1.
【 Chet tiệt, lại phải đóng phim, một ngày nào đó ta nhất định sẽ cho nước biển bao phủ lục địa, để binh lính tôm cua chiếm lĩnh địa cầu. 】

【 Đường đường là hoàng tử lại phải diễn mấy vở kịch lố bịch này? Sớm biết vậy ta thà về nhà kế thừa biển rộng còn hơn.】

Lúc tôi đang chỉnh lại cổ áo cho Lục Đình An , đột nhiên nghe được một giọng nói.

Tôi lắc lắc đầu, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

Xem ra sau này không nên thức đêm đọc tiểu thuyết, nhưng ban ngày đọc lại không có cảm giác hấp dẫn gì cả, Aa!

【 Trợ lý nhỏ nhìn cứ ngốc ngốc thế nào vậy, nhân loại đều như vậy sao? 】

【 Thật đáng thương, ta sẽ không lợi dụng cô nữa, cô thật may mắn khi có kim chủ là ta đấy. 】

Ngươi mới là đồ ngốc! Không đúng, ai đang nói vậy?

Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đình An , khuôn mặt anh ta lạnh lùng không biểu cảm, môi mỏng mím chặt, cả người lộ ra khí chất cao quý.

Rõ ràng anh ta không nói gì, vì sao tôi lại nghe được giọng của anh ta?

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Lục Đình An khẽ cau mày.

【 Làm gì trừng mắt nhìn ta? Tuy rằng bổn hoàng tử rất tuấn tú, nhưng chúng ta là hai loài khác nhau không có khả năng đến với nhau, ta là hoàng tử, còn cô chỉ là con người tầm thường. 】

Hoàng tử? Xin lỗi, tôi sắp cười chet rồi. anh ta muốn chơi cosplay sao?

Tôi quan sát nãy giờ xác định anh ta không có mở miệng nói chuyện, cho nên giọng nói này là tiếng lòng của anh ta sao?

Lục Đình An lạnh lùng nhìn tôi, thân hình cao ráo toát ra cảm giác áp bức, nhưng đang hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi mím môi, nuốt nước miếng: “Anh Lục, đã sửa trang phục xong rồi ạ.”

Để xác minh suy đoán của tôi, tôi nhắc nhở một câu: “Đạo diễn nói cảnh tiếp theo anh sẽ quay cùng Tần Tranh.”

Giọng anh ta trầm thấp lại lãnh đạm, nét mặt lộ ra vẻ bực bội: “Biết rồi.”

【 Không nghĩ đến lại phải quay cùng cô ta, mỗi lần quay đều chiếm tiện nghi của ta, thật muốn giet cô ta, ném xác xuống biển làm mồi cho cá. 】

【 Aaaa, con người thật là không biết xấu hổ, huhu ta không sạch sẽ nữa rồi. 】

Con người?

(Độc giả: Anh Lục không coi mình cũng là một con người à??)

Tần Tranh đối với Lục Đình An luôn lơi dụng anh ta đã vậy còn bị chiếm tiện nghi, khi anh ta chống lại cô ta thì đội ekip chúng tôi đã phải liên lạc xin lỗi với đội bọn họ nhiều lần nhưng đều không có kết quả.

Hơn nữa sau lưng Tần Tranh còn có tư bản chống lưng, mỗi lần Lục Đình An nhận kịch bản mới, Tần Tranh đều sẽ tìm cách đuổi nữ chính đi, làm đội ekip chúng tôi khốn khổ vô cùng.

Về cơ bản tôi xác định có thể nghe được tiếng lòng của Lục Đình An , chỉ là tôi không nghĩ tới trí tưởng tượng của anh ta phong phú như vậy.

Với tâm lý như vậy và vẻ ngoài lạnh lùng cao quý của anh ta, chỉ có thể nói là chúng hoàn toàn trái ngược nhau.

Hơn nữa, anh ta còn giả vờ ngây ngô đến không ngờ.

2.

Tuần trước tôi nộp đơn xin vào làm trợ lý của Lục Đình An , anh Lưu là trợ lý trước anh ấy từ chức vì trong nhà cha mẹ sinh bệnh.

Vị trí trợ lý của Lục Đình An rất nổi tiếng trong giới, bởi vì anh ta đã từng đạt được rất nhiều giải thưởng lớn cho hai tác phẩm《 biển sâu chi tử 》 và 《 hải đảo kỳ ngộ 》 chỉ sau hai năm ra mắt.

Ai cũng có thể nhìn ra sự nghiệp diễn xuất của anh ta còn rất dài, anh ta không phải không có tên tuổi trong giới, hơn nữa tiền lương cao, phúc lợi tốt, làm trợ lý của anh ta cơ bản có thể làm lâu dài.

Tới giờ đóng phim, Lục Đình An cùng Tần Tranh đến bên đạo diễn nghe đạo diễn tường thuật cảnh quay.

Tôi ngồi một góc ở phim trường uống trà sữa và xem video.

Đạo diễn nói được hứng thú bừng bừng: “Tiểu Lục, hãy chú ý đến sự chuyển hóa và che giấu cảm xúc ở cảnh này. Còn tiểu Tần, khi diễn xuất phải anh ta chế một số động tác nhỏ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trình tổng thể…”

Lục Đình An nghiêm túc nghe, lâu lâu còn gật gật đầu, đạo diễn xem ánh mắt anh ta càng ngày càng vừa lòng.

【 Thật phiền, ta hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói cái gì, muốn đi bơi trong biển quá. 】

【 Ông già này nước bọt sắp phun vào mặt ta rồi, phải tránh xa một chút. 】

anh ta lặng lẽ lùi về sau một bước nhỏ, đảo mắt một vòng, thấy được tôi đang ở trong góc.

【 Trợ lý nhỏ đang sờ cá! Với tư cách là chủ ta còn ở đây nỗ lực công tác, cô ấy cư nhiên lại nhàn rỗi như vậy, thật muốn trừ tiền lương của cô ấy quá. 】

【 Nhưng cô ấy đang uống loại trà sữa gì vậy? Không biết có ngon không? Cô ấy lại đọc truyện người lớn khi cười tục tĩu như vậy à?】

Nghe được trừ tiền lương, tôi chet lặng khi thấy nụ cười tỏa sáng của anh ta, anh ta đúng là nhà tư bản vô lương tâm!

Còn tục tĩu gì chứ, sao anh ta biết được tôi xem truyện người lớn?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play