Chùa Đại Bình Sơn nằm ở Giang Nam, là ngôi chùa danh tiếng nhất ở Đại Huy Triều.
Chùa ở sâu trong núi, lịch sử lâu đời, hương khói cường thịnh mấy trăm năm, đã trải qua sự thay đổi của mấy triều đại, trong chùa tượng phật cao lớn nét mặt hiền từ nhìn về phía nhân gian.
Muốn đi vào trong chùa cần phải vượt qua ba ngọn núi. Ba ngọn núi này giống như một lá chắn vững chắc của thiên nhiên. Nên mới được gọi là chùa Đại Bình Sơn.
Vì thế cực kỳ nổi danh ở trong toàn bộ Đại Huy triều.
Người bình thường muốn đi một chuyến đến chùa Đại Bình Sơn, quả thật không dễ dàng, chứ đừng nói ở trước tượng phật xin khai quang Phật châu.
Vật ấy khó mà cầu được.
Ánh mắt gã sai vặt Địch Trúc ở phía sau Yến Lăng lập lòe, tuy phật châu này khó có được nhưng đối với Yến Lăng mà nói nó không phải là kỳ chân dị bảo.
Yến Lăng xuất thân trong một gia tộc xa hoa bậc nhất, lại có cô mẫu là Yến quý phi, tư khổ ở trong phủ bảo bối nhiều không đếm xuể.
Phật Châu tuy khó có được nhưng so với một số kỳ chân dị bảo, thì vẫn còn kém xa.
Nhưng đây là Yến Lăng, chủ tử của họ thường là người lạnh nhạt, không thích thân cận hay tạo ân tình cho người khác, từ khi nào lại đi tặng lễ vật cho người ta?
Địch Trúc đang nghi hoặc, liền nghe thấy Yến lăng lạnh nhạt nói :“Tạ lễ.”
Triệu ma ma ở phía sau Ôn Nguyệt Thanh cũng sửng sốt, tạ lễ cái ? Bà ta vẫn luôn đi bên cạnh Ôn Nguyệt Thanh, sao không thấy Ôn Nguyệt Thanh đã giúp đỡ Yến Lăng?
Sau đó liền nghe Ôn Nguyệt Thanh nói: “Cốc Vũ.”
Cốc Vũ phản ứng lại, muốn duỗi tay tiếp nhận, Yến Lăng lại đem hộp gấm đưa cho Địch Trúc.
Địch Trúc hiểu ý, lấy Phật châu đã được khai quang tốt, rồi đưa cho Triệu ma ma cùng Cốc Vũ.
Trong điện an tĩnh lại.
Chương Ngọc Lân sống chết không rõ, bên ngoài cãi cọ ồn ào, người đến người đi tấp nập.
Sắc trời đã tối đen, trong điện ánh nến leo lắt, chiếu vào trên người Ôn Nguyệt Thanh.
Mùi đàn hương quanh quẩn, tựa như mây khói.
Yến Lăng nghe nàng nói: “Ta có chuyện không hiểu”
Khuôn mặt Yến Lăng vẫn lạnh nhạt, thần sắc bình thản, không có dao động.
Vị này nhan sắc khuynh tuyệt, tựa như núi xanh tuyết trắng, quyền lực trong tay lại lớn, chỉ là từ trên khuôn mặt, không thể nào nhìn ra bất luận cảm xúc gì.
Cứ như vậy từ đầu đến cuối sẽ không ai biết được bệnh tình của Thái Hậu đều xuất phát từ tay chàng.
Bệnh nặng là do chàng làm, mà khỏi bệnh, cũng là do chàng.
Cái gọi là kinh phật chữa khỏi bệnh, chỉ là một cái cớ, một quân cờ mà thôi.
Kinh Phật xuất phát từ tay Ôn Nguyệt Thanh, có công dụng gì, nàng tất nhiên là người rõ ràng nhất.
" Nếu như ngày ấy hiến Kinh Phật cho cao tăng?" Nàng nhìn chàng.
Yến Lăng rũ mắt, dóa hoa kiều diễm như lửa kia lại xuất hiện ở trước mắt chàng.
Chàng dừng lại một chút rồi nói : " Cũng không khác nhau".
Thì ra là thế.
Trong nguyên tác khi thái hậu khỏi bệnh, chính là vào lúc Ôn Ngọc Nhược vào cung bái kiến, thái hậu bệnh nặng không thể gặp nàng ta, nàng ta liền ở cửa cung cầu nguyện.
