3.

Tôi quay đầu nhìn về phía anh ta, anh ta đang ở cùng Tần Tranh bắt đầu diễn, đây là một cảnh tình cảm.

Lục Đình An vào vai Trần Tiên Tôn được chính tiểu đồ đệ của mình tỏ tình, và Tần Tranh vào vai Tô Tích tiểu đồ đệ của anh ta, anh ta mắng tiểu đồ đệ không coi trọng đạo đức con người, cuối cùng tiểu đồ đệ tức giận bỏ đi.

【 Lại nháy mắt với ta? Đúng là đồ vô liêm sỉ mà, người như cô ta mà cũng được làm nữ chính à? Còn không đẹp bằng trợ lý nhỏ của ta. 】

【 lại nữa, cô ta có thực sự biết diễn không vậy? 】

【 Ta đang rất panh ta khích, ta phải quay cảnh này bằng mọi cách. Không thể sao? 】

Câu nói cuối cùng có chút tức giận, tôi có chút lo lắng mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tần Tranh bị Lục Đình An đẩy ra, ngã xuống đất.

Sắc mặt Lục Đình An lạnh lùng, trong lời nói lộ vẻ canh ta ghét: “Cô Tần đang mộng du sao? Đoạn này trong kịch bản không có cảnh tanh ta mật.”

Sắc mặt Tần Tranh đỏ lên, có chút xấu hổ mà giải thích: “Đình An, không phải như vậy, em chỉ là……”

“Đừng gọi tên tôi, tôi không muốn biết cô đang nghĩ gì.”

Đạo diễn thấy nam nữ chính bất hòa, vội vàng đi lên hoà giải: “Tiểu Tần, đây là lỗi của cô, sao cô lại tự tiện diễn thêm cảnh không có trong kịch bản?”

Tần Tranh bật khóc, ủy khuất nói: “Tôi chỉ cảm thấy thêm anh tah động của Tô Hi trong cảnh này có thể panh ta ánh rõ hơn tình yêu bị dồn nén của cô dành cho chủ nhân, nên tôi đã thêm biến cảnh này. Không ngờ Đình An lại phản ứng như thế này…”

Tần Tranh là người đút tiền để vào đoàn, đạo diễn cũng không muốn đắc tội với ai, sau khi cân nhắc kỹ ông nói: “Tiểu Tần nói cũng có lý, diễn như vậy xác thật có hiệu quả, tiểu Lục cậu xem có thể diễn theo thế này không?”

Vẻ mặt Lục Đình An mỉa mai: “Không cần, cô Thần Không nghiêm túc đóng phim thì tôi và cô Tần cũng không nên hợp tác với nhau nữa.”

Lục Đình An nói xong tạm biệt đạo diễn, vẻ mặt lạnh lẽo: “Vân Khanh, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.”

【 Tức chết ta rồi, cô ta vậy mà muốn hôn ta sao, ghê quá. 】

【 Tốt nhất tối nay cô ta đừng ngủ quá nhiều. 】

4.

Tôi thu dọn đồ đạc trên phim trường xong và đem ra xe thì thấy Lục Đình An đang tựa đầu vào cửa sổ xe với vẻ mặt giận dỗi.

Bộ phim này là tác phẩm của Lục Đình An chuyển thể thành phim có thể sẽ rất nổi, anh ta cùng người đại diện anh Chu đã cẩn thận lựa chọn bộ phim này từ nhiều kịch bản làm cầu nối từ lĩnh vực điện ảnh đến lĩnh vực phim truyền hình.

Bây giờ anh ta nói không muốn liền không đóng nữa, việc này sẽ hoàn toàn gián đoạn đến kế hoạch phát triển sự nghiệp của anh ta.

Hôm nay anh Chu không đến, tôi muốn khuyên anh ta nên bình tĩnh lại, không nên bốc đồng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo đó, tôi đã từ bỏ ý định.

