7.
Thư ký của anh Chu vừa biết chuyện Lục Đình An đình công, liền lao ngay đến nhà của anh.
"Đình An, hôm qua đã xảy ra chuyện gì trên phim trường vậy? Sao cậu lại đình công chứ? Hôm nay đoàn phim gọi điện nói chuyện vi phạm hợp đồng, thì tôi mới biết đấy."
Anh Chu tức giận đi qua đi lại, nhưng cũng không làm gì được, ngoại trừ nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
"Vân Khanh, cô cũng vậy, hôm qua sao không ngăn cản cậu ấy một chút? Kịch bản lần này quan trọng thế nào đối với việc làm mới hình ảnh của cậu ấy, chẳng lẽ cô không biết sao?"
Tôi làm sao mà ngăn cản được chứ? Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé không có tiếng nói. Nghĩ đến đây, tôi đành tùy tiện bày ra vẻ mặt hối lỗi: "Là lỗi của em vì không cố ngăn cản anh ấy được, hôm qua em đáng lẽ phải khuyên anh Lục nhiều hơn mới phải."
"Đừng trách cô ấy, chuyện này là do tôi quyết định, không liên quan đến cô ấy."
Lục Đình An ngồi vắt chéo hai chân trên sofa, hôm nay anh mặc một bộ đồ ngủ tối màu trông rất thoải mái và thoáng mát.
"Ôi trời ơi, tổ tiên của tôi ơi, tôi không trách các cậu, chỉ tiếc cho kịch bản chúng ta đã chọn lọc kỹ càng." Anh Chu bực bội xoa xoa thái dương.
Còn Lục Đình An nhàn nhạt mở miệng: "Mấy ngày trước, đạo diễn Khâu liên hệ với tôi, muốn tôi làm nam chính trong phim mới của ông ấy. Tôi đã xem kịch bản, thấy cũng không tệ."
Mắt anh Chu ngay lập tức sáng lên: "Đạo diễn Khâu à? Danh tiếng của ông ấy luôn rất tốt, kịch bản ông ấy đưa là thể loại gì?"
"Điều tra hình sự."
"Điều tra hình sự thì tốt rồi, đóng tốt sẽ gây tiếng vang hơn tiên hiệp nhiều, kịch bản đâu rồi? Đưa tôi xem."
Lục Đình An đưa kịch bản cho đối phương, anh Chu lật hai trang rất hài lòng, bắt đầu thảo luận nội dung với Lục Đình An.
Lúc này, tôi cảm thấy có chút chán chường lấy điện thoại ra chơi, bỗng nhiên thấy một tin tức hot.
Ngôi sao nữ hạng A Tần Tranh bị cua kẹp đến sưng mặt.
Tôi mở ra xem, bên trong có mấy tấm ảnh, là nhà Tần Tranh đầy cua bò lổm ngổm và cận cảnh miệng Tần Tranh bị cua kẹp chặt, trên mặt đầy dấu càng cua, trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
"Phì." Tôi không nhịn được cười.
"Cô cười gì thế?" Anh Chu và Lục Đình An đồng thời ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi giơ điện thoại cho họ xem: "Nhà Tần Tranh bị đám cua bò vào, kẹp đến nỗi mặt sưng lên như đầu heo rồi."
Anh Chu cũng bật cười: "Thật không? Đưa tôi xem. Đúng là báo ứng, chắc cô ta sẽ không quấy rầy Đình An một thời gian rồi, chúng ta cũng được thở phào nhẹ nhõm."
Lục Đình An nhếch mép, dáng vẻ như đã dự liệu từ trước.
Trong lòng tôi đã có suy đoán, nhiều cua bò vào nhà Tần Tranh như thể có sắp đặt trước, chắc chắn là do Lục Đình An làm.
Tin tức Tần Tranh bị cua kẹp sưng mặt đã đứng top hot trên Weibo suốt ba ngày, ngoài fan của Lục Đình An, còn có nhiều fan của các nam diễn viên khác bình luận: "Tự làm tự chịu."
