5.
Chiếc xe đưa đón vừa dừng trước cửa, tôi liền mang đồ dùng cá nhân của Lục Đình An lên căn hộ riêng. Trong khi anh lao nhanh vào phòng tắm, thì tôi vẫn ở trong phòng thay đồ, dọn dẹp đồ đạc.
Mỗi khi có lịch trình quay phim, Lục Đình An thường mang theo rất nhiều quần áo, và các loại kem chăm sóc da như kem chống nắng,... Tất nhiên, tôi luôn là người thay anh dọn dẹp căn nhà sang trọng này.
[Cuối cùng cũng xong rồi, mệt chet mất. Chuyện gì vậy?]
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng hoàn hồn, chẳng lẽ anh ấy gặp chuyện rồi sao?
Tôi liền gõ cửa nhà tắm: “Anh Lục, anh không bị gì đấy chứ?”
Bên trong vẫn im lặng, tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh hồi đáp nào.
Không nghĩ nhiều, tôi vội vàng xoay tay nắm cửa không khóa, mở toang.
Lúc này, Lục Đình An đang nằm trong bồn tắm, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng ngại ngùng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng hơn trước. Chiếc đuôi cá màu xanh đậm khổng lồ, nhẹ nhàng quẫy trong nước, đập vào mắt khiến tôi có chút hoảng loạn.
Ngay lúc này, đối phương cũng hơi hoang mang, nhìn phần dưới của mình:
[Thôi xong, ta không điều khiển được đôi chân của mình nữa.]
Khung cảnh trước mắt làm tôi vô cùng kinh ngạc, nên đừng ngây người một chỗ. Mỹ… nam ngư?
Ai ngờ được trên đời lại có sinh vật kỳ lạ thế này, anh lại còn là sếp của tôi.
“Vân Khanh, lại đây nào!” Qua một lúc, giọng nói khàn đặc của Lục Đình An chầm chậm vang lên, ánh mắt sâu thăm thẳm đỏ dần lên, như muốn hút hồn của người đối diện vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy phần gáy hơi lạnh. Không lẽ bí mật của bản thân bị phát hiện, nên anh sẽ giet người diet khẩu sao?
Nghĩ xong, tôi liền nở ra một nụ cười giả tạo: “Em không, không thấy gì đâu, thật đấy.”
“Cô dám.” Lục Đình An nhìn tôi, nửa cười nửa không.
Thử thì sẽ chet chắc.
Vẻ mặt của tôi lộ ra biểu cảm khổ sở, không cam lòng tiến đến gần: “Anh Lục, chuyện hôm nay em sẽ không nói với ai cả đâu, em hứa danh dự đấy.”
“Lấy cái hộp trong ngăn kéo bí mật đằng sau gương cho tôi.”
“Hả? Ờ.”
Tôi ngay lập tức mở gương, đúng là có một chiếc ngăn bí mật, nhanh tay lấy chiếc hộp nhỏ duy nhất ra.
Anh uống thuốc, lúc này, sắc mặt mới dần tốt lên: “Ra ngoài chờ tôi.”
Nghe đến đây, tôi thầm mừng rỡ: “Vâng.”
Tôi chạy ngay xuống dưới lầu, song liền xin nghỉ việc, để Lục Đình An giet người diệt khẩu.
Trong lòng đã vạch sẵn ra một kế hoạch chu toàn, vì vậy, tôi nhanh chóng di chuyển ra phía cửa.
Tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, đe dọa cô: “Đừng nghĩ cô có thể trốn được tôi nhé.”
Tâm tư của tôi đã hoàn toàn bị anh nhìn thấu rồi.
6.
Một lúc sau, Lục Đình An bước ra khỏi nhà tắm. Những giọt nước từ mái tóc xoăn đen của anh, không ngừng rơi tí tách, và chảy dọc theo từng múi cơ bụng săn chắc, rồi thấm đẫm vào chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Vì vậy, tôi cũng vô thức nhìn xuống đôi chân dài trắng nõn của anh. Không phải là đuôi của một loài cá sao? Vật thể màu xanh đậm ở phần thân dưới, đập vào mắt mình lúc trước, dường như chỉ là ảo giác do tôi tự tạo mà thôi.
“Cô đang thắc mắc, tại sao đuôi cá của tôi lại biến thành đôi chân của con người, phải không?” Đối phương vẫn đang đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn xuống.
Hơi thở đàn ông và vẻ đẹp ngời ngời của anh khiến tôi hơi choáng ngợp, tâm trí cũng trở nên mất tự chủ hơn.
“Anh dùng giọng nói để đổi lấy đôi chân này của mình sao? Giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích vậy.”
Nghe đến đây, Lục Đình An không nhịn được, liền cười lớn. m thanh trầm thấp đột nhiên phát ra từ lồng ngực.
[Sao cô ấy có thể ngây thơ đến vậy nhỉ? Đáng yêu quá đi.]
[Mình muốn xoa đầu cô ấy, nhưng mà thôi, phải giữ chút hình tượng chứ.]
“Người cá trưởng thành ở chỗ bọn anh, đều có thể biến ra đôi chân, để thay thế cho đuôi cá, không cần phù thủy phải phù phép gì cả.”
Nghe xong, tôi hơi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Thì ra truyện cổ tích đều để lừa con nít thôi.”
Lục Đình An im lặng một lúc, anh dùng khăn lau tóc, rồi chậm rãi lên tiếng, giọng nói có phần nghiêm túc hơn.
“Nhưng vẫn có một sự thật, nếu bọn tôi yêu con người, nhưng tình cảm đó không được đáp lại, thì bọn tôi sẽ ngay lập tức tan thành bọt biển.”
A, cái này thì quá kinh khủng rồi, nghe đến đây, tôi cảm thấy thương cho số phận của anh.
“Tôi muốn thay đồ.” Lục Đình An đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
[Không phải em muốn nhìn anh thay đồ đấy chứ? Biết ngay em đang thèm khát cơ thể của anh mà.]
Ai thèm chứ, tôi chỉ tò mò cơ thể người cá và cơ thể người khác nhau thế nào thôi, đúng rồi, chính là vậy.
Mặt tôi liền đỏ ửng lên: “Em đi trước đây.”