【 Aaaa, ta suýt bị một người phụ nữ xấu xa hôn, vậy mà trợ lý nhỏ không đến an ủi ta. Cô ấy không quan tâm đến ta chút nào. 】

Tần tranh chưa thật sự hôn anh ta mà, không cần phải tức giận như vậy, anh ta đúng là ra vẻ.

Quên đi, tốt nhất là nên đi an ủi anh ta, không chừng anh ta lại tìm lý do trừ lương của tôi.

“Anh Lục, vừa rồi sao anh và cô Tần xảy ra xung đột vậy? Anh sẽ không diễn phim này nữa sao?”

anh ta không quay đầu lại: “Không có gì, sau này không cần diễn bộ phim này nữa.”

【 Ta nói như vậy, trợ lý nhỏ nhất định cảm thấy ta là một người đàn ông mạnh mẽ và bao dung, hình tượng của ta cũng cao hơn một chút. 】

Mí mắt tôi giật giật, cả người xịt keo cứng nhắc, nên tôi đành chuyển qua khuyên nhủ anh ta.
“Anh Lục, kịch bản này anh cùng anh Chu đã chọn rất lâu, bây giờ bởi vì cô Tần lại như vậy từ bỏ thì quá đáng tiếc.”

【 Cô ấy là đang lo lắng ta sao? Đúng không đúng không. 】

Khóe miệng anh ta hơi cong lên, giọng nói mang theo vài panh ta sung sướng.

“Kịch bản còn rất nhiều để chọn, không tiếc một cái này, cô không cần lo lắng.”

anh ta nói như vậy tôi liền yên tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền lương mỗi tanh tag hơn hai vạn của tôi là được.

【 Gần đây thời tiết khô quá. Vảy của ta đã bong ra rồi. Khi về nhà phải tắm rửa kỹ mới được. 】

Cái gì? anh ta không phải là người cá làm sao có thể có vảy? Tâm lý của Lục Đình An không được bình thường sao?

Tôi nhớ lại từng có tin đồn của các tay săn ảnh nói rằng có người nổi tiếng nào đó mắc chứng tâm thần phân liệt và tưởng tượng rằng mình là một con chim bay tự do trên bầu trời.

Chẵn lẽ Lục Đình An cũng có bệnh? Ảo tưởng chính mình là con cá?

Tôi thật sự có chút lo lắng: “Anh Lục, gần đây công việc của anh có quá nhiều áp lực không? Nếu có chuyện gì không vui, anh có thể nói tâm sự với em.”

【 Tại sao cô ấy đột nhiên quan tâm đến ta nhiều như vậy? Phải chăng sau những ngày ở bên nhau, cô ấy đã phát hiện ra mình đã yêu ta rồi. 】

【 Quả nhiên không ai có cưỡng lại sự hấp dẫn của ta. 】

【 Cô ấy nói muốn cùng ta tâm sự, không phải là muốn thổ lộ tình yêu của mình sao? 】

【 Nếu ta từ chối cô ấy, liệu cô ấy có khóc không? Nếu không thì miễn cưỡng đồng ý…cũng không tệ. 】

Nghe anh ta suy đoán trong lòng, tôi mới lớn tiếng phủ nhận: “Ta mới không có.”

“Hả?” anh ta quay đầu nhìn tôi, chiếc mũi cao cùng đôi mắt sâu làm tôi choáng váng.

Tôi mỉm cười lịch sự nhưng hơi ngượng ngùng: “Ý em là, quên đi. Sau này nếu có phiền muộn gì thì có thể tâm sự với em. Em rất giỏi trong việc thấu hiểu người khác đó.”

“Được.” anh ta đáp ngay, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ.

【 Cô ấy chắc đang xấu hổ vì vậy mới do dự như vậy. Đừng dùng sự đáng yêu đó mà hạ gục tôi.】

Tôi: “…”

Cảm ơn vì lời khen nhưng tôi không có thích anh ta đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play