Ngày thứ hai sau khi trở về, thái hậu khỏi bệnh. Toàn kinh thành đều cho rằng Ôn Ngọc Nhược phúc khí đầy mình.
Nhưng trên thực tế, tốc độ khỏi bệnh của Thái Hậu, bất quá là dựa theo tâm tình của người trước mắt.
Ôn Nguyệt Thanh còn chưa mở miệng, bên ngoài đã truyền đến âm thanh thông báo của thái giám.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Triệu ma ma cùng Cốc Vũ giúp Ôn Nguyệt Thanh nhận đồ vật, mới vừa đi vòng vèo trở về, liền nghe được một tiếng như vậy.
Đùng một cái mặt Cốc Vũ trắng bệch.
Nàng ấy vội nhìn về phía Triệu ma ma: “Ma ma, Thế tử gia sẽ không có việc gì chứ?”
Vị Thế Tử kia, nhìn thân hình cường tráng như vậy, không phải vừa rơi xuống hồ liền bỏ mạng chứ?.
Triệu ma ma sắc mặt cũng khó coi: “Thế tử gia có trời cao bảo hộ, chớ có nói bậy.”
Chương Ngọc Lân có vấn đề gì hay không bà ta không rõ ràng lắm. Hôm nay Ôn Nguyệt Thanh bị phạt, sợ là không thể thoát được.
Nếu Chương Ngọc Lân không có việc gì, quận chúa vẫn là thủ phạm làm đối phương rơi xuống hồ.
Nếu là có việc……
Lấy trình độ coi trọng của phủ Trung Dũng hầu đối với Chương Ngọc Lân. Sự việc hôm nay chỉ sợ không có cách nào cứu chữa.
Sở dĩ Triệu ma ma nghĩ như thế, là vì khi Hoàng Đế tiến vào sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hoàng đế là trưởng tử của Tiên đế so với mẫu thân của Ôn Nguyệt Thanh chỉ nhỏ hơn 2 tuổi.
Năm nay đã ngoài 40 tuổi nhưng phong độ vẫn như xưa.
Chỉ là khi ở tuổi tứ tuần, sự tuấn lãng thời trẻ được cởi xuống thay vào đó là uy nghiêm của đế vương càng ngày càng tăng.
Vừa bước vào điện, cung nhân hầu hạ hai bên đều quỳ xuống, hoàng đế vừa muốn tức giận, lại không nghĩ đến Yến Lăng cũng ở đây.
Ông ấy nhíu mày nói: "Yến Khanh còn chưa rời cung sao?"
“Đúng vậy.”
Nội thị Cao Tiền ở phía sau hoàng đế ho nhẹ, Yến đại nhân bất luận có lập được bao nhiêu công lao, cũng đều mang theo một bộ mặt lạnh nhạt đến cực điểm khó có thể thân cận.
Cao Tuyền vội nói: “Yến đại nhân là lo lắng cho thân mình của Thế tử gia, lúc này mới không có trực tiếp rời cung.”
Hoàng đế gật gật đầu, nghe được tên Chương Ngọc Lân , sắc mặt càng thêm khó coi.
Ông ấy giơ tay chỉ về hướng Ôn Nguyệt Thanh: “Ngươi làm chuyện tốt!”
Nhưng mà hoàng đế bên này mới mắng được một câu, bên ngoài, cung nhân liền tới báo: “Hoàng Thượng, Ôn đại nhân cầu kiến.”
“Cho hắn tiến vào.” Hoàng đế đành phải tạm thời dừng lại.
Ôn Tầm bước nhanh đến, vừa vào trong liền quỳ xuống: “Thần dạy dỗ con cái không tốt, xin Hoàng Thượng trách phạt!”
Lời vừa nói xong, liền phát hiện người trước mặt không đúng, ngẩng đầu lên thấy được làn váy trắng như tuyết của Ôn Nguyệt Thanh.
Sắc mặt Ôn Tầm đều tái, vội vàng đổi phương hướng, hướng về phía hoàng đế quỳ xuống.
Ông ta cũng không để ý đến Ôn Nguyệt Thanh, chỉ nôn nóng nói: “Không biết tình trạng của thế tử như thế nào?”
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi! Từ khi Chương Ngọc Lân được vớt ra từ trong hồ, vẫn luôn hôn mê chưa tỉnh! Cha hắn đều khóc đến ngất đi ngất lại !".