Họ còn bóc phốt chuyện Tần Tranh từng bẹo hình bẹo dạng trước mặt nhiều nam diễn viên trên phim trường, từ đó, danh tiếng của cô trong giới giải trí trở nên tệ hơn, ngay cả những nhà đầu tư đứng sau cũng phải bỏ chạy rồi.
8.
Sau khi đoàn phim của đạo diễn Khâu bấm máy, đầu tiên là vai diễn của Lục Đình An. Anh đảm nhận vai nam chính Tiêu Tùy, một cảnh sát ngầm được bí mật cài vào một tổ chức tội phạm, vừa phải cố gắng giành được sự tin tưởng của tên trùm đứng đầu, vừa âm thầm thu thập chứng cứ.
Phim của đạo diễn Khâu nổi tiếng là hoàn hảo và tỉ mỉ, yêu cầu đối với diễn viên cũng rất khắt khe.
Trong nửa tháng đầu tiên, vì để nhập vai sát với hình tượng nhân vật, Lục Đình An luôn tập luyện theo tiêu chuẩn của trường cảnh sát, bị thương không ít lần, nhưng chưa bao giờ anh than thở một tiếng. Chính vì vậy, tôi không khỏi khâm phục sự kiên trì của anh, một người như cá chân ướt chân ráo lại có thể làm được đến mức này, so với một số diễn viên khác thì hơn hẳn mấy bậc.
Dạo gần đây thuốc trị thương dùng rất nhanh hết, nên tôi định ra tiệm thuốc mua thêm một ít, trong khi Lục Đình An đang ở phim trường.
Khi vừa mua xong thuốc từ tiệm bước ra, một chiếc Maybach màu đen đỗ bên đường, hai người đàn ông mặc vest đen mở cửa xe và tiến lại gần tôi.
"Cô Vân, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô."
Nữ chính trong phim truyền hình mỗi khi gặp tình huống thế này đều không phải là chuyện tốt, thế nên tôi lập tức bỏ chạy thật nhanh.
Nhưng hai vệ sĩ cao to chân dài chỉ cần bước một bước đã đuổi kịp tôi, họ xách tôi như xách gà con và đưa vào trong xe.
"Cô Vân, xin lỗi, chúng tôi không có ác ý. Ông chủ của chúng tôi đã tốn không ít công sức mới tìm được cô, cô chắc cũng biết ông chủ của chúng tôi, anh ấy là vị hôn phu của cô."
Vị hôn phu? Hình như có người như vậy thật.
Mẹ tôi lúc trẻ có một người bạn thân, hai người khi đó cùng mang thai, đã hứa hẹn nếu hai đứa con sinh ra khác giới thì sẽ cho kết hôn với nhau.
Sau đó, người bạn thân của bà và chồng ra nước ngoài làm ăn, nên từ đó cũng ít gặp nhau hơn.
Tuy nhiên, gần đây, hai người lại gọi điện bàn chuyện đính hôn cho tôi và con trai của dì Kỷ, mẹ tôi cũng hớn hở muốn đưa tôi đến đó để hai đứa phát triển tình cảm.
Nhà tôi vốn sống theo chế độ nữ quyền, những gì bà quyết định thì mười con trâu cũng không kéo lại được, hơn nữa phương pháp của bà cũng vô cùng lắt léo kỳ lạ. Để phòng ngừa không biết khi nào lại bị trúng chiêu của bà, tôi đã lén bỏ trốn khỏi nhà.
Ngày đến Lăng Thành, tôi vừa hay gặp lúc Lục Đình An đang tuyển trợ lý, thế là tôi ứng tuyển. Mẹ tôi chắc chắn không ngờ tôi lại chạy vào giới giải trí làm trợ lý.
Chỉ là, vị hôn phu hời hợt này sao lại tìm được tôi chứ?