một lần, vẫn đang trong giai đoạn thiếu thốn cảm giác an toàn.

Hắn ôm tôi trong tư thế vô cùng chiếm hữu, tựa đầu vào vai tôi, khép hờ mắt nhìn anh trai.

Tôi nói: “Anh, không liên quan tới em, là do hắn tự theo tới.”

Tạ Tự cũng nương theo gọi một tiếng “Anh trai”.

Anh trai tôi nắm chặt nắm đấm, khóe miệng giật giật, trông như không thể chịu nổi cảnh hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Nhìn tôi, khóe mắt anh ấy lại giật thêm lần nữa.

Một đứa là em trai ruột, một đứa là em gái do chính tay mình nuôi lớn.

Hai người đó ở bên nhau.

Anh cũng chẳng biết nên coi đứa nào là heo, đứa nào là cải trắng nữa.

Anh có nên vui mừng vì cô em gái ác ma của anh cưỡng ép người nó thích không?

Nhưng mà đứa em trai ruột của anh cũng không phải người bình thường, mà là một kẻ điên.

Thôi vậy, hai đứa này đúng là trời sinh một cặp.

21.

Tống Duẫn nhét đồ mang theo vào tay tôi, “Hai đứa khoá chặt nhau đi.”

Sau đó, anh ấy mặt không biểu cảm đóng cửa lại.

Đôi môi ấm áp của Tạ Tự ngay lập tức chạm vào cổ tôi.

Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.

Tống Duẫn gửi cho tôi một tin: [Chơi đủ rồi thì trả hắn về, cha mẹ đang quan tâm nó lắm, đến lúc bị phát hiện sẽ không tránh được rắc rối.]

Giọng Tạ Tự vang lên bên tai tôi, “Đang nghĩ gì thế?”

Tôi nói: “Đang nghĩ xem có nên tống tiền cha mẹ anh không, anh nói xem, lần thứ hai bán anh với giá bao nhiêu thì họ sẽ chấp nhận?”

Tạ Tự thản nhiên, “Vẫn ba trăm triệu đi.”

Tôi nói được.

Rồi gửi tin nhắn cho cha mẹ Tạ Tự: [Con trai của các người đang ở chỗ tôi, tiền chuộc ba trăm triệu, không thì tôi xử lý đấy.]

Cha Tống hùng hổ gọi điện đến, nhưng tôi cúp máy.

Ông ta giận dữ gửi hàng loạt tin nhắn đe dọa sẽ công khai sự thật cho thiên hạ biết.

Tôi đáp lại: [Ui tôi sợ quá, không nhanh lên là con trai các người bị tôi chơi hỏng đấy nhé.]

Cha Tống đành phải thỏa hiệp, họ đến trước cổng căn biệt thự của tôi, mặt mày đen kịt, đưa tấm séc ba trăm triệu cho tôi.

Tôi giao Tạ Tự lại cho họ.

Cha Tống nói: “Cút ra nước ngoài, đừng để tao thấy mày trong nước nữa.”

*Tức quá rồi nên ông Tống lại từ (con->cô) cô->mày nhé =))

Tôi nói: “Nước ngoài à? Đó là giá khác rồi.”

Tôi liền đóng cửa lại, ngăn tiếng chửi rủa của ông ta.

Ngày hôm sau, tôi chuyển đến một thành phố khác và lại mua một căn biệt thự.

Ngày tiếp theo, Tạ Tự đã chạy đến.

Hắn ôm tôi, đòi phần thưởng.

Sau khi mệt mỏi, tôi chụp một bức ảnh lúc hắn ngủ rồi gửi cho cha mẹ Tống.

[Chuyển tiền.]

Hai chữ, ngắn gọn, bá đạo, còn có chút không kiên nhẫn.

Lần này họ chuyển cho tôi số tiền khá lớn, bảo tôi cút ra nước ngoài.

Tôi lập tức bay ra nước ngoài mua một căn nhà.

Tối hôm sau, Tạ Tự đã có mặt trước cửa nhà tôi.

Lần này hắn còn mang theo hành lý.

Bọn họ không nên nghĩ đến việc đuổi tôi đi, mà là nên chặt chân con trai họ.

Khi tôi gửi bức ảnh tiếp theo cho họ, họ đã chấp nhận số phận, buông xuôi.

Họ chỉ nhắn lại một câu: [Cho mày luôn đấy, cút.]

Tôi có chút tiếc nuối vì không thể kiếm tiền từ Tạ Tự nữa.

Nhưng khi nhìn qua bóng dáng mặc tạp dề đang bận rộn trong bếp.

Không sao, dù gì cũng là chó ngoan.

[HOÀN]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play