Hoàng đế tức giận đầy mình không có chỗ phát tác đi qua đi lại nói : " Chương Hiển đã bước nửa chân vào quan tài mới có một đứa con trai. Trẫm hỏi ngươi, nếu Chương Ngọc Lân xảy ra chuyện, ngươi muốn bồi tội như thế nào?"
Ôn Tầm: “Vi thần tội đáng chết vạn lần!”
Hoàng đế phải tức đến bật cười, Ôn Tầm một hai muốn tiến vào, nhưng lại ở trước mặt ông ấy gào lên một câu tội đáng chết vạn lần.
Hoàng thượng biết rõ việc này cũng không thể trách được Ôn Tầm mà phải tính ở trên người Ô Nguyệt Thanh.
Vừa quay đầu lại, liền thấy Ôn Nguyệt Thanh thẳng tắp đứng ở đó.
Hoàng đế cả giận nói: “Ngươi đúng là nửa điểm chột dạ cũng không thấy!”
Cốc Vũ quỳ gối ở phía sau Ôn Nguyệt Thanh , nghe vậy cắn chặt răng, muốn lao ra vì Ôn Nguyệt Thanh giải thích hai câu.
Không nghĩ tới, bên ngoài lại có cung nhân nói: “Hoàng Thượng, Đại Lý Tự thiếu khanh Chu đại nhân cầu kiến.”
Hoàng đế nhíu mày: “Hắn tới làm cái gì? Trẫm hiện tại không rảnh.”
“Bẩm Hoàng Thượng, Chu đại nhân nói, con gái út Chu Mạn Nương ở bữa tiệc bị thế tử Phủ Trung Dũng hầu cắn thương, là quận chúa cứu nàng.”
Trong điện an tĩnh một lát.
Thời điểm Ôn Nguyệt Thanh đá người, hoàng thượng cùng các đại thần đứng ở hành lang bên ngoài cung điện, chỉ có thể thấy được tình huống một cách khái quát, cụ thể như thế nào lại không rõ ràng lắm.
Thấy hoàng đế không nói, Cao Tuyền liền nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, xác thực có việc này, Chu Mạn Nương hiện giờ còn ở trong cung, bị sợ hãi không ít.”
Ôn Tầm đang quỳ, nghe vậy, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Chớ nói hoàng đế, ngay cả ông ta vừa rồi đều cảm thấy là Ôn Nguyệt Thanh cố ý đá người.
Nói như vậy, nàng bởi vì cứu người mà đả thương người khác cũng là danh chính ngôn thuận.
Sắc mặt Hoàng Đế vẫn không tốt hơn, ánh mắt ông ấy nặng nề nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh:"Trẫm thấy người bình thường vô phát vô thiên, nên mới có thể làm việc thiếu suy nghĩ như vậy".
" Tình huống như thế, trong điện ngoài điện đều là thị vệ, khi nào thì đến lượt ngươi cứu người?"
Mấy năm gần đây ấn tượng của hoàng đế đối với Ôn Nguyệt Thanh cực kỳ kém, cho nên cũng không cảm thấy Ôn Nguyệt Thanh có ý tốt cứu người.
“Hoàng Thượng! Việc này đều không phải như thế!” Cốc Vũ nghe được nơi này, không thể nhẫn nại được nữa.
“Nô tài từ đâu chui ra!” Cao Tuyền quát lạnh nói: “ Trước mặt Hoàng Thượng, há có thể cho một nô tài như ngươi xen mồm?”
Trong lòng Cốc Vũ không cam tâm, tình huống trong điện khi đó nàng ấy là người rõ ràng nhất, Chu tiểu thư lúc đó đã bị Chương Ngọc Lân cắn thương.
Chương Ngọc Lân còn muốn cắn tiếp vào ngực Chu tiểu thư ……
Vị trí như vậy, nếu thật sự bị cắn, sẽ có bao nhiêu thống khổ , kể cả dưới tình hình nếu thương thế không nghiêm trọng, thì trong sạch của Chu tiểu thư cũng khó mà giữ được.
Lúc ấy trong điện ngoài điện nhiều người như vậy, còn có rất nhiều thị vệ. Nếu thật sự bị cắn, đấy chẳng phải sẽ buộc Chu tiểu thư đi tìm cái chết sao?
Nhưng nàng ấy cũng biết hiện giờ hoàng đế đối với Ôn Nguyệt Thanh đã không còn giống như trước, kể cả khi nàng ấy có đem sự tình nói rõ ràng, hoàng đế cũng chưa chắc sẽ tha cho Ôn Nguyệt Thanh.
Chính là lúc này bên ngoài lại có cung nhân vội vàng tiến vào bẩm báo: “Hoàng Thượng, Nhị tiểu thư Ôn gia cầu kiến.”
" Sao nha đầu đó lại tới đây?" Nghe được tên Ôn Ngọc Nhược sắc mặt hoàng đế tốt hơn một chút : " Nha đầu đó thân thể ốm yếu, mới vừa rồi còn bị hoảng sợ, bảo nha đầu đó trở về nghỉ ngơi đi, việc này cũng đừng quản ".
" Vâng ạ" Cung nhân nhận lệnh lui xuống.
Hoàng đế nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh, lạnh lùng nói: “ Muội muội ngươi còn biết vì ngươi mà cầu tình, ngươi lại ỷ vào thân phận làm xằng làm bậy, trẫm xem, phong hào quận chúa này của người là không muốn làm nữa".
Lời vừa nói ra, không khí trong điện nháy mắt ngưng kết.
Ôn Nguyệt Thanh từ khi một tuổi đã được phong làm quận chúa.
Hơn nữa lúc trước hoàng đế vì tưởng niệm mẫu thân Tuệ Di trưởng công chúa của nàng, còn vì nàng mà lấy phong hào là Tư Ninh.
Không nghĩ mười sáu năm qua đi, hiện giờ liền muốn tước đi danh hiệu Quận Chúa của nàng.
“Hoàng Thượng!” Ôn Tầm há mồm muốn cầu xin.
Ôn Nguyệt Thanh nếu bị thu hồi phong hào quận chúa, thì phủ công chúa tất nhiên cũng bị thu hồi.
Ông ta thật sự là không thể mất mặt như vậy được.
Nhưng lời ông ta còn chưa nói xong, bên ngoài lại có cung nhân mở miệng: “Hoàng Thượng……”
Hoàng đế tức giận: “Lại là ai? Kêu hắn cút đi!”
Bên ngoài nháy mắt không có tiếng vang.
Sau một lúc Trung dũng hầu vừa rồi đứng ở ngoài bên trầm giọng nói: “Thần Chương Hiển, cầu kiến Thánh Thượng!”
Tới!
Ôn Tầm trong lòng nhảy dựng đập thình thịch.
“Tiến vào.” Hoàng đế sắc mặt trầm đến đáng sợ.
Bên ngoài không biết khi nào, trời lại mưa.
Mưa phùn kéo dài, rơi ở trên người Chương Hiển, đem tóc của ông ấy cùng quần áo đều làm ướt.
Chương Hiển sau khi tiến vào trong điện, liền dùng một chút, rồi hơi lơ đãng mà liếc mắt nhìn Yến Lăng một cái
Chương Hiển hướng về phía hoàng đế hành lễ, lúc đứng dậy thân mình còn hơi lung lay.
Ông ấy xuất thân là võ tướng cực kỳ hiếm khi hoảng loạn như vậy.
Hoàng đế nhìn, tức giận nói: “Chương khanh, ngươi cứ yên tâm, hôm nay nếu nhi tử của khanh có việc gì, trẫm tất nhiên sẽ không tha nàng!”
Lại không ngờ đến, hoàng đế vừa dứt lời, Chương Hiển bụp một cái liền quỳ xuống.
So với hoàng đế, Chương Hiển lớn tuổi hơn, hiện giờ đã gần 50 tuổi, trừ Chương Ngọc Lân cuộc đời này không có khả năng có đứa con thứ hai.
Hoàng đế nhìn, chỉ cảm thấy chua xót.
Đang muốn mở miệng, liền thấy Chương Hiển nước mắt giàn giụa nói: “Cảm tạ quận chúa! Đa tạ quận chúa!”
Cảm xúc của ông ấy quá mức kích động nói chuyện đều có chút lộn xộn.
Hoàng đế chết lặng Chẳng lẽ là bị Ôn Nguyệt Thanh làm cho choáng váng?
Ngay sau đó, liền nghe Chương Hiển lắp bắp nói: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ngài có điều không biết , từ khi Ngọc Lân sinh ra , vi thần liền ngày ngày đêm đêm không thể ngủ, trong lòng lúc nào cũng thống khổ khó chịu!”
" Thần đã ở trên lưng ngựa chinh chiến nửa đời người, tự hỏi không làm chuyện trái với lương tâm, không có giết sai một ai, lại không nghĩ đến ông trời ghi hận, làm con thần rơi vào kết cục ngu dại vụng về".
" Không dối gạt gì bệ hạ, mấy năm nay thậm chí thần còn cùng phu nhân thường xuyên đi dâng hương lễ Phật, cầu xin phật tổ phù hộ".
Chương Hiển khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa: " Nhưng dù có đi khắp mọi ngôi chùa trong thiên hạ. Tìm danh y ở khắp nơi, cũng không thể điều trị hết cho Ngọc Lân".
Hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ phải nói: “Ngọc Lân ……”
“Hoàng Thượng! Chính là vừa rồi!” Chương Hiển một phen túm chặt hoàng đế, sức lực to lớn, suýt nữa đem hoàng đế đẩy ngã.
Cao Tuyền ở một bên hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ hoàng đế.
Nhưng không có tác dụng gì Chương Hiển giữ rất chặt.
Chương Hiển một chút cũng không chú ý tới sắc mặt đã đỏ lên của Cao Tuyền, ông ấy dùng thanh âm to lớn nói : “Ngọc Lân đã tỉnh!”
Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra.
“Nó còn gọi thần là cha!”
Hoàng đế:?
" Ngự y ở trong cung nói lần này con trai thần bị kinh hãi liền khôi phục thần trí
Ôn Tầm: “A?”
Chương Hiển nói hết mấy câu đó, đều làm cho những người có mặt trong điện ngây ngẩn.
" Hoàng thượng! Ngọc Lân nhà thần đã tốt rồi" Chương Hiển khóc đến thở hổn hển: “Thần nếu biết sớm, chỉ cần bị quận chúa đá một cái mà có thể bình phục thần đã sớm mang theo con trai đi đến phủ công chúa, để công chúa đá chơi!".
Ôn Nguyệt Thanh:……
Đây cũng không cần.
Nếu hôm nay nàng không chép kinh phật, thì một đá kia Chương Ngọc Lân đã mất mạng.
Nhưng giờ khôi phục bình thường?
Nàng hẳn là không có khả năng này.
Giờ phút này Ôn Tầm đã thở phào nhẹ nhõm, hoàng đế cũng thế, tất cả đều đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ.
Đặc biệt là Ôn Tầm.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến Ôn Nguyệt Thanh có thể dùng một chân đá người ta mà lại làm cho người ta tốt lên.
Theo như lời Chương Hiển nói mấy năm nay bọn họ vì Chương Ngọc Lân đã cầu thần bái Phật khắp nơi, tìm danh y trong toàn thiên bạ.
Nhưng Chương Ngọc Lân trời sinh ngu dại không phải là do ngoại lực tạo thành cho nên dù có tìm được danh y cũng là vô dụng.
Việc này ở trong kinh thành không ai là không biết.
Chỉ là hiện tại, một lần phát điên, một lần rơi xuống nước, thế nhưng có thể tốt được?
Ôn Tầm còn đang hoài nghi, liền nghe hoàng đế hỏi: “…… Khanh đã phái người điều tra vì sao hắn đột nhiên phát điên chưa?”
Chương Hiển nghe vậy trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn : " Là thần cai quản không nghiêm, mới làm cho kẻ gian có được cơ hội ở trên người con trai thần hạ dược , khiến hắn mất không chế phát điên".
" Dược kia cũng không có khó gặp, thần đã hỏi qua thái y, chỉ cần có phương thuốc đều có thể phối được. Ngọc Ngân trời sinh vốn ngu dại, ăn phải được này, ngự y nói trong tình huống đó hắn sẽ rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh".
" Nhưng sau khi bị đá xuống nước con trai thần vẫn còn sống. Thậm chí còn khôi phục thần chí như bình thường!".
“Cho nên!” Chương Hiển nói đến hốc mắt đều đỏ, chuyện vừa rồi “Ngọc Lân có thể khôi phục như thường, đều là công lao của quận chúa thưa Hoàng Thượng!”
Hoàng đế:……
Có phải một đá kia của Ôn Nguyệt Thanh đã đưa hắn đi gặp Đại La thần tiên đúng không!
Hoàng đế do dự nói: “Nhưng nàng rốt cuộc đã đem người đá xuống hồ……”
Chương Hiển vội vàng lắc đầu: “Không! Ngọc Lân khôi phục như thường, quận chúa chính là ân nhân trên dưới của toàn phủ chúng ta, đối với ân nhân không có đạo lý lấy oán trả ơn".
“Còn thỉnh Hoàng Thượng khai ân, chớ trừng phạt quận chúa! Để tránh cho trời cao hiểu lầm vi thần không biết tốt xấu, lại đem Ngọc Lân bắt trở